Chương 143: Phản ứng ngoài dự đoán
Đại Lục Chúng Thần, trong rừng rậm ma thú, một tia sáng tím từ trên trời giáng xuống.
Một ảo ảnh màu đen giẫm trên thân cây nhanh chóng hạ xuống, quỳ trước mặt một thiếu nữ xinh đẹp mặc trang phục quý tộc màu lam: "Báo! Phía trước có một người không rõ lai lịch đang nằm dưới bóng cây."
Thiếu nữ với mái tóc dài vàng óng nghi hoặc hỏi: "Nằm trên đất ư? Hắn làm sao vậy?"
Người mặc áo đen nói: "Hình như là bị thương."
Thiếu nữ vội vàng nói: "Chúng ta mau đi xem!"
Một đám võ sĩ mang tinh thần cảnh giác, hộ vệ cho thiếu nữ đi về phía trước.
Long Ngạo Thiên mở to mắt, chỉ thấy có hai thanh cự kiếm kỳ lạ đang chĩa vào ngực mình, chung quanh là một đám người cao lớn mặc giáp trụ.
Long Ngạo Thiên đánh giá chung quanh, những người ăn mặc kỳ lạ này, mái tóc đa số là màu nâu lượn sóng, có làn da màu trắng, đôi mắt màu lam.
Một thiếu nữ thu hút sự chú ý của hắn. Mái tóc màu vàng, quần áo màu lam sẫm, gương mặt tinh xảo mà có chút kỳ lạ.
Hoàng hậu đọc tới đây, nhìn những con người kỳ lạ, trong đầu cảm giác lạ lùng, nói thầm: "Không phải hắn tới ma tộc rồi chứ!"
Thiếu nữ mở miệng nói chuyện với Long Ngạo Thiên, Long Ngạo Thiên nhướng mày nghe không hiểu! Thần thức vừa động, xâm nhập vào não một vị võ sĩ bên cạnh, học tập thứ ngôn ngữ mới này.
Thiếu nữ bĩu môi bất mãn nói: "Này! Ngươi là ai? Sao không trả lời ta."
Long Ngạo Thiên xin lỗi nói: "Thật ngại quá, là do ta đang suy nghĩ một chuyện khác."
Thiếu nữ cười nói: "Không sao, ta tên là Elise, ngươi tên gì?"
"Long Ngạo Thiên!"
Elise lẩm nhẩm trong miệng: "Long Ngạo Thiên sao? Cái tên thật kỳ lại."
Sau khi trò chuyện một lúc, Long Ngạo Thiên vẫn còn mê mang không hiểu đi theo bọn họ tiến vào một khu rừng rậm, tìm một loại cây tên là cây Kim Ngân, nghe nói có công hiệu giải độc rất thần kỳ.
Dọc đường đi, Long Ngạo Thiên nhìn thấy rất nhiều chuyện kỳ lạ. Một con thỏ có thể phun ra sương băng, một con trâu toàn thân bọc trong lửa, một con heo có làn da cứng như đá, một con hổ hai đầu liên tiếp xuất hiện. Sự bất ngờ vượt qua cả những con ma thú đó chính là những người bên cạnh.
Võ sĩ chiến đấu bằng đấu khí, Elise múa võ bằng ma trượng, niệm chú ngữ phóng ra ma pháp.
Từng bước từng bước đi tới, rốt cuộc ở trong rừng rậm mọi người cũng tìm được cây Kim Ngân. Nó nằm trong lãnh địa của một con Cự Long. Mọi người tiến vào đương nhiên kinh động tới Cự Long, nó giận dữ gầm lên, vung hai cánh đánh tới.
Nhóm kỵ sĩ kinh ngạc sợ hãi, tên kỵ sĩ trưởng giận dữ hét: "Công chúa, chạy mau!" sau đó phấn đấu quên mình đánh về phía Cự Long.
Tay chân Elise luống cuống, hai mắt rưng rưng nói: "Tại sao có thể như vậy? Nơi này tại sao lại có Cự Long?"
Long Ngạo Thiên liếc mắt đánh giá con cự long này. Trên đầu có hai cái sừng nhỏ, một cái bụng lớn trĩu xuống và một đôi cánh thịt.
Long Ngạo Thiên nói với công chúa đang lo sợ: "Coi như báo đáp ơn cứu trợ của ngươi."
Thanh Sương kiếm trong tay đột ngột xuất hiện, mỉm cười miệt thị nói: "Cùng gọi là Long, nhưng ngươi quả thực chính là sự sỉ nhục đối với Long đích thực! Thần long đông phương ta đây mới là long tộc chân chính! Ngươi chết đi cho ta!"
Một trảm của Thanh Sương kiếm, kiếm khí bay qua, cự long nhanh chóng bị cắt làm hai nửa, rơi ầm xuống đất.
Ánh mắt mọi người mở lớn, đó chính là cự long! Một con cự long cửu giai trưởng thành, cũng không phải là thằn lằn, sao có thể bị giết chết dễ dàng như vậy?
Hoàng hậu một hơi đọc xong hai mươi chương, vừa lòng nói: "Một con thằn lằn có cánh đã được gọi là cự long sao? Long của phương đông ta mới là long tộc chân chính."
Một thanh niên ngồi trong đình nghỉ mát đọc hết cuốn "Thiếu Niên Tu Chân Ở Dị Giới" cười ha ha nói: "Không tồi, không tồi! Rất mong chờ biểu hiện tiếp theo của Long Ngạo Thiên."
Trình Giảo Kim vuốt râu cười khà khà nói: "Không biết tên tiểu tử kia có bộ não như thế nào, lại có thể nghĩ ra được nhiều động vật kỳ lạ như vậy, còn có ma pháp và đấu khí có thể so sánh với tiên đạo của phương đông chúng ta!"
Trong một tửu lâu, một đám người đang uống rượu mua vui.
Một tên lắc đầu cảm thán nói: "Đọc Trảm Thần Đao của Cổ Phàm tiên sinh, thật là thấy mặc cảm!"
Một tên béo, bụng to như người mang thai cười ha hả: "Hành văn của hội trưởng Cổ Phàm không tầm thường, miêu tả cảnh đánh nhau khiến ngươi ta phải lạc vào cảnh giới kỳ lạ! Nhưng ta cảm thấy vẫn không bằng được Tru Tiên."
Cổ Phàm cười mỉm nói: " Yêu Quỷ đạo của người cũng không tệ, bán hết rồi chứ?"
Tên mập khiêm tốn cười nói: "Cũng là nhờ những độc giả cũ cổ vũ."
Một lão nhân lắc đầu nói: "Về sau, Tru Tiên chính là một tấm bia lớn trong giới tiểu thuyết gia chúng ta rồi!"
Một người trẻ tuổi, gương mặt đầy phấn, khinh thường nói: "Ta thấy Tru Tiên cũng tầm thường, hành văn dở tệ! Chỉ là có phương pháp sáng tác mới mẻ độc đáo, chiếm được tình cảm của người đọc mà thôi."
Không khí trong phòng nhất thời im lặng, ai nấy đều nhìn về phía người trẻ tuổi.
Gương mặt Cổ Phàm không hề thay đổi nói: "Ngươi có biết ngươi đang nói gì hay không? "
Người trẻ tuổi nói: "Chẳng lẽ ta nói không đúng sao? Ta cảm thấy Tru Tiên của hắn so ra còn kém Lăng Vân Lục của ta."
Cổ Phàm lắc đầu nói: "Có vẻ hội tiểu thuyết của ta quá nhỏ bé rách nát rồi, không dung được vị đại thần như ngươi, mời ngươi ra ngoài đi!"
Người thanh niên sửng sốt nói: "Ngươi muốn đuổi ta sao?"
Hắn cả giận nói: "Ngươi có biết cha ta là ai hay không? "
Cổ phàm lắc đầu: "Ta không biết, nhưng ta biết con người phải có lòng biết ơn!"
Người thanh niên cả giận nói: "Được, các ngươi đuổi ta đi! Ta muốn các ngươi nhìn xem, tác phẩm của tên họ Trương kia bị tác phẩm của ta ngược đãi như thế nào. " Sau đó hắn tức giận vung tay áo rời đi.
Người bên ngoài nghe tiếng ồn ào liền kinh nhạc nhìn lại, người trẻ tuổi cả giận nói: "Nhìn cái gì? Ăn cơm của các ngươi đi!"
Người trẻ tuổi mới vừa đi, quản gia của Cổ Phàm cầm theo vài cuốn sách, cung kính đưa cho Cổ Phàm nói: "Lão gia, Trương tiên sinh vừa ra sách mới. . ."
Cổ Phàm sửng sốt, cau mày nói: "Nhanh như vậy sao?"
Một lão giả trong đám lắc đầu: "Thanh niên quả nhiên thiếu kiên nhẫn! Một tác phẩm hình thành dàn ý cũng mất ít nhất nửa năm thời gian, hắn viết sách vội vàng như vậy, chỉ sợ ham muốn thành công. Vương Chấn thật sự có thể chèn ép tác phẩm mới của hắn rồi.
Cổ Phàm cau mày nói: "Phát sách cho mọi người, để mọi người cùng xem."
Quản gia cung kính nói: "Vâng, lão gia!"
Trước mặt mỗi vị tác giả đang ngồi đây đều được đặt một cuốn sách, ai nấy vui vẻ cầm lên đọc.
Càng đọc càng nghiêm túc, nụ cười trên môi cũng dần biến mất.
Một lúc lâu sau, Cổ Phàm gấp sách lại cảm thán một câu: "Trương công tử, thật sự là kỳ tài!"
Tên mập nhíu mày nói: "Lại mở ra một thế giới hoàn toàn mới! Từ ăn mặc, đi lại tới thế lực hoàng triều đều khác lạ, tác phẩm không thể nói không lớn, nhưng lại rớt về sau."
Lão giả nhíu mày nói: "Nếu hắn viết rất tốt thì sao?" những người ngồi đây đều im lặng không nói.
Cổ Phàm cười cười: "Nếu hắn viết tốt, vậy hắn chính là một người siêu quần xuất chúng ."
Lão giả lắc đầu cười khổ: "Không ngờ rằng lão Liễu ta lại bị một người trẻ tuổi vượt lên một bậc, viết tiểu thuyết không phải nên dám nghĩ dám làm sao? Dị giới mới mở ra này thoạt nhìn ta còn phải học tập theo. Không còn nghi ngờ gì, đây là một loại hình tiểu thuyết hoàn toàn mới."
Một đám người nhìn nhau, ai nấy đều cười khổ. Là một người nổi danh trong giới tiểu thuyết, không nghĩ tới lão Liễu mà con phải học tập, quả thực là sóng sau mạnh mẽ lớp sóng trước!
Trang 73# 1