Chương 137: Giết
Trương Minh Hiên đứng lên nhìn xung quanh một chút, đây là nơi nào?
Nghĩ một lúc, hắn lập tức nhớ lại chuyện gì đã xảy ra, thầm mắng: "Mẹ cái lão đầu trọc, sớm đã biết ngươi chẳng phải là thứ tốt đẹp gì, lại còn dám đánh lén ta, đừng để ta ra ngoài, khi nào ta ra ngoài các ngươi không yên với ta đâu."
Trương Minh Hiên lấy Thanh Bình kiếm trên lưng xuống, cầm ở trong tay, cung kính nói: "Kiếm ca, kiếm thúc, kiếm gia, xin hãy giúp đỡ!"
Sau đó hắn nắm chặt trường kiếm, dùng sức rút một phát, hừm! Không hề nhúc nhích, lại dùng sức rút một phát, vẫn không hề nhúc nhích.
Trương Minh Hiên mang vẻ mặt đau khổ nói: "Kiếm gia, ta là đệ tử cuối cùng của sư phụ, ngài như thế này cũng quá không nể mặt mũi rồi!"
Thanh Bình kiếm vẫn không nhúc nhích, căn bản là lười phản ứng lại với hắn.
Trương Minh Hiên không biết phải làm sao đành cắm Thanh Bình kiếm xuống dưới để thăm dò, trong hư không một tiếng nổ vang lên, tất cả không gian đều bị phá vụn.
Bên ngoài, người mặc y phục đen vừa mới lấy được chiếc bát, định thần nhìn lại, chỉ thấy trên chiếc bát xuất hiện một vết nứt, vết nứt nhanh chóng lan ra khắp bốn phía, trong nháy mắt toàn bộ chiếc bát giống như phủ lên một lớp mạng nhện, ầm một tiếng, chiếc bát nổ tung.
Người mặc y phục đen lập tức bị uy lực nổ tung hất bay ra ngoài, trong chốc lát bụi đất dày đặc.
Lục Ma hơi cau mày, phất tay một cái, từng cơn gió nhẹ thổi qua, trên mặt đất xuất hiện bóng dáng đắc ý của Trương Minh Hiên, tay cầm Thanh Bình kiếm bốn mươi lăm độ rồi ngửa mặt nhìn lên bầu trời.
Lục Ma nhìn Trương Minh Hiên một cách kỳ lạ rồi nói: "Tiểu tử, chúng ta lại gặp mặt rồi, trạch viện của ta ở vẫn thoải mái chứ?"
Trương Minh Hiên kinh ngạc nhìn Lục Ma trên đỉnh núi rồi nói: "Lại là con yêu quái lông xanh nhà ngươi hả!"
Lục Ma sắc mặt lạnh băng nói: "Ngươi muốn chết sao!"
Hắn vung tay lên, một đường Viên Nguyệt Liêm Đao xuất hiện trong không trung, xoẹt qua Trương Minh Hiên một cái.
Trương Minh Hiên vẫn chưa kịp phản ứng lại thì trên Thanh Bình kiếm đã hiện ra một đường sáng, che ở trước mặt Trương Minh Hiên, Viên Nguyệt Liêm Đao cắt lên trên đường sáng đó nhưng không thể tiến thêm vào chút nào, sức mạnh tiêu hao hết rồi biến mất không còn tăm tích.
Lục Ma kinh ngạc nhìn Thanh Bình kiếm trong tay Trương Minh Hiên rồi nói: "Vậy mà có thể ngăn được một đòn của ta, thật là một bảo bối tốt."
Trương Minh Hiên nhìn mọi người một chút rồi cười một cách châm biếm: "Hòa thượng, đạo sĩ, ma tộc đều có mặt ở đây cả, đúng là không biết thì không sợ! Coi như ta cho các ngươi Thanh Bình kiếm, các ngươi có dám không?"
Sau đó nhìn về phía Viên Thông nói: "Vốn dĩ ta cho rằng chúng ta có thể làm bạn, không ngờ rằng ngươi cũng thật tham lam!"
Khóe miệng Viên Thông chảy máu, cúi đầu niệm một câu: "A di đà phật ."
Trương Minh Hiên lại nhìn về phía Tôn Nam nói: "Lần trước ta đã tha cho ngươi một cái mạng, ngươi còn dám tới, thật sự nghĩ ta không dám giết người sao?"
Tôn Nam khinh bỉ nói: "Trốn ở phía sau nữ nhân thì tính gì là nam nhân chứ?"
Trương Minh Hiên cười ha ha nói: "Từ khi tới thế giới này ta vẫn luôn chịu đựng, vẫn luôn làm kẻ đầy tớ, ta luôn cho rằng ta nếu đối xử tốt với người khác thì người khác cũng sẽ đối xử tốt với ta. Xem ra ta đã sai rồi, không phải ai cũng đáng để ta đối xử tốt."
Lục Ma cười ha ha nói: "Tiểu tử nhà ngươi cuối cùng cũng hiểu ra rồi đó! Đến với ma tộc của chúng ra đi! Bọn phật đạo đều là mấy kẻ giả nhân giả nghĩa."
Trương Minh Hiên cãi lại: "Rùa lông xanh, ngươi câm miệng cho ta."
Lục Ma mặt lạnh băng nói: "Ngươi sẽ chết dưới tay ta!"
Bóng người thoắt cái đã xuất hiện trước mặt Trương Minh Hiên, hai tay hiện ra hai Liêm Đao thắt cổ Trương Minh Hiên.
Trương Minh Hiên hừ lên một tiếng, rút Thanh Bình kiếm ra, không thèm nhìn mà vung kiếm lên chém, hai Liêm Đao liền đứt.
Lục Ma đau khổ rên lên một tiếng, lóe lên biến mất ở không trung.
Một con thú to lớn dữ tợn xuất hiện phía sau Trương Minh Hiên, nhảy vồ đến chỗ Trương Minh Hiên.
Tề Linh Vân theo bản năng nói ra một tiếng: "Cẩn thận."
Trương Minh Hiên xoay người chém một phát, một đường sáng chém qua, con thú vỡ tan, một dòng máu tươi màu bích lục văng ra rơi xuống, lại một lần nữa Lục Ma biến mất không còn hình bóng.
Trên đỉnh đầu Trương Minh Hiên vang lên âm thanh ầm ầm vỡ vụn, vết nứt không gian tạo thành một chiếc lưới đánh cá, bao vây lấy Trương Minh Hiên, bất kể là số lượng hay sức mạnh đều không thể so sánh với vết nứt không gian mà Thiên Nhất vừa tạo ra, nhưng đây mới là sức mạnh mà cấp Kim Tiên thật sự ra tay, động tay một chút không gian đã bị vỡ vụn.
Trương Minh Hiên cúi đầu nói với Thanh Bình kiếm: "Làm ơn, kiếm gia!"
Vung kiếm chém một phát, kiếm khí màu xanh biếc phóng lên trời, không gian hoàn toàn bị phá vụn, biến thành một chiếc hố đen, trong nháy mắt lại phục hồi lại.
Lúc Trương Minh Hiên, Lục Ma đại chiến, người mặc y phục đen lặng lẽ biến mất ở nơi giao đấu.
Trương Minh Hiên nghịch kiếm như một đứa trẻ, từng chiêu từng chiêu kiếm tung ra, hố đen trong không gian từng cái từng cái bị nổ tung, tiếng gào thét vang vọng trong hư không.
Một tiếng kêu thê thảm, hai đoạn thi thể rơi xuống từ trong hư không.
Trương Minh Hiên nhìn hai đoạn thi thể phía xa, nở nụ cười khinh thường, đầu ngón tay gảy ra một luồng thần hỏa, thần hỏa dừng lại trên thi thể, nhảy lên hai lần rồi dập tắt.
Trương Minh Hiên bỗng lúng túng, bình thường Thanh Nhã tỷ không làm như thế!
Hắn thu hai đoạn thi thể vào trong túi thiên động như không có chuyện gì xảy ra, nhìn về phía ba vị hòa thượng Viên Thông.
Viên Thông niệm một câu "A di đà Phật" rồi nói: "Chúc mừng thí chủ đã chém được ma đầu, vì thiên hạ mà tiêu trừ một đại hạn."
Trương Minh Hiên vẻ mặt không chút cảm xúc nói: "Này, ngươi nói ta nên xử trí các ngươi thế nào đây?"
Viên Thông cúi đầu nói rằng: "Nguyện nghe Trương công tử xử trí."
Bổn Giác hòa thượng lắc đầu cười khổ nói: "Bọn ta đã phạm vào tham niệm (1), không oán được người khác, chỉ cầu xin thí chủ đồng ý bần tăng một chuyện."
"Chuyện gì?"
Bổn Giác từ trong ngực lấy ra một chiếc túi gấm rồi nói: "Xin công tử hãy giao vật này cho Huyền Trang pháp sư trong thành."
Trương Minh Hiên sững người, Huyền Trang?
Đi lên phía trước, nhận lấy chiếc túi gấm từ tay Bổn Giác, tò mò nhìn một chút, không biết ông ta đưa cho Huyền Trang món đồ gì?
Trương Minh Hiên mới nhìn qua, một tiếng nổ truyền đến, Trương Minh Hiên sững người ngay tại chỗ.
Ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy ba vị hòa thượng đang duỗi bàn tay màu vàng óng, đánh vào trước ngực mình, nếu không phải trước ngực có đường sáng hộ thân mà Thanh Bình kiếm tỏa ra, chỉ sợ bản thân đã phải chết ngay tại chỗ rồi.
Trương Minh Hiên thở dài.
Bổn Giác kinh hãi nói: "Đi!" Ba hòa thượng lập tức xoay người bỏ chạy.
Trương Minh Hiên tức giận vung Thanh Bình kiếm, một đường ánh kiếm như sóng gợn, lấy Trương Minh Hiên làm trung tâm mà bao phủ. Máu tươi bắn tung toé, tám nửa thi thể rơi xuống đất.
Chờ chút! Sao lại là tám nửa?
Tề Linh Vân xoa xoa vết máu tươi trên mặt, nhìn Tôn Nam chết không nhắm mắt ở trên rồi nói: "Sao ngươi không giết ta?"
Trương Minh Hiên đút Thanh Bình kiếm vào vỏ kiếm rồi nói: "Ngươi vừa nãy đã nhắc nhở ta một câu, ta cho ngươi một cơ hội."
Tề Linh Vân hồn bay phách lạc, ôm lấy thi thể của Tôn Nam và Thiên Nhất, đặt trên mây trắng, đăm chiêu nhìn Trương Minh Hiên một chút rồi cưỡi mây bay đi xa.
(1): Tham niệm: ý nghĩ tham lam
Trang 70# 1