Chương 146: Hỏi Phật hạ màn
Linh Sơn Đại Lôi Âm Tự, Như Lai ngồi trên đài sen, miệng nở hoa sen đang giảng giải kinh pháp.
Lúc "Hỏi Phật" phát hình, đột nhiên bài giảng dừng lại , một đám La Hán Bồ Tát nhìn xuống triều Đại Đường với ánh mắt kinh ngạc.
Chốc chốc lại nhíu mày, lúc thì lắc đầu, một lát sau thì tức giận, đám người La Hán Bồ Tát xem mà chẳng hiểu ra sao cả.
Trong đó có một số nhà thần thông cũng hướng ánh mắt nhìn về phía thành Trường An, sau đó đều quay lại nhìn Như Lai với ánh nhìn kỳ lạ.
Như Lai nói: "Lần này giảng kinh đến đây thôi, các ngươi lui ra hết đi!"
Đám người La Hán Bồ Tát tất cả đều đứng lên hành lễ nói: "Tôn theo ý chỉ của người!"
Ngoài thành Trường An, một lão hòa thượng dừng nghỉ chân cùng một tiểu hòa thượng, tiểu hòa thượng sắc mặt kỳ lạ nói: "Sư phụ, Thích Ca còn có câu chuyện này sao?"
Lão hòa thượng lắc đầu bật cười nói: "Thật vô căn cứ!" Tiểu hòa thượng gật đầu.
Lão hòa thượng tiếp tục nói: "Thế nhưng sức ảnh hưởng cũng không thể xem thường! Chúng ta vào xem thôi!" Hai người kẻ trước người sau tiến vào trong thành.
Bên trong thành Trường An, trước khi gặp Thuỷ Bộ pháp hội, một đám hòa thượng đã vây quanh lấy Trương Minh Hiên, Huyền Trang từ trên cao đài đi xuống niệm một câu "A di đà phật" rồi nói: "Thí chủ, ngài làm như vậy là có ý gì?"
Trương Minh Hiên cười ha hả nói: "Không có gì ! Ngươi không thấy là nghe rất hay sao?"
Huyền Trang lắc đầu nói: "Thí chủ, cậu không sợ nhân quả sao?"
Trương Minh Hiên sắc mặt hơi trầm xuống nói: "Nhân quả? Là các ngươi đã ép buộc nhân quả kế tiếp cùng ta, hòa thượng các ngươi giết ta, ta trả thù một chút không được sao?"
Huyền Trang lắc đầu nói: "A di đà phật, oan oan tương báo từ khi nào rồi , ta khuyên thí chủ vẫn là. . . . . ."
"Dừng lại!" Trương Minh Hiên khinh thường nói: "Ta khuyên mấy đại hòa thượng các ngươi nên bỏ xuống rồi nói tiếp."
Lý Thanh Tuyền từ trên trời đáp xuống, dừng ở bên cạnh Trương Minh Hiên, hiếu kỳ nhìn thoáng qua vẻ mặt giận dữ của đám hòa thượng thích thú nói: "Trương Minh Hiên, muốn đánh một trận sao?"
Trương Minh Hiên không nói gì nhìn Lý Thanh Tuyền, có thể đừng bạo lực như vậy không? Sau đó nói với Huyền Trang : "Ừm! Ngươi muốn đánh nhau sao?"
Huyền Trang lắc đầu lùi lại phía sau vài bước nói: "Người xuất gia không hành động nông nổi."
Một đám hòa thượng nhìn thấy hành động của Huyền Trang , cũng căm giận lui về phía sau, dọn ra một đường.
Trương Minh Hiên đắc ý nói: "Chúng ta đi thôi!"
Lý Thanh Tuyền nói với vẻ đáng tiếc : "Không đánh nhau hả!"
Hai người nghênh ngang bước đi dưới ánh nhìn đầy căm phẫn của đám hòa thượng.
Bầu trời đã trong xanh trở lại, dân chúng thành Trường An đều đi ra, nơi đâu cũng bàn tán về "Hỏi Phật" vừa mới xem, người người đều bàn luận viển vông.
Một người trẻ tuổi đứng giữa đám người nước miếng đang bắn ra từng giọt, nói một cách hăng trí: “ Để ta nói, cái đám hòa thượng đó, thật chẳng ra cái thứ gì. Một đám rời nhà bỏ đi, để lại cha mẹ già lẻ loi hiu quạnh, lại làm cho gia môn đoạn tuyệt hương khói, thật sự là bất hiếu."
Một người thư sinh gật gù đắc ý nói: "Trong ba tội bất hiếu, không có con cái là tội lớn nhất, thiên lý luân thường cớ gì có thể vi phạm."
Một ông lão lau nước mắt nói: "Không dối gạt các vị, con trai ta xuất gia ở chùa Trương Sinh, quanh năm không nhìn thấy mặt! Ta cùng phu nhân nhà ta lẻ loi hiu quạnh, trông thật thê lương!"
Mọi người nhìn ông lão đầy thương hại, nhao nhao tới mở lời an ủi.
Trương Minh Hiên, Lý Thanh Tuyền vừa nói vừa cười trở về thư điếm, Lý Thanh Nhã lúc này đang ở trong nhà chờ .
Lý Thanh Nhã liếc mắt đánh giá hai người nói: "Lá gan cũng không nhỏ! Phật tổ mà cũng dám biên sửa!"
Lý Thanh Tuyền, Trương Minh Hiên lập tức nở nụ cười gượng gạo.
Lý Thanh Tuyền mau chóng chỉ tay về phía Trương Minh Hiên nói: "Tỷ, đều là do hắn làm, không liên quan đến muội!"
Sau đó chạy ngay đến bên cạnh Lý Thanh Nhã, trợn mắt nhìn Trương Minh Hiên, làm dáng vẻ như cùng chung kẻ thù.
Trương Minh Hiên không còn lời nào, có trốn tránh trách nhiệm thì cũng đừng nhanh như vậy chứ? Ta còn có thể nói gì đây?
Lý Thanh Nhã nói: "Muội cũng đi qua đó cho ta!"
Lý Thanh Tuyền cười thẹn bước tới đứng bên cạnh Trương Minh Hiên.
Lý Thanh Nhã mặt không chút thay đổi nói: "Hai người có phải cho rằng có được mấy cái phông nền thì có thể muốn làm gì thì làm , không xem ai ra gì hả?"
Lý Thanh Tuyền nói thầm: "Không có!"
Trương Minh Hiên cũng liên tục gật đầu, làm bộ ta đây rất ngoan ngoãn
Lý Thanh Nhã phân vân một hồi lâu cũng không nghĩ ra được phải trừng phạt bọn họ thế nào, nói: "Muội quay về phòng tự mình kiểm điểm đi."
"Được rồi, muội đi đây." Bóng dáng Lý Thanh Tuyền mất hút trong nháy mắt, về tới phòng mình, nằm ở trên giường cười hắc hắc lấy điện thoại ra.
Trương Minh Hiên cười ngượng nói: "Cái đó, cái đó, ta cũng trở về tự kiểm điểm đây."
Rồi vội vàng chạy về phòng mình, bộ dạng Thanh Nhã tỷ lúc tức giận thực sự đáng sợ!
Trong lúc Trương Minh Hiên về phòng suy nghĩ lỗi lầm, bên ngoài lại náo loạn lên, chủ đề là sau khi chương mới của “Tu Chân thiếu niên lại đến dị giới” phát hành, nội dung chương mười hai này có hơi nóng bỏng.
Một đoàn người trở lại thành An Phổ trong rừng rậm ma thú, ở nơi này gặp được thú nhân nửa người nửa thú, đám người lùn làm nghề thợ rèn giúp cho ma quỷ thích uống rượu, gặp được địa tinh khôn ngoan nham hiểm, một chủng tộc kỳ dị rất có sức hấp dẫn. Lại còn có công hội dụng binh, công hội ma pháp, công hội thích khách, công hội chiến sĩ cùng các tổ chức khác.
Người xem trên Tây Du thế giới cũng là một phen hồi hộp, cùng với đám bạn tốt sống chết có nhau, lưu lạc nơi rừng sâu hiểm trở, nên đặc biệt khích lệ!
Nếu đã là văn phóng khoáng, thì không tránh khỏi những tình tiết làm ra vẻ mất mặt, Long Thiên Ngạo nắm lấy đầu mũi tên của đám chiến sĩ dưới ánh mắt sùng bài của Elise, tiến vào công hội chiến sĩ.
Sau khi chứng thực phẩm cấp, hắn vung một kiếm biến công hội chiến sĩ thành một đống tan hoang, lấy huy hiệu Kiếm Thánh từ đôi tay đang run rẩy của hội trưởng công hội chiến sĩ rồi hiên ngang bước đi.
Độc giả xem cũng liên tục kêu lên thích thú, chính là như thế, tu sĩ Đại Đường ta dù có vào dị giới cũng tồn tại sự ngạo nghễ, trời sinh tài trí hơn người.
Trình Giảo Kim cười lớn nói: "Nếu ta mà ở Đại lục của đám dân chúng bỏ đi kia, nhất định ta sẽ lập một đoàn dụng binh, sau đó đi phiêu lưu khắp nới."
Trình phu nhân đáp lại bằng ánh mắt khinh thương nói: "Ông thôi ngay đi!"
Hoàng hậu vừa cười vừa đặt cuốn sách xuống và nói: "Cái này đọc để giết thời gian cũng được, nhưng ta luôn cảm thấy không hay bằng Tru Tiên."
Một Phi tần ngồi bên cạnh nàng cười nói: "Cũng rất thú vị mà!"
Hoàng hậu lắc đầu nói: "Không có nội hàm gì, Tru Tiên có thể khiến ta cảm động, cái này thì không được, mới xem chưa được mấy ngày mà ta đã quên hết rồi."
Tần phi cười nói: "Tỷ tỷ, truyện hay là được rồi! Mấy ngày nay thật sự vui hơn nhiều so với mấy ngày trước, có điên thoại bên cạnh co thể nghe ngóng một chút về thế giới bên ngoài, còn có những câu chuyện truyền thuyết rất hay để giải buồn, muội đã rất mãn nguyện rồi ."
Trên diễn đàn TT cũng náo nhiệt hẳn lên, Thanh Liên kiếm: Cảnh giới của kiếm khách há cần phải người khác chứng thực, quả thực đúng là truyện cười.
Bạch Vân : [Cười to] Thanh Liên huynh, đi đến dị giới cũng có thể ngạo nghế được.
Thanh Liên kiếm: Trái lại ta lại rất hiếu kỳ, kiếm đạo của thế giới này rốt cuộc là thế nào? Dưới ngòi bút miêu tả của tác giả thật sự là chỉ vội vàng thoáng qua, khó có thể đánh giá được!
Bạch Vân: Phần tiếp theo có lẽ sẽ có.
Lão Chu: [Cười to] ta thì lại rất có hứng thú đối tộc người lùn.
Lão Ngưu: Thú nhân trông không quá khác biệt so với yêu tộc chúng ta! Không biết thực lực thì thế nào?
Ngọc Diện: A A A! Đương nhiên là yêu tộc chúng ta lợi hại rồi!
Lão Ngưu: ha ha ha! Đúng vậy, đúng vậy!
Trên mạng đang hàn huyên với khí thế ngất trời.
Cảm tạ Tu Đặc Lạc đã thưởng! Cảm tạ 20180831180849266 đã thưởng! Cảm tạ Tựa Núi Ngắm Sóng đã thưởng! Cảm tạ Thân Sĩ? Tiết Tháo ca đã thưởng! Cảm tạ Trên Trăng Có Cây đã thưởng! Cảm tạ Người qua đường Giáp đã phần thưởng! Cảm tạ Trình Diễn Ma đã thưởng! Cảm tạ Thiếu Niên Cô Độc đã thưởng!
Trang 74# 2