Chương 145: Hỏi Phật
Trương Minh Hiên cằn nhằn với Lý Thanh Tuyền, vẻ mặt phấn khích ấy cũng khiến cho Huyền Trang trên cao đài cũng phải chú ý tới, có người mới đến! Liền trở nên sôi nổi, mỉm cười gật đầu ra hiệu.
Trương Minh Hiên cũng mỉm cười gật đầu với hắn, một cảnh tượng hảo hữu hài hòa .
Trương Minh Hiên ngẩng đầu nhìn lên bầu trời nói: "Có phải ở đây rất sáng không."
"Cái này thì đơn giản!" nói rồi nàng bấm pháp ấn trong tay, trên bầu trời mây đen lập tức cuồn cuộn kéo đến, sắc trời liền xám xịt ảm đạm, gió thổi hiu hiu lạnh.
"Trời sắp mưa rồi!"
Người qua lại trên đường lập tức chạy náo loạn lên, các quầy sạp cũng bắt đầu thu dọn, một lát sau cả đoạn đường trở nên một khoảng không vắng vẻ, gọn gàng
Trương Minh Hiên không còn lời nào nhìn về phía Lý Thanh Tuyền nói: "Đây là cách của ngươi sao?"
Lý Thanh Tuyền nổi giận nói: "Ngoài làm như thế ra còn có thể có cách nào khác sao?"
Trương Minh Hiên vuốt miệng gật gù, hình như quả thật chỉ còn cách này thôi!
Huyền Trang cũng từ trên đài cao đứng dậy hai tay đan thành chữ thập nói với Trương Minh Hiên : "Trời sắp mưa, hai vị thí chủ cũng mau trở về đi thôi!"
Trương Minh Hiên cười mỉa nói: "Không sao đâu, sẽ không có mưa đâu."
Huyền Trang niệm một câu "A di đà phật" cười nói: "Hai vị thí chủ không quản mưa gió đến đây nghe giảng, Phật Tổ sẽ phù hộ hai người."
Trương Minh Hiên nói thầm : "Chỉ mong là thế!"
Huyền Trang cười ngồi xuống, tiếp tục bài giảng.
Lý Thanh Tuyền nhỏ giọng : "Thế bây giờ phải làm sao?"
Trương Minh Hiên lấy lưu ảnh thạch ra và nói: "Nếu vậy, chỉ có thể chụp trong phạm vi rộng."
Lý Thanh Tuyền thích thú nói: "Để ta, để ta!"
Nàng cướp lấy lưu ảnh thạch trong tay Trương Minh Hiên sau đó liền bay lên trời, một lát sau trong đám mây đen xuất hiện một cái màn hình lớn, âm nhạc chầm rãi vang lên.
Lý Thế Dân từ bên trong đại điện đi ra, đứng ở trước cửa nhìn lên bầu trời nói với vẻ không hài lòng: "Lại muốn làm cái trò gì nữa đây?"
Trong ngự hoa viên Tấn Dương và Lý Trị đang kéo tay áo hoàng hậu phấn khích nhìn lên bầu trời nói: "Là lưu ảnh của Hoàng thúc !"
Trình Giảo Kim, Trình phu nhân cũng ngẩng đầu kinh ngạc nhìn lên, Trình Giảo Kim cười hắc hắc nói: "Vừa muốn chơi cái trò gì vậy?"
Khương Cẩm Tịch ngạc nhiên nhìn lên nói: "Là MV sao?"
Trình Xử Mặc nghiến răng nghiến lợi nói: "Vậy mà không tìm chúng ta!"
Trình Xử Lượng, Trình Xử Bật cũng đều gật căm giận.
Toàn bộ thành Trường An đều cùng lúc ngẩng đầu nhìn lên, có người từ trong nhà đi ra, ngửa mặt lên nhìn bầu trời.
Huyền Trang cũng mơ hồ đứng lên ngước nhìn lên không trung rồi lại quay qua nhìn Trương Minh Hiên.
Trên bầu trời xuất hiện hai cái chữ rất lớn " Hỏi Phật" .
Cảnh sắc dịch chuyển, xuất hiện cảnh vật bên trong tòa đại diện, bức tượng Phật Tổ màu vàng kim cao chót vót đứng giữa đại điện, mỉm cười cúi đầu nhìn xuống phía dưới.
Một thiếu nữ đứng bên trong thần điện, nhìn lên tượng Phật mà hát lên:
"Ta hỏi đài sáng như gương
Phải chăng cũng chẳng thèm lưu luyến
Ta hỏi truyện tình chim xanh
Vì sao mỗi con lại tự giương cánh bay đi
Ván cờ tình ái cùng hư thực giống như đánh cờ không chỗ nào trốn tránh.
Là vì ta chấp mê bất ngộ nên suốt đời chìm trong tham sân mê muội"
Hình ảnh lại di chuyển, thiếu nữ cùng một thanh niên đang đứng dưới gốc cây đào,vui vẻ ngả vào nhau, người thanh niên bẻ một cành hoa đào, cài lên mái tóc thiếu nữ, thiếu nữ thẹn thùng cúi đầu, gương mặt khẽ mỉm cười, vẻ dịu dàng yêu kiều hơn hoa.
Âm nhạc lại vang lên:
"Buông tình sâu đậm
Duyên đã đứt, chuyện cũ chẳng còn vấn vương
Nói buông bỏ
Nhưng nào có dễ dàng
Làm chủ kiếp Luân Hồi nắm giữ Lục Đạo
Hỏi Người
Phải chăng có thật sự hiểu biết được tình ý
Ai đã từng vượt qua nỗi sợ tình nhân gian
Lại còn tạo đoàn tụ và biệt ly
Ai biết rõ duyên tan gió thoảng
Quyết không lộ thiên cơ
Vì sao đã biết rõ kết cục
Nhưng lại vẫn để ta kỳ vọng
Người cũng biết đó là niềm vui nửa đời người của ta
Nếu phải vô tình mới được tự do
Ta thà làm kiếp con kiến phàm trần
Tìm được người đồng lòng chung sống bạc đầu
Một mai trăng khuyết sao dời
Thiên địa nung nấu ba thứ độc, bảy nỗi khổ dày vò chúng sinh
Chỉ có Đạo khi ấy mới khác với đám mây bụi"
Hình ảnh lại di chuyển.
Người thanh niên đeo trên lưng cái bọc nhìn chăm chú người thiếu nữ đang rưng rưng lệ, nhắn nhủ một câu: "Chờ ta trở về!" Nói rồi kiến quyết dứt áo ra đi thật xa.
Người thanh niên đi qua sông, vượt qua núi, chứng kiến biết bao nhân tình thế thái, đến khi giác ngộ được Phật quang nở rộ, thần luân chiếu rọi bay về Tây Thiên, ngồi trên đài sen.
Thiếu nữ hằng ngày đều đến bên cửa sổ, nhìn về quãng đường mà người thanh niên đã rời đi, lặng lẽ chờ đợi.
"Buông tình sâu
Duyên đã đứt, chuyện cũ chẳng còn vương vẫn
Nói buông bỏ nhưng lại chẳng dễ dàng
Người thân vàng vạn năm bất hư bất diệt
Sao có thể hiểu được
Ta sớm chiều cứ mong nhớ thế này
Ai đã từng vượt qua nỗi sợ tình thế gian, lại còn tạo biệt ly và sum họp
Ai đã biết rõ duyên tan gió thoảng quyết không lộ thiên cơ
Vì sao biết rõ kết cục lại còn để ta chờ đợi
Người cũng biết đó là niềm vui nửa đời của ta"
Phật Đà cúi xuống nhìn thấy thiếu nữ, khe khẽ thở dài, nhắm mắt không nói lời nào, Phật quang vẫn chiếu rọi khắp thế gian, hàng vạn hàng ngàn Bồ Tát La Hán kính bái tôn sùng.
Thiếu nữ tóc đen nay đã hóa bạc, nếp nhăn cũng nằm ngổn ngang trên khuôn mặt, vẫn đang ở trong căn nhà gỗ nhỏ si mê đợi chờ.
"Ai đã thấu rõ kiếp thế gian hồng trần
Chỉ còn lại một tiếng thở dài
Ai thương xót chúng sinh khổ cực
Nói chữ tình cũng là điều kiêng kị
Người ngồi ngay ngắn đài sen mà xem muôn đời thiền cơ trừ mê mở đạo bồ đề
Chỉ còn lại mình ta hơn nửa đời cô tịch."
Huyền Trang nhìn thấy trong nhà gỗ nhỏ dáng hình của người thiếu nữ hai mắt đã đục ngầu nhưng vẫn cứ nhìn về hướng conđường nhỏ, si ngốc chờ đợi, liền cúi đầu đọc thầm một câu: "A di đà phật!"
Hoàng hậu nhìn thấy hình ảnh kết thúc trên bầu trời, một bà lão nhân mệt mỏi ghé vào bên cửa sổ nhìn về phía trước, mà lau nước mắt nói: "Đức Phật thật nhẫn tâm!"
Cả thành Trường An không ít người đã lệ rơi đầy mặt, vì sự si mê thứ tình cảm không đáng của người thiếu nữ, cũng vì sự bạc tình của Đức Phật mà trong lòng sinh ra buồn tức.
Bên trong, minh chủ đứng ở trước đại điện nhìn thấy lưu ảnh thạch trên trời, hít một luồng khí lạnh nói: "Hắn rốt cuộc là thần thánh phương nào, ngay cả Phật tổ cũng dám biên sửa."
Lý Thế Dân cũng là tức giận nói: "Tiểu tử hỗn xược này rốt cuộc muốn thế nào! Phật tổ mà ngươi cũng có thể biên sửa sao?" Tay áo vung lên, căm giận một bước quay vào trong đại điện.
Trình Giảo Kim cũng nuốt một ngụm nướt bọt nói: "Ngoan ngoãn! Thật sự là không ngờ! Lá gan cũng to thật!"
Trình phu nhân lau nước mắt đang rơi trên khóe mi nói: "Sau này nên ít qua lại với đám hòa thượng kia đi, một đám bỏ nhà bỏ con, đều không phải người tốt."
Trình Giảo Kim gật đầu lia lịa nói: "Biết, ta biết!"
Trong Giao Trì, trước mắt Ngọc Đễ cũng hiện lên một cái màn hình, phát ra hình ảnh chính là "Hỏi phật" ở hạ giới. .
Ngọc Đế cười nói: "Hay lắm, hay lắm! bài hát này ta rất thích, sắp xếp tiếp tục tập luyện thật tốt, lần sau ta mời Như Lai dự tiệc sẽ cho biểu diễn cái này."
Vương Mẫu cười nói: "Tiểu tử này cũng to gan thật! Đến cả Như Lai mà cũng dám biên sửa."
Ngọc Đế gật đầu nói: "Quả thật lá gan rất lớn, nhưng hắn cũng không cần sợ Như Lai, Như Lai sẽ không động hắn."
Vương Mẫu nghi hoặc khẽ "Hả!" một tiếng.
Ngọc Đế nói: "Nàng hãy nhìn thanh kiếm sau lưng hắn."
Vương Mẫu quan sát tỉ mỉ, kinh hãi nói: "Thanh Bình kiếm!"
Ngọc Đế gật đầu cười nói: "Thấy thế nào?"
Vương Mẫu thở dài một hơi nói: "Quả thật không động vào được, vị sư huynh kia, hiện tại trong tam giới không ai dám động vào."
Ngọc Đế ung dung nói: "Đây chính là đầu trọc đâu sợ bị nắm tóc."
Trang 74# 1