Chương 138: Ngũ Chỉ Sơn
Trương Minh Hiên liếc nhìn xung quanh một chút rồi nói thầm: “Tiểu Hắc chạy nhanh thật đấy!”
Hắn tiện tay tạo ra một cái hố trên mặt đất, gom ba thi thể đầu trọc vào trong, vung tay lên đắp đất tạo thành một đống đất nhỏ.
Trương Minh Hiên vỗ tay một cái nói: “Ta cũng nên trở về rồi.”
Sau khi bay lên trời hắn đột nhiên trở nên ngẩn ngơ, đây là đâu? Ta nên đi như thế nào?
Hắn do dự một chút rồi tự nhủ: “Hay là tùy tiện bay một chút thử xem?”
Hắn bắt đầu bay lên dọc theo một hướng, càng bay núi càng hiểm trở, rừng núi ngày càng nhiều.
Cho dù Trương Minh Hiên có ngốc thì cũng biết là bản thân đã bay sai hướng rồi. Hắn đáp xuống một đỉnh núi, đau khổ gãi đầu. Hòa thượng đáng chết, các người mang gia gia đến chỗ nào vậy?
Trương Minh Hiên bay lên mặt đất, chờ đợi có thể gặp được một người sống để hỏi đường. Chả lẽ hắn đã suy nghĩ quá nhiều rồi, nơi rừng núi hoang vắng này lấy đâu ra người sống? Ngược lại có không ít dã thú sinh sống.
Lúc bay nhanh, trong đầu Trương Minh Hiên chợt lóe lên một tình tiết trong Tây Du Ký, lúc Tôn Ngộ Không đến một vùng đất xa lạ luôn cầm một cây Phá Bổng Tử chọc tới chọc lui liền có ông bà thổ địa đến giúp đỡ.
Trương Minh Hiên nhìn Thanh Bình kiếm trong tay, như suy nghĩ điều gì đó, Thanh Bình kiếm còn mạnh hơn Kim Cô bổng! Không lý nào Kim Cô bổng làm được mà Thanh Bình kiếm không làm được chứ!
Tay hắn cầm chuôi kiếm, tràn đầy hy vọng, chọc bao kiếm xuống mặt đất hét lên: “Thổ địa, ra đây cho ta!”
Dưới đất có một không gian kỳ lạ, xưng là linh giới, nằm giữa nhân gian và u minh giới, chính là nơi ở của Sơn thần, Thổ địa và các vị âm thần.
Linh giới rộng lớn tương đương nhân gian, từng thế giới nhỏ san sát nhau, mỗi thế giới đều có một tầng ánh sáng ngăn cách.
Một nơi bên trong tiểu thế giới, cây cỏ um tùm, linh tuyền như suối, thụy thú tung tăng, một tòa cung điện với ngàn vạn thần quang tọa lạc tại trung tâm của tiểu thế giới. Trong cung điện có nhiều thần vệ thân mặc kim giáp, còn có nhiều thị nữ xinh đẹp tai thỏ, đuôi cáo đi tới đi lui dâng thức ăn. Đại sảnh đang cử hành yến hội, trong đó đều là sơn trân linh quả, tiên nhưỡng thần tửu.
Một vị thần linh trung niên mặc thần bào màu vàng đất ngồi ở vị trí chủ tọa, hai bên có một vị thần linh mặc thần bào màu xanh bích và một vị thần linh mặc thần bào màu xanh vàng, chính là Thổ Địa Thần, Thủy Thần và Sơn Thần của địa giới khu này.
Ba đấng thần linh cười nói vui vẻ, vô cùng thoải mái!
̀m… Một tiếng nổ vang, một thanh trường kiếm liền vỏ giáng từ trên trời xuống, màng ánh sáng phòng ngự bị đâm một cái rách toạc, rơi thẳng xuống bên trong tiểu thế giới.
Thổ Thần biến sắc, kinh hãi kêu lên: “Không xong rồi!”
Trong nháy mắt thân ảnh của ngài xuất hiện phía dưới thần kiếm, thần quang vô lượng tỏa ra trên hai tay, chống đỡ Thanh Bình kiếm.
Thủy Thần, Sơn Thần liếc nhìn nhau nói: “Chúng ta cũng đi giúp một tay đi!”
Bóng dáng của cả hai người liền xuất hiện bên cạnh Thổ thần, trong tay Thủy Thần xuất hiện một thanh Tam Cổ xoa, trong tay Sơn Thần xuất hiện một thanh Thạch thương. Hai món thần khí mang sức mạnh của Thủy Thần, Sơn Thần cùng chống đỡ lại Thanh Bình kiếm.
Ầm… Một tiếng vang nhỏ, ba luồng thần lực bị Thanh Bình kiếm đụng vào một cái vỡ nát giống như tan thành bọt biển.
Ba đấng thần linh đột nhiên trừng mắt lại, vội vàng tránh ra.
Thanh Bình kiếm cắm trên mặt đất thần vực, ầm một tiếng, núi lở đất nứt, ngàn vạn thần thổ bị cuốn lên, thần vực bị chia năm xẻ bảy.
Một âm thanh vang vọng trên không trung của thần vực: “Thổ Địa Thần, ra đây cho ta!”
Thổ Địa Thần kinh hồn bạt vía nói: “Hai vị hiền đệ đi nhanh đi! Việc này là có người muốn giết thần đấy!”
Thủy Thần giận đến nghiến răng nghiến lợi nói: "Là kẻ nào to gan như vậy? Ta sẽ đi bẩm báo Thành Hoàng Thần Tôn!"
Đang lúc nói chuyện thì một thanh trường kiếm hư ảnh lại rơi xuống: " Thổ Địa Thần, ngươi ra đây cho ta!"
Tiếng ầm ầm vang dội! Thần vực hoàn toàn vỡ nát.
Phù một tiếng, Thổ Địa Thần phun ra một ngụm thần huyết, nói với Thủy Thần, Sơn Thần: "Các người đi mau!"
Phía trên mặt đất, Trương Minh Hiên nghi ngờ nhìn Thanh Bình kiếm trong tay nói: “Không có lý nào!”
Hắn tiếp tục đâm xuống mặt đất, thì thầm: “Thổ Địa Thần mau ra đây, Thổ Địa Thần mau ra đây!"
Một luồng khói trắng bốc lên từ mặt đất, hóa thành một người đàn ông trung niên toàn thân nhuốm máu, tê liệt trên mặt đất dưới ánh mắt kinh ngạc của Trương Minh Hiên,
Trương Minh Hiên nghi ngờ hỏi: “Ông là Thổ Địa Thần à? Sao nhìn có vẻ giống như không được khỏe lắm vậy!”
Thổ Địa Thần căm giận trừng mắt nhìn Trương Minh Hiên nói: “Muốn chém giết muốn róc thịt thì tùy ý!”
Trương Minh Hiên tức giận nói: "Ta giết ông làm gì? Ta còn phải hỏi đường mà!"
Thổ Địa Thần sửng sốt: "Hỏi đường?"
Trương Minh Hiên gật gật đầu, ngượng ngùng nói: “Ta ra ngoài chơi, bất cẩn không nhớ đường về rồi. Phiền ông nói cho ta biết đi đến Trường An bằng cách nào?”
Thổ Địa Thần phản ứng lại, giận dữ hét lên: “Chỉ bởi vì hỏi đường mà ngươi phá hủy thần vực của ta! Ngươi… ngươi … Khụ khụ khụ…”
Trương Minh Hiên cảnh giác nói: “Đừng nói lung tung nhé! Ai hủy thần vực của ngươi chứ? Ngay cả thần vực của ngươi ở đâu ta cũng không biết mà.”
Thổ Địa Thần cười một cách bi ai nói: “Trường An phải không!”
Trương Minh Hiên gật gật đầu, vẻ mặt chờ đợi nói: “Ông biết à?”
Thổ Địa Thần tiện tay chỉ một cái rồi nói: "Đi thẳng, không bao xa đâu."
Trương Minh Hiên vui mừng nói: “Cám ơn ông nhé.”
Thổ Địa Thần nhìn Trương Minh Hiên bay lên không trung, căm hận nói: “Đi chết đi!”
Trương Minh Hiên bay được một lúc thì nói thầm: “Cảm giác không giống lắm!”
Lại bay một hồi, một ngọn núi lớn nguy nga chọc thẳng lên trời hiện ra trước mắt. Điều kỳ lạ là từ đằng xa bay tới cũng không phát hiện ngọn núi cao này, đến khi phát hiện ra thì đã ở trước mắt rồi.
Trương Minh Hiên nhìn ngọn núi lớn kỳ lạ này, trong lòng bỗng giật mình, đỉnh của năm ngọn núi này giống với ngón tay quá! Nếu như đoán không sai thì chắc hẳn là ngọn núi kia rồi!
"Người nào tự tiện xông vào Ngũ Hành Sơn?" Một tì khưu mặc tăng y xuất hiện trước mặt Trương Minh Hiên.
Trương Minh Hiên ngượng ngùng cười nói: “Ta không phải cố ý, ta muốn đến Đại Đường Trường An, đúng lúc đi ngang qua đây.”
Tì khưu mỉm cười nói: “Ngươi cho rằng ta dễ bị lừa lắm sao?"
Trương Minh Hiên nghi ngờ nói: “Ta không có lừa ngươi!”
Tì khưu nhíu mày giận dữ nói: “Hướng ngươi đến chính là Trường An!”
Trương Minh Hiên lơ ngơ quay đầu nhìn thoáng qua hướng mà chính mình đến, lại nhìn Ngũ Hành Sơn trước mặt, trong lòng giận dữ hét lên: “Thổ Địa Thần, con mẹ ngươi dám đùa giỡn với ta!"
Trương Minh Hiên ngượng ngùng nói: “Hướng đó đi nhầm rồi, vậy ta sẽ trở về.”
Tì khưu nói: “Ngươi coi nơi này là chỗ nào hả? Phật phong chi địa, há lại là chỗ để ngươi muốn đến thì đến muốn đi thì đi sao! Đứng lại cho ta!”
Tì khưu duỗi tay ra, một bàn tay to lớn có Phật lực ngưng tụ túm lấy Trương Minh Hiên.
Trương Minh Hiên hơi nhíu mày, bắn ra hỏa khí tràn đầy bực tức, giận dữ hét: "Làm càn!"
Trong nháy mắt Thanh Bình Kiếm rút ra khỏi vỏ một phần, một tia kiếm khí xẹt qua. Bàn tay bị rách ra, tì khưu liền sững sờ tại chỗ, từ chính giữa tách ra làm hai, ào ào rơi xuống.
“To gan thật!”
"Yêu nghiệt làm càn!"
“To gan!”
Phật quang chiếu rọi, thần lực hạo nhiên, chính là ngũ phương yết đế cùng một đám thần tướng thiên đình trợn mắt nhìn Trương Minh Hiên.
Trang 70# 2