Tây Du Chi Đại Giải Trí Gia

Chương 148: Đường Tăng xuất phát

Chương 148: Đường Tăng xuất phát




Trương Minh Hiên tiếp tục kể: “Thanh niên hỏi thiền sư: ‘Tất cả mọi người đều nói ta xấu, ta thật sự rất xấu sao?’. Thiền sư cầm một chén nước, tưới lên trên đầu thanh niên. Thanh niên khó hiểu: ‘Ý của ngài là chỉ cần gội đầu mỗi ngày thì ta sẽ không xấu như trước nữa?’. Thiền sư trả lời: ‘Xấu đến đoan thủy, thủy càng lưu. Nâng chén tưới xấu, xấu càng xấu (1).’”

Người bên dưới sửng sốt, một lát sau mới chợt hiểu ra, mọi người lại được một trận cười to.

Hán tử da đen bên cạnh Thái Bạch kinh ngạc hỏiThái Bạch: “Thái Bạch huynh, đây là thơ từ của huynh?”

Thái Bạch cười đến không thể đứng vững, nói: “Ta cũng không ngờ thơ từ của ta lại còn có ý tứ này, ‘Xấu đến đoan thủy, thủy càng lưu.Nâng chén tưới xấu, xấu càng xấu.’, thú vị! Thực sự rất là thú vị!”

Huyền Trang khẽ thở dài, đứng dậy nói: “Hay là ta cũng kể cho mọi người nghe một câu chuyện thiền học đi!”

Tất cả mọi người tò mò nhìn Huyền Trang, Trương Minh Hiên cũng mỉm cười nhìn qua, không hề nhiều lời.

Huyền Trang lần tràng hạt, mỉm cười nói: “Trên con đường chuyển thế, Phật Thích Ca Mâu Ni có kể rằng, ngài gặp được một con chim ưng gầy yếu đang đói lả, nó gấp gáp đuổi bắt một con bồ câu hiền lành, bồ câu rất là sợ hãi, lúcnhìn thấy Bồ Tátnó liền chui vào trong lòng của ngài để lánh nạn…Hắn vừa cát tiếng thề xong, quả nhiên cơ bắp trên người lập tức khôi phục như cũ.”

Chúng tín đồ phía dưới đều vô cùng cảm động, tán dương hết lời.

Trương Minh Hiên nhướng mày nói: “Ta tiếp tục kể…Thanh niên nửa đêm ngủ không được, vì thế hắn hỏi thiền sư: ‘Đại sư, ta thường xuyên mất ngủ, phải làm sao bây giờ?’.Thiền sư nhắm mắt không nói, ngón tay chỉ vào vách tường ở thiện phòng (2). Thanh niên lập tức nhìn qua, một bức tường màu trắng đập vào mắt, cả bức tường trống trơn không có bất kỳ vật gì. Thanh niên trầm tư hồi lâu, sau đómới bừng tỉnh ngộ: Ý đại sư là ta phải vứt bỏ tạp niệm trong lòng, không nghĩ ngợi gìthì mới có thể đi vào giấc ngủ ư?’.Thiền sư lắc đầu, giận dữ nói: ‘Ý của ta là ngươi cút con mẹ nó đi cho ta! Đã đến giờ Tý rồi, có chịu để cho người khác ngủ không hả?’”

“Ha ha ha…”

Mọi người cười ngảcười nghiêng, sau đó bọn họ đột nhiên nghĩ tớikhông biết vị đại sư kể những chuyện giúp người khác ngộ đạo này có phải đang cố làm ra vẻ cao siêu, hiểu biếthay không?

Huyền Trang nhướng mày nói: “Ta lại kể cho mọi người nghechuyện Cửu Sắc Lộc (3) xả thân cứu người sống lại!”

Hai người thay nhau kể một đống chuyện xưa, một bên là truyền thuyết Phật giáo dạy người hướng thiện chứa đầy thiền ý, một bên là “canh gà độc(4)” khiến cho mọi người cười không ngừng được, hai bên tranh luận sôi nổi trên con đường cái.

Toàn bộ con đường bị người tới xem náo nhiệt vây chật như nêm cối, tiếng cười ha ha truyền đi rất xa.

Sau một hồi tranh nhau kể chuyện, Huyền Trang bắt đầu đổ mồ hôi, truyền thuyếtPhật giáo trứ danh cũng không có nhiều.

Vẻ mặt Trương Minh Hiên vẫn vô cùng đắc chí, cũng may là trước kia hắn đã đọc không ít chuyện xưa thế này!

“Bán áo cà sa đây! Bán áo cà sa đây!” Một tiếng rao bất ngờ vang lên áp xuống toàn bộ âm thanh ầm ĩ trên đường.

Một lão hòa thượng và một tiểu hòa thượng cầm quyền trượng, nâng áo cà sa đi đến.

Trương Minh Hiên nhìn hai người, trong lòng nhảy dựng, Quan Âm!

Huyền Trang thở ra một hơi, nhìn về phía lão hòa thượng, hỏi: “Áo cà sa của ngươi giá bao nhiêu?”

Bồ Tát cười nói: “Áo cà sa giá năm ngàn lượng, tích trượng (4) giá hai ngàn lượng.”

Huyền Trang ngạc nhiên hỏi: “Giá cao thế sao?”

Bồ Tát nói: “Áo cà sa có chỗ tốt, có chỗ không tốt, có chỗ đáng tiền, có chỗ không đáng tiền.”

Lúc này, một đội cấm vệ tách đám người ra rồichạy vào, cao giọng nói: “Bệ hạ có chỉ, truyền Huyền Trang pháp sư, lão tăng bán áo cà sa đến gặp!”

Huyền Trang cúi đầu nói: “Tiểu tăng tuân chỉ!”

Trương Minh Hiên thấy Huyền Trang và lão tăng đi theo đội cấm vệ thì trực tiếp nhảy xuống khỏichiếc bàn, nói với Lý Thanh Tuyền: “Chúng ta đi!” Sau đó hắn nhanh chóng chạy về nhà.

Lý Thanh Tuyền đuổi theotò mò hỏi: “Sao ngươi lại chạy?”

Sau đó nàng hưng phấn nói: “Những chuyện ngươi vừa kể thật thú vị!”

Hai người chạy về thư điếm, Trương Minh Hiên lập tức đóng cửa lại, nói: “Ngươi có biết lão tăng kia là ai không?”

Lý Thanh Tuyền tò mò hỏi: “Là ai?”

Trương Minh Hiên phun ra hai chữ: “Quan Âm!”

“Hả!” Lý Thanh Tuyền kinh ngạc hô lên một tiếng, nói: “Nàng tới Trường An làm gì? Sao lạiđibán áo cà sa?”

Thế rồi nàng cười hì hì tự trả lời: “Chẳng lẽ là nghèo đến mức không có tiền để ăn cơm?”

Trương Minh Hiên trợn trắng mắt, cái tiểu cô nươngkhông tim không phổi này, mẫu thân ngươi rơi vào tình huống ngàn cân treo sợi tóc rồi đấy.

Trương Minh Hiên ngồi ở sau quầy, lấy di động ra nhắn một tin: “Trình Xử Mặc, ngươi đang ở đâu?”

Trình Xử Mặc nhanh chóng trả lời: “[Khóc thút thít!]Ta còn có thể ở đâu được nữa? Ta đang ở học viện đây! Viện trưởng mới tới quá nghiêm khắc!”

Trương Minh Hiên kinh ngạc nói: “Học viện của các ngươi đã đổi viện trưởng rồi ư?”

“Đúng vậy! Nghe nói Phương tiên sinh dán hịch văn nội loạn ở các phủ nha, làm cho đám quan lại phẫn nộ nên đã bị đuổi về nhà rồi. [Cười to!]”

Trương Minh Hiên xấu hổ cười, hiện tại không có thời gian để quan tâm tới chút chuyện vặt này, hắn nói: “Mau gửi tài khoản TT của Trình Tướng quân cho ta.”

Trình Xử Mặc: “[Nghi ngờ!]Ngươi muốn tài khoản TT của lão đầu tửlàm gì?”

Trương Minh Hiên: “Cần dùng! Nhanh lên!”

Trình Xử Mặc lập tức gửi tới một cái tài khoản, Trương Minh Hiên tra một chút, Hỗn Thế Ma Vương! Tên này thật sự chuẩn xác! Hắn gửi lời mời kết bạn, đối phương lập tức đồng ý.

Hỗn Thế Ma Vương: “Vô Địch Tiểu Bá Đạo? Trương Minh Hiên!”

Vô Địch Tiểu Bá Đạo: “[Mặt cười] Là ta!”

Hỗn Thế Ma Vương: “[Cười to] Đống chuyện xưa ngươi vừa kể thật là buồn cười.”

Vô Địch Tiểu Bá Đạo: “Trình Tướng quân, hiện tại ngươi đang ở đâu?”

Hỗn Thế Ma Vương: “Ở Tuyên Chính điện.”

Vô Địch Tiểu Bá Đạo: “Ở trước mặt Hoàng đế mà ngươi vẫn dùng di động được sao?”

Tại Tuyên Chính điện, Trình Giảo Kim trốn ở phía sau một cây cột to, nhìn điện thoại di động của mình rồi cười hì hì: Ngươi quản được ta!

Trương Minh Hiên méo miệng, quả thực làhắn quản không nổi.

Hắn vội vàng hỏi: Tình huống hiện tại ở đó thế nào?

Hỗn Thế Ma Vương: Tình huống gì?

Vô Địch Tiểu Bá Đạo: Việc bán áo cà sa đấy!

Hỗn Thế Ma Vương: Đang bàn bạc, lão hòa thượng kia nói chuyện quá khó hiểu!

Lại một lát sau, Hỗn Thế Ma Vương nhắn: [Ngất xỉu] Hắn là Quan Âm!

Trương Minh Hiên vừa ra cửa thì thấy cơ thể khổng lồ tỏa ra vầng sáng bảy màu của Quan Âm đang đứng ở trên bầu trời, sau đầu còn có bảy vòng Phật luân.

Toàn bộ con dân Trường An đều quỳ xuống bái lạy Quan Âm.

Lý Thanh Tuyền và Lý Thanh Nhã xuất hiện bên cạnh Trương Minh Hiên.

Lý Thanh Tuyền bĩu môi nói: “Chói muốn mù mắt ta rồi.”

Lý Thanh Nhã chăm chú nhìn Quan Âm, nói với Lý Thanh Tuyền: “Câm miệng!”

Quan Âm mỉm cười với ba người Trương Minh Hiên, sau đóthân thể Quan Âm đột nhiên bay lên, nhanh chóng biến mất.

Sau khi Quan Âm biến mất, toàn bộ Trường An lập tức bùng nổ, một đám dân chúng kích động kêu la, liên tục dập đầu.

Trương Minh Hiên vẫn luôn đứng trước cửa, không lâu sau liền nhìn thấy Huyền Trang được hai đội binh lính hộ tống, cưỡi một con ngựa ngẩng cao đầu đi qua trước mặt Trương Minh Hiên, lại còn liếc nhìn hắn vài lần.

Trương Minh Hiên kêu lên với những người trong phòng: “Ta đi một látrồi sẽ trở lại!”

Nói xong, hắn liền thi triển một thủ thuật che mắt rồi bay lên trời, len lén đi theo Huyền Trangcáchmột khoảng xa xa.

Huyền Trang đi ra cửa thành, bước lên đường lớn, thúc ngựa chạy như bay, hai đội binh lính cũng cưỡi ngựa đi theo ở hai bên.

“Thí chủ, ngươi muốngì?” Một giọng nói vang lênphía sau Trương Minh Hiên.

Trương Minh Hiên vội vàng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Quan Âm và Mộc Tra đang đứng trên tường vân (5) nhìn hắn.

Trương Minh Hiên cười nói: “Gặp qua Quan Âm Bồ Tát!”

Quan Âm gật đầu nói: “Đạo hữu xưng hô thế nào?”

Trương Minh Hiên hơi đảotròng mắt, quả thật là hắn cần một cái đạo hào oai phong chút, ngày thường không nhắc thì không thấy cần, nhưng hiện tại phải giao tiếp cùng thần tiên bọn họ, không có một cái đạo hào oai phong thì đúng là không đẳng cấp!

Hắn nói: “Bổn thần gọi là Tiêu Dao thần quân!”

Quan Âm gật đầu: “Gặp qua Tiêu Dao đạo hữu!”

Chú thích:

(1) Xấu đến đoan thủy, thủy càng lưu.Nâng chén tưới xấu, xấu càng xấu: Xấu đến mức chém nước thì nước càng chảy mạnh, dùng chén tưới nước cho trôi cái xấu đi nhưng lại càng xấu hơn. Đây là một câu ví von để chỉ sự xấu xí. Câu này được chế ra dựa trên hai câu thơ trong bài “Tuyên Châu Tạ Diễu lâu tiễn biệt hiệu thư thúc Vân” của Lí Bạch:

“Trừu đao đoạn thủy thủy cánh lưu

Cử bôi tiêu sầu sầu cánh sầu.”

Dịch nghĩa:

“Rút đao chém nước, nước càng chảy

Nâng chén tiêu sầu, sầu càng sầu.”

(2) Thiện phòng: phòng ăn.

(3) Cửu Sắc Lộc: con hươu chín màu.

(4) Canh gà độc: Mang ý trái ngược với “Canh gà cho tâm hồn” (Chicken Soup for the Soul) - một tựa sách nổi tiếng của tác giả Jack Canfield. Thông qua những câu chuyện trong tựa sách “Chicken Soup for the Soul”, người đọc có thể tìm lại chính mình, có thêm niềm tin, nghi lực để thực hiện những ước mơ khát vọng biết chia sẻ và đồng cảm với nỗi đau của những người xung quanh, tìm lại được những giá trị đích thực của cuộc sống.

(5) Tích trượng: pháp khí hình chiếc gậy, trên đầu có gắn vòng thiếc của đạo Phật.

(6) Tường vân: tường là may mắn, vân là mây.


Trang 75# 2


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất