Chương 139: Tôn Ngộ Không
Trương Minh Hiên cười ha ha liếc nhìn đám người xung quanh một chút rồi nói: “Các người cũng muốn giữ ta lại?”
Chúng Thần Phật nhìn Trương Minh Hiên, chân mày không khỏi nhíu lại một cái, tu vi chẳng qua cũng chỉ đến cảnh giới Địa Tiên, không đáng nhắc tới.
Bọn họ nhìn bảo kiếm trong tay Trương Minh Hiên với nét mặt khó hiểu, bảo vật đấy!
Trên Thiên Đình, Ngọc Đế đang cùng Vương Mẫu ăn uống tiệc rượu tại Dao Trì, tiên nga nhảy múa, tiên nhạc vang lên.
Ngọc Đế khẻ chau mày, nhìn về phía nhân gian, ánh mắt dừng lại trên người Trương Minh Hiên, ngài nói thầm: "Sao hắn lại chạy đến Ngũ Hành Sơn rồi?"
Rồi thấp giọng nói: “Người trước mắt, lấy lễ tiếp đãi!”
Thiên đình Thần tướng Ngũ Chỉ Sơn khẽ nhướng mày, trên mặt hiện lên một chút sợ hãi, liền vội vàng khom người bái lạy nói: “Vi thần tuân chỉ!”
Cùng lúc đó, trên Linh Sơn Thánh Địa, Như Lai ngồi xếp bằng trên liên hoa bảo tọa, ánh mắt cũng nhìn về phía Ngũ Hành Sơn, xuyên thấu qua vô tận không gian dừng lại trên Thanh Bình kiếm trong tay của Trương Minh Hiên, trong lòng dằng dặc thở dài thì thầm nói: “Sư tôn!”
Người thấp giọng nói: “Lui xuống!”
Ngũ Phương Yết Đế sững sờ, vội vàng chắp tay trước ngực thi lễ nói: “Tôn pháp chỉ!”
Họ tức giận trừng mắt liếc nhìn Trương Minh Hiên một cái, biến mất không còn tăm tích.
Thần tướng cúi đầu khom lưng với Trương Minh Hiên, cười ha hả nói: “Không biết thượng tiên giá lâm, có điều gì căn dặn không?”
Trương Minh Hiên sửng sốt một chút, thượng tiên? Ta là thượng tiên? Hắn lập tức nở nụ cười nói: “Không có việc gì, tùy tiện dạo chơi thôi!”
Thần tướng ân cần cười nói: “Thượng tiên có điều gì căn dặn cứ việc nói, ở đây ta có chuẩn bị thịt rượu, mời thượng tiên thưởng thức.”
Trương Minh Hiên khoát tay nói: “Không có việc gì, không có việc gì, ngươi đi làm việc đi!”
Thần tướng nhìn Trương Minh Hiên hơi bực mình, không nói thêm gì nữa, dẫn một đám thiên binh biến mất trong không trung.
Trong lòng Trương Minh Hiên thầm nhủ nói: “Mới đây còn khoa trương múa kiếm, sao đột nhiên lại rút lui rồi?”
Nếu bọn họ đều đã rút lui, Trương Minh Hiên cũng không vội trở về. Đã đến Ngũ Hành Sơn sao có thể không đi gặp Tôn Ngộ Không chứ?
Trương Minh Hiên đáp xuống chân núi, vừa nhìn đã thấy Tôn Ngộ Không bị đè dưới núi, chỉ còn nửa cánh tay và một cái đầu khỉ lộ ra ngoài.
Tôn Ngộ Không nhìn thấy Trương Minh Hiên liền cười ha ha nói: “Giết hay lắm, giết hay lắm đấy! Lão Tôn ta sớm đã muốn giết chết bọn chúng rồi, tiếc là ngươi giết quá ít, không đủ sảng khoái!”
Trương Minh Hiên tiến về phía trước, ngồi xuống bên cạnh Tôn Ngộ Không, đưa tay ra sửa lại cỏ dại trên đầu của y một chút, vuốt suông lại lông tóc.
Tôn Ngộ Không lập tức sững sờ, ngơ ngác nhìn Trương Minh Hiên. Năm trăm năm rồi! Có ai đến quan tâm lão Tôn ta chứ?
Trương Minh Hiên khoan thai nói: “Tôn Ngộ Không, Tề Thiên Đại Thánh Tôn Ngộ Không!”
Tôn Ngộ Không lấy lại tinh thần cười ha ha nói: "Không ngờ còn có người nhớ danh hiệu của lão Tôn ta."
Trương Minh Hiên cười nói: "Sao có thể không nhớ chứ? Sư huynh tốt của ta!”
Tôn Ngộ Không lập tức ngẩn người ra, hai mắt lờ mờ, kích động kêu lên: “Ngươi… Ngươi gọi ta là sư huynh? Ngươi cũng là đồ đệ của sư phụ à? Sư phụ người còn khỏe không? Là người kêu ngươi đến cứu ta có phải không?”
Trương Minh Hiên cười nói: “Đừng kích động, ta và huynh cũng không phải cùng một sư phụ.”
Tôn Ngộ Không tức giận nói: “Ngươi đùa với ta à?” rồi hai mắt như bốc lửa, nhe răng trợn mắt.
Trương Minh Hiên nói: “Đừng nóng giận! Tuy ta và huynh không phải cùng một sư phụ, nhưng sư phụ ta là sư huynh của sư phụ huynh. Dựa theo vai vế mà nói thì ta gọi huynh là sư huynh là đúng mà.”
“ ̀m!” Một tia sấm sét từ trên trời giáng xuống, rơi trúng người của Trương Minh Hiên, Trương Minh Hiên lập tức bị đánh co giật, khắp người điện quang bắn ra bốn phía.
Một lát sau, toàn thân Trương Minh Hiên biến thành một màu đen kịt, chỉ còn hai ngươi trắng bệch, miệng há hốc, có một luồng khói đen bay ra. Hắn ngẩng đầu nhìn lên trời, khóc không ra nước mắt.
Tôn Ngộ Không nhìn thấy dáng vẻ của Trương Minh Hiên, như có điều suy nghĩ nói: “Sư phụ không cho nói?”
Trương Minh Hiên tức giận nói: “Sư phụ huynh thật nhỏ mọn!”
Tôn Ngộ Không tức giận nói: “Sao không phải là sư phụ ngươi?”
Trương Minh Hiên đắc ý nói: “Sư phụ ta vô cùng tốt với ta, chắc chắn không nỡ đánh ta, nhất định là sư phụ huynh.”
Tôn Ngộ Không cười hắc hắc nói: “Hảo sư đệ, bây giờ ra tin đệ là sư đệ của ta rồi, mau cứu vi huynh ra đi!”
Trương Minh Hiên buông lỏng tay ra nói: “Bất lực, cố nhẫn nhịn thêm!”
Tôn Ngộ Không tức giận nói: “Năm trăm năm rồi, còn muốn ta nhịn bao lâu nữa?”
Trương Minh Hiên trấn an nói: “Sắp rồi, sắp rồi.”
Hắn lấy trong tay ra một phiến linh thạch đưa cho Tôn Ngộ Không nói: “Nếu như huynh nhàm chán thì chơi cái này đi.”
Tôn Ngộ Không nhận lấy linh thạch, hiếu kỳ hỏi: “Đây là vật gì? Linh thạch?”
Trương Minh Hiên giải thích: “Ta gọi cái này là điện thoại di động, nhỏ một giọt máu nhận chủ thì có thể sử dụng rồi.”
Tôn Ngộ Không gật gật đầu, cất linh thạch vào cười ha ha nói: “Sư đệ, ngươi không thể cứu ta, vậy có thể tìm chút đồ ăn cho sư huynh ăn không?”
Trương Minh Hiên trả lời: “Chuyện này đơn giản!”
Rồi hắn mở miệng kêu lên: “Thần tướng…”
Thần tướng Thiên đình xuất hiện trên không trung, ân cần nói: “Thượng tiên có gì căn dặn?”
Trương Minh Hiên nói: “Mang tiệc rượu mà ngươi chuẩn bị đến cho Đại Thánh.”
Thần tướng do dự nói: “Như vậy không hay lắm! Như Lai có chỉ đói ăn thuốc sắt, khát uống nước đồng.”
Trương Minh Hiên tức giận nói: “Ngươi là Thần tướng của Thiên đình hay là Thần tướng của Phật môn, nghe ý chỉ ông ta làm gì? Muốn đến Phật môn thì cạo trọc đầu, cút đi Tây Thiên đi.”
Sắc mặt Thần tướng lập tức biến đổi, lời này không thể nói lung tung được! Ông ta vội vàng nói: “Vâng! Vâng! Vâng! Ta sẽ đi mang tiệc rượu đến.”
Ông ta hốt hoảng biến mất trên không trung, rồi trong nháy mắt xuất hiện trước mặt của Tôn Ngộ Không, bày lên một bàn đầy món ngon mỹ tửu. Tôn Ngộ Không luôn mồm khen tốt, vui vẻ ra mặt.
Trương Minh Hiên nói: “Cần ta đút huynh ăn không?”
"Không cần! Không cần!"
Tôn Ngộ Không không nhịn nổi há miệng ra, một trái đào tiên phì một tiếng bay vào trong miệng của y, nhai một lát thì phun ra hai hột đào.
Miệng y lại há ra, rượu tiên bên trong bầu như sợi dây mảnh bắn ra từ trong miệng bầu rượu, đi vào miệng của Tôn Ngộ Không.
Tôn Ngộ Không uống ừng ực hết bầu rượu rồi kêu lên: “Sảng khoái! Sảng khoái! Đã năm trăm năm không được sảng khoái như vậy rồi.”
Một lát sau, Tôn Ngộ Không ăn gần như hết sạch một bàn đầy món ngon mà dường như vẫn có vẻ thèm thuồng.
Trương Minh Hiên nói: “Làm phiền Thần tướng sau này mỗi ngày đều chuẩn bị cho Đại Thánh một phần thức ăn như thế này.”
Thần tướng cung kính nói: “Tiểu thần hiểu rõ!”
Trương Minh Hiên vẫy tay nói: “Sư huynh, tiểu đệ cáo từ trước.”
Tôn Ngộ Không không nỡ nói: “Năm trăm năm không có ai đến thăm ta, đệ là người đầu tiên, ở lại cùng trò chuyện với sư huynh thêm một lát đi!”
Trương Minh Hiên cười nói: “Muốn tìm người tán gẫu, đơn giản thôi! Dùng điện thoại di động đấy!”
Nói xong hắn vẫy tay với Tôn Ngộ Không rồi bay đi.
Tôn Ngộ Không lấy linh thạch mà Trương Minh Hiên đưa cho y, nhỏ một giọt máu tươi lên phía trên, một màn hình lập tức hiện ra trước mặt. Tôn Ngộ Không kinh ngạc một lát rồi bắt đầu nghiên cứu.
Nhóm TT, lão Trần: Chào đón tân nhân Tề Thiên Đại Thánh!
Trình gia đại ma vương: Tên này thật bá khí!
Trình gia nhị ma vương: Chi bằng chúng ta cũng đổi tên đi?
Yến Xích Hà: Đổi tên gì? Không cần đổi, như vậy rất tốt rồi.
Trình gia đại ma vương: ….
Trình gia nhị ma vương: ….
Tề Thiên Đại Thánh: Ha ha, các người là ai?
Thanh Liên kiếm: Gặp nhau cần gì từng quen biết!
Tôn Ngộ Không bắt đầu trò chuyện hết sức sôi nổi trên Internet.
Trang 71# 1