Chương 144: Trước khi chiếu phim
Trong lúc bọn họ đang ca thán, diễn đàn TT cũng náo động cả lên.
Lão Vương: Các ngươi nói xem thật sự là có dị giới sao?
Lão Chu: Có lẽ là có!
Mặt rỗ: Cũng không biết đấu khí và ma pháp so với chân khí, tiên khí của chúng ta thì ai mạnh ai yếu nữa?
Thanh Liên Kiếm: Hừ! Đừng có đem mấy thứ rác rưởi này nọ mà so sánh với tiên đạo của chúng ta, một con thằn lằn cũng có thể dọa cho sợ chết khiếp, không phải chỉ bị Long Thiên Ngạo chém bằng một nhát kiếm sao!
Bạch Vân Chân Nhân: Ngược lại ta lại rất hy vọng nhìn thấy cái gọi là người dị giới là như thế nào? Những gì trong sách miêu tả quá ít thật khó có thể tưởng tượng!
Lão Chu: Ha ha, cái này phải hỏi ông chủ Trương.
. . .
Cả ngày trời, trong diễn đàn TT đều bàn tán những thông tin về dị giới, đối với sự thật lạ lùng của dị giới, bọn họ tràn ngập sự hiếu kì, đáng tiếc chính là Long Thiên Ngạo không ra khỏi rừng rậm, không thể đánh giá được phong tục tập quán của dị giới, vậy nên trong lòng giống như đang có con mèo nhỏ vờn quanh.
Dĩ nhiên là cả ngày nay Huyền Trang lại buồn bực trong lòng .
Chập tối, Trương Minh Hiên cùng với Lý Thanh Tuyền trở lại thư điếm, Lý Thanh Tuyền vẫn luôn ném cho Trương Minh Hiên một ánh nhìn quái dị.
Hai người đi vào sân sau, Lý Thanh Nhã từ trong phòng đi ra.
Trương Minh Hiên cười ha ha nói: " Chào Thanh Nhã tỷ!"
Lý Thanh Tuyền cũng ngọt ngào gọi một tiếng: "Tỷ!"
Lý Thanh Nhã nói: " Hai người đi làm gì đấy?"
Lý Thanh Tuyền vui vẻ cười nói: "Đi chụp ảnh ạ! Tỷ, lần này chụp rất thú vị ."
Lý Thanh Nhã nhìn về phía Trương Minh Hiên nói: "Có gì nguy hiểm không?"
Trương Minh Hiên cười nói: " Làm sao có thể chứ ?"
Hắn vỗ vỗ Thanh Bình kiếm ở sau lưng nói: "Có vị kiếm gia này ở bên, có thể có nguy hiểm gì chứ!"
Lí Thanh Nhã gật đầu nói: " Là ngươi hãy tự biết giữ chừng mực, cũng không phải ai cũng nể mặt vị đại nhân kia đâu. "
Trương Minh Hiên gật đầu nói: "Ta biết rồi."
Bên trong hoàng cung, Lý Thế Dân mệt mỏi đi vào tẩm cung của Hoàng hậu.
Hoàng hậu đang nằm nghỉ ngơi trên giường lập tức đứng lên, vui vẻ cởi bỏ y phục và đai lưng cho Lý Thế Dân.
Lý Thế Dân cảm thán một câu: "Vẫn là chỗ nàng tốt nhất."
Hoàng hậu cười nói: "Nhìn người có vẻ không được vui vẻ, là cớ làm sao vậy?"
Lý Thế Dân cũng nhìn hoàng hậu nói: "Không phải là vì đệ đệ tốt mà nàng đã nhận sao."
Hoàng hậu kinh ngạc nói: "Trương Minh Hiên? Hắn làm sao vậy? Không phải hắn đang ở nhà viết tiểu thuyết sao?"
Lý Thế Dân giận dữ nói: "Viết tiểu thuyết cái gì! Cả triều đình đều náo loạn hết cả lên vì hắn."
Hoàng hậu nghi hoặc nói: "Không thể nào! Hắn không giống kiểu người hay gây rối!"
Lý Thế Dân không nói gì: "Sự việc Đạo Minh nàng đã quên rồi sao?"
Hoàng hậu sửng sốt nói: "Hắn lại phá hủy chỗ đó sao?"
Lý Thế Dân bắt đầu kể cho hoàng hậu nghe về những chuyện đã xảy ra đêm qua, rồi tức giận nói: "Toàn bộ bên trong hoàng thành, nha môn lớn nhỏ, phủ đệ của các quan lớn đều bị hắn dán hịch văn lên đó!"
Hoàng hậu cười nói: "Cũng không chắc là do hắn dán!"
Lý Thế Dân cười miệt thị: "Tuy rằng không có chứng cớ, thế nhưng bên trong thành Trường An cả ngày lẫn đêm đều có Đạo Minh tu sĩ canh giữ, có thể khiến Đường Minh tu sĩ không khai một tiếng chứng minh, ngoài hắn ra còn có thể là ai nữa?"
Hoàng hậu cũng cười gượng không biết nói gì, hỏi: "Người tính xử hắn thế nào?"
Lý Thế Dân tức giận nói: "Không có chứng cớ, ta còn có thể làm sao bây giờ? Dù sao phía sau hắn còn có Lý Thanh Nhã nữa! "
Hoàng hậu đi tới bấm bấm bả vai Lý Thế Dân nói: "Thôi được rồi, người đừng giận nữa, hắn ta ngoài việc có ngang bướng một chút thì không có gì không tốt cả."
Lý Thế Dân thở dài một hơi nói: "Hiện tại mọi chứng cớ đều hướng vào Phương Tinh Hiên, cũng chỉ có thể bác bỏ chức viện trưởng của hắn."
Hoàng hậu kinh ngạc nói: "Đại học đồ Phương Tinh Hiên?"
Lý Thế Dân gật gật đầu nói: "Như thế cũng tốt, hắn đã ở đại học sĩ cũng khá lâu rồi, trở về yên ổn một thời gian có khi sẽ đột phá lên đến đại nho."
Hoàng hậu suy nghĩ một chút nói: "Thế chức vị viện trưởng kia, người tính để ai giữ?"
Lý Thế Dân nói: "Ta đã lệnh Khổng phủ rồi, bọn họ sẽ phái người đến."
Hoàng hậu cười nói: "Thế không phải tốt rồi sao, đều giải quyết được rồi, người cũng đừng tức giận nữa."
Lý Thế Dân cười khổ nói: "Hôm nay nàng không biết, triều đình đã tranh cãi thành cái dạng gì đâu? Đến bây giờ ta vẫn còn đau đầu!"
Hoàng hậu cười nói: "Đây, tặng người một cuốn sách hay để xua tan mệt mỏi."
Sau đó lấy cuốn "Thiếu niên tu chân ở dị giới" đưa cho Lý Thế Dân.
Lý Thế Dân cầm lấy cuốn sách thoáng nhìn qua cái tên, tức cười nói: "Cái tên này thật sự là kỳ lạ."
Hoàng thượng nằm trên giường đầu dựa vào hoàng hậu đọc sách, vừa đọc vừa cùng hoàng hậu thảo luận vui vẻ.
Trăng đã lên cao, những ngôi sao tràn ngập bầu trời, Trương Minh Hiên nằm ở trên giường lăn qua lộn lại ngủ không được, liền bật dậy đi ra cầm lấy bút và tiếp tục viết, ngủ không được thì đứng dậy làm vậy.
Ngày hôm sau, Trương Minh Hiên nhìn thấy tràn ngập một đống bản thảo, tiếp tục đăng lên! Văn chương thoải mái thanh khiết, xong càng sớm càng tốt, chính là đặt nền móng cho thế hệ sau.
Trương Minh Hiên lấy điện thoại ra gửi cho Trương Tuấn một tin nhắn: "Bản thảo sách mới, tới lấy đi!"
Trương Tuấn trả lời với icon [ kinh ngạc] nói: "Sao có thể nhanh như vậy?"
Trương Minh Hiên trả lời: "Viết xong sớm, rồi ra bản tiếp theo."
Một lát sau Trương Tuấn mới trả lời: "Ta biết rồi ..."
Trương Minh Hiên nói thầm: "Làm cái gì thế? tin nhắn của ông chủ lớn mà cũng dám chậm trễ!"
Trương Minh Hiên đi ra ngoài, trêu đùa với Nha Nha một lát, tiếng kêu bất mãn của Oa Oa xen lẫn vào tiếng cười của Trương Minh Hiên, vang vọng khắp trong tiểu viện.
Một lát sau, một tiếng gõ cửa vang lên, Trương Minh Hiên giao Nha Nha cho Lý Thanh Tuyền, cầm bản thảo đi ra ngoài.
Hắn ra trước cổng đưa bản thảo cho Trương Tuấn, cười ha hả nói: "Sách mới của ngươi bán thế nào rồi?"
Trương Tuấn cười miễn cưỡng nói: "Cũng được!"
Trương Minh Hiên vừa thấy vẻ mặt kia của hắn liền biết là có chuyện gì xảy ra, vỗ vỗ vai của hắn nói: "Thật ra truyện ngươi viết cũng không tệ, có chiều sâu, có nội hàm, thoải mái, thú vị. . ."
Trương Tuấn tinh thần liền dao động, truyện mình viết thật sự không tệ?
Trương Minh Hiên cười ha hả nói: "Sở dĩ sách của ngươi bán không được chạy, vấn đề không phải là ở ngươi."
Trương Tuấn mong chờ hỏi: "Thế đó là vấn đề gì?"
"Vấn đề là ở độc giả, ta vẫn cho rằng sách của ngươi không nổi, chính là do độc giả không biết thưởng thức."
Trương Tuấn: "..."
Không nói được gì: "Chế nhạo ta thú vị lắm sao?" Rồi cầm bản thảo xoay người bỏ đi.
Trương Minh Hiên xoay người quay vào trong, lại trêu chọc Nha Nha một lúc, bắt đầu cùng nhau ăn bữa sáng .
Sau khi xong bữa sáng, Lý Thanh Tuyền nhìn chằm chằm Trương Minh Hiên chờ mong: " Lưu ảnh thạch hôm qua đi quay có phải có thể phát hình ra không ?"
Trương Minh Hiên nhìn sắc trời rồi nói: "Cũng gần như thế!"
Lý Thanh Tuyền vui mừng nói: "Mau phát đi, mau phát đi."
Trương Minh Hiên nói: "Đi theo ta!" Hai người liền chạy ra cổng .
Lý Thanh Nhã do dự một chút, vẫn là không yên tâm. Đi ra phía cổng đóng cánh cổng lại, rồi ôm Nha Nha đi lên theo.
Hai người chạy một lúc, chạy đến trước một cái đài cao, trên đài cao một đám hòa thượng đang gõ mõ, niệm kinh Phật.
Trương Minh Hiên nghi ngờ nói thầm một câu: "Sao thiếu nhiều người như vậy?"
Lý Thanh Tuyền do dự nói: "Nơi này là Thuỷ Bộ Pháp Hội sao?"
Trương Minh Hiên gật đầu nói: "Đúng vậy!"
"Ngươi phát ở nơi này sao?"
Trương Minh Hiên gật đầu.
Lý Thanh Tuyền lập tức trở nên phấn khích, phát ra ở trong đây chắc chắn sẽ rất vui!
Vội vàng nói: "Mau phát đi, mau phát! Ta đợi không nổi nữa rồi."
Trang 73# 2