Tây Du Chi Đại Giải Trí Gia

Chương 147: Lại hận Phật môn

Chương 147: Lại hận Phật môn




Sáng sớm ngày kế tiếp, Trương Minh Hiên xoay người rời giường, ăn cơm sáng xong liền chạy ra ngoài, Lý Thanh Tuyền cũng lập tức đi theo.

Trương Minh Hiên đứngtrước bục củapháp hội Thuỷ Bộ, mỉm cười nhìn Huyền Trang.

Huyền Trang đang giảng kinh cũng liếc nhìn Trương Minh Hiên, khóe mắt vô thức giật giật vài cái, trong lòng nổi lên cảm giác không ổn.

Lý Thanh Tuyền lặng lẽ đi đến phía sau Trương Minh Hiên, nhỏ giọng hỏi: “Ngươi lại muốn chơi trò gì?” Trong giọng nói của nàng ẩn chứa sự chờ mong và hưng phấn.

Trương Minh Hiên nhìn xung quanh một vòng, khóe mắt sáng lên, nói: “Ngươi đi theo ta.”

Hắn lại sắp giở trògì đây!

Lý Thanh Tuyền hưng phấn theo Trương Minh Hiên đi về phía một tửu lầu ở bên cạnh đường cái.

Tên tiểu nhị đứng canh cửa tươi cười nghênh đón: “Mời hai vị vào trong!”

Trương Minh Hiên hỏi: “Chưởng quầy của các ngươi đâu?”

Tên tiểu nhị kinh ngạc một chút, nhìn về phía trong quầy.

Đứng sau quầy là một lão đầu dáng người nhỏ gầy, trên gương mặt niềm nở có một cặp ria méprất nổi bật, lão cười ha hả ôm quyền nói: “Lão hủ Thiêm Vi Tế, làchưởng quầycủa tửu lầu, xin hỏi công tử có gì sai bảo?”

Trong tay Trương Minh Hiên xuất hiện một xấp tiền giấy, hắn nói: “Ta muốn mua một cái bàn của ngươi!”

Mua bàn? Lão đầu lập tức sững người, đây đúng là lần đầu tiên lão thấy có người đến tửu lầu để mua bàn .

Lão chưởng quầy cười nói: “Công tử đi nhầm chỗ rồi! Nơi này là tửu lầu, nếu ngài muốn mua bàn thì mời đi một dặm về phía trước là đến.”

Trương Minh Hiên cầm xấp tiền giấy trong tay lên, ngả ngớn nói: “Ngươi thật sự không bán sao? Năm trăm đồng!”

Lão đầu sửng sốt, lại lập tức hô lên: “Bán! Sao lại không bán! Ta lấy cho ngài một cái bàn ngay đây.”

Lão lập tức rời khỏi quầy chạy tới chỗ Trương Minh Hiên. Là năm trăm đồngđấy! Đủ để mua năm cái bàn mới luôn rồi.

Trương Minh Hiên đập xấp tiền giấy vào lòng bàn tay lão chưởng quầy rồi nói: “Tiền cho ngươi, bàn chúng ta tự lấy.”

Hắn nói với Lý Thanh Tuyền: “Mau tới khiêng bàn với ta.”

Lý Thanh Tuyền bĩu môi nói: “Không, tự ngươi khiêng đi.”

Trương Minh Hiên nhìn dáng vẻ không tình nguyện của Lý Thanh Tuyền…Thôi xong! Vị đại tiểu thư này chỉ biết sai khiến chứ đâu biết làm việc, tự mình phải khiêng thôi!

Trương Minh Hiên mỉm cười tiến lên, cầm hai chân của một cái bàn rồi nâng nó lên, sau đó đi ra ngoài.

Lý Thanh Tuyền tới gần bên cạnh Trương Minh Hiên, tò mò hỏi: “Ngươi mua bàn làm gì?”

Trương Minh Hiên cười đầy bí ẩn, nói: “Lát nữa ngươi sẽ biết.”

Lý Thanh Tuyền nói thầm: “Thật không hiểu nổi!”

Trong ánh mắt kinh ngạc của đám người trên phố, Trương Minh Hiên đặt cái bàn đối diện cái bục củapháp hội Thuỷ Bộ, sau đó đứng lên trên bàn.

Nỗi lo sợ trong lòng Huyền Trang càng thêm mãnh liệt, hai hàng hòa thượng phía dưới cũngtức giận trừng mắt nhìn Trương Minh Hiên.

Trương Minh Hiên mỉm cười ôm quyền nói: “Bản thân ta bất tài, nhưng cũng từng tu hành một đoạn thời gianvới một vị đại sư, đi qua hồng trần vạn trượng, trải qua nhân sinh bách thái (*), chỉ điểm người ngộ đạo, giải quyết ưu sầu của bách tính. Hôm nay ở chỗ này, ta sẽ kể một vài chuyện xưa, lúc mà ta vẫn còn đi theo thiền sư cho mọi người nghe, hy vọng mọi người cũng có thể ngộ ra một vài đạo lý trong đó.”

Lý Thanh Tuyền nghi hoặc nhìn Trương Minh Hiên, hắn muốn làm cái gì?

Như Lai vẫn luôn chú ý tới pháp hội Thuỷ Bộ từng phút từng giây, sự xuất hiện của Trương Minh Hiên lập tức khiến cho ôngnhíu chặt đôi mày.

Ngọc Đế nằm trên long ỷ, trong tay cầm một chén rượu bằng ngọc, hắn vừa xem pháp hội vừa nhàn nhã thưởng thức tiên tửu. Nhìn thấy Trương Minh Hiên xuất hiện, Ngọc Đế lập tức lộ ra biểu cảm xem kịch vui.

Nghe được lời Trương Minh Hiên nói, Ngọc Đế kinh ngạc hỏi: “Hắn cũng tu Phật pháp?”

Chúng tín đồ trong pháp hội hết nhìn pháp sư Huyền Trang lại nhìn Trương Minh Hiên, tình huống gì thế này? Huyền Trang cũng kinh ngạc nhìn Trương Minh Hiên.

Trên diễn đàn TT cũng vang lên một cái thông cáo, chuyện xưa chấn động vềPhật giáo xuất hiện, giúp người ngộ đạo! Danh mục video phát sóng trực tiếp!

Hoàng hậu kinh ngạc nhìn di động nói: “Chuyện xưa về Phật giáo?” Bà chạm vào mục video, quả nhiên có một phòng phát sóng trực tiếp.

Dưới Ngũ Hành sơn, Tôn Ngộ Không nghiến răng nghiến lợi nói: “Phật!” Hắn hừ một tiếng rồi cũng vào nhấnmục video. Xem ngươi sẽ khiến lão Tôn ta ngộ đạo như thế nào.

Trương Minh Hiên ho khan một tiếng, sau đó cất giọng nói: “Có một ngày, một người thanh niên tới hỏi thiền sư: Ta thường xuyên bị người khác ức hiếp, không thể thẳng lưng mà làm người.Lão thiền sư nghe thế thì chỉ mỉm cười, lấy ra một con rắn. Thanh niên hiểu ra: Có phải là ngài muốn ta co được dãn được giống con rắn hay không?”

Trương Minh Hiên tạm dừng một chút, vẻ mặt bí hiểm.

Huyền Trang gật đầu mỉm cười, câu chuyện này rất có thiền ý!

Chúng tín đồ bên dưới cũng đều bừng tỉnh, Phật pháp của thiền sư quả nhiên thâm hậu.

Ngọc Đế không vui nhíu mày, hắn thật sự cống hiến cho Phật giáo ư?

“Lão thiền sư cười đáp: ‘Ai ức hiếp ngươi, ngươi cứthả thứ này vào chăn của hắn…!’”

Phụt… Một tên thanh niên tuấn mỹ quần áo không chỉnh tề, tóc tai bay loạn đứng trên đường cái bật cười. Hắn vừa nhìn Trương Minh Hiên vừa cười ha ha.

Đứng bên cạnh hắn là một người mặt mũi ngăm đen trông rất thật thà, hắn ta không vui nói: “Thái Bạch huynh, huynh phun trúng ta rồi.”

Thái Bạch vỗ bả vai hắn, cười nói: “Bước ngoặt cuối cùng quá là buồn cười,vốn dĩ ta còn tưởng rằng đó là chuyện xưa về Phật giáo thật!”

Ngọc Đế cũng phụt một tiếng, phun ra một ngụm rượu tiên, bật cười ha ha.

Huyền Trang giật mình nhìn Trương Minh Hiên,cứ nhưthể là hắn đã chịu muônvànvết thương. Sao ta lại cỏ thể tin rằng hắn sẽ nghiêm túc kể chuyện xưa chứ?

Chúng tín đồ bên dưới cũng ngơ ngác nhìn Trương Minh Hiên, chi tiết giúp người ngộ đạo đâu?

Một tên tiểu hòa thượng đứng bên đường run rẩy nói với lão hòa thượng: “Sư phụ?”

Lão hòa thượng lại không để ý tới hắn, lão trừng to đôi mắt nhìn về phía trước, cứ như nhìn thấy điều gì khó tin lắm vậy.

Tiểu hòa thượng cũng nghi hoặc nhìn lại, người kia chỉ là một thanh niên đeo kiếm trên lưng thôi mà!

Tiểu hòa thượng cẩn thận đánh giá Trương Minh Hiên vài lần, chẳng lẽ là người quen của sư phụ?

Dưới Ngũ Hành sơn, Tôn Ngộ Không cũng sửng sốt một hồi, sau đó lại cười ha ha, làm chấn động cả Ngũ Hành sơn, hắn hô lên: “Hay… hay… hay cho một câu chuyện xưa về Phật giáo!”

Trương Minh Hiên cười ha hả nói: “Ta lại kể tiếp cho mọi người một câu chuyện xưa chứa thiền ý khác!”

Huyền Trang vừa nghe Trương Minh Hiên nói muốn kể chuyện xưa chứa thiền ý thì mí mắt bắt đầu giật liên hồi, hắn lập tức lớn tiếng diễn thuyết kinh văn.

Trương Minh Hiên khoái chí cười nói: “Thanh niên hỏi thiền sư: Ta đã quá tuyệt vọng về cuộc sống này, bởi vì thê tử của ta đã đánh cắp hết toàn bộ tiền bạc của ta rồi trốn đi mất. Thế rồi thiền sư lấy ra một cái rìu chặt đứt cái bàn. Thanh niên suy tư nói: Thiền sư muốn ta dùng sức đánh tan sợ hãi trước mắt sao?”

Nghe đến đó, trái tim Huyền Trang run lên, sẽ không đơn giản như vậy.

Quả nhiên Trương Minh Hiên tiếp tục nói: “Thiền sư nói: Không có tiền còn muốn hỏi chuyện với ta! Có tin lão tử chém chết ngươi không!”

“Ha ha ha…” Tiếng cười ở bên dưới càng trở nên vang dội, càng ngày càng có nhiều người bị hấp dẫn mà đến, ai cũng nhìn Trương Minh Hiên với ánh mắt đầychờ mong.

Thái Bạch vỗ vaibằng hữu của mình, cười nói: “Ngươi xem, rất là thú vị!”

Khóe miệng tên bằng hữu của hắn cũng run rẩy đến đáng sợ.

Trong cung, Lý Thế Dân cầm di động của mình mà khóe miệng co giật liên hồi: “Tên tiểu tử ngu ngốc này lại làm bậy rồi, nhưng mà… rất thú vị.”

Hoàng hậu cũng bị chọc đến mức cười không ngừng được, đã lâu rồi nàng không được vui vẻ như thế.

Như Lai thở dài, chuyện này khiến ông khó xử lắm đấy!

Chú thích:

(*) Bách thái: bách là trăm, thái là trạng thái, hình thái. Bách thái là hàng trăm trạng thái, dáng vẻ.


Trang 75# 1


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất