Chương 158: Ra khỏi thành
Trương Minh Hiên bay về thư điếm, Lý Thanh Nhã đang ngồi đọc sách, ngẩng đầu nhìn hắn cái, mỉm cười hỏi: "Sao ngươi về rồi?"
Trương Minh Hiên mặt cười tươi nói: "Thanh Nhã tỷ, ta thấy tỷ ở nhà một mình rất chán, nên cố ý về với tỷ."
Lý Thanh Nhã khép sách lại nói: "Nói đi! Có chuyện gì?"
Trương Minh Hiên cười gượng: "Tỷ, tỷ xem hoàng hậu tỷ đã lâu không tới đây, tỷ hẹn tỷ ấy ra tụ họp đi! Tỷ xem hôm qua tỷ ấy đã mời tỷ tới nhà chơi, hôm nay tỷ cũng nên mời tỷ ấy lại! Có qua có lại mới phải lòng nhau chứ."
Lý Thanh Nhã buồn cười nhìn Trương Minh Hiên, nói: "Ngươi có chuyện gì cần muội ấy giúp đúng không?"
Trương Minh Hiên giơ ngón cái lên tán thưởng: "Thanh Nhã tỷ giỏi nhất, không có gì giấu được tỷ hết."
Lý Thanh Nhã nói: "Được rồi, đừng làm trò nữa! Ta hẹn muội ấy tới cho."
Lấy điện thoại di động ra, gửi một tin nhắn.
Trương Minh Hiên cười nịnh hót: "Vẫn là Thanh Nhã đối xử tốt với ta nhất."
Lý Thanh Nhã đáp: "Biết ta đối xử tốt với ngươi thì vào trong canh chừng Nha Nha giúp ta đi."
Trương Minh Hiên quay đầu nhìn trong viện, lại nhìn Lý Thanh Nhã ngẩn ra hỏi: "Tỷ yên tâm để Nha Nha nằm một mình trong đó à?"
Nói rồi vội vàng chạy vào viện, lỡ xảy ra chuyện gì thì phải làm sao.
Lý Thanh Nhã nhìn Trương Minh Hiên hấp tấp vậy, mở miệng cười ngồi yên không nhúc nhích.
Trương Minh Hiên chạy vào trong viện, thấy Nha Nha đang nằm trong nôi ngủ tới ngọt ngào, có làn gió nhẹ quẩn quanh nôi, khẽ khàng đong đưa nôi.
Trương Minh Hiên rón ra rón rén đi tới bên nôi, ngồi xuống nhìn Nha Nha trong nôi, bất giác bật cười, đáng yêu quá!
Vươn tay chọc chọc lên khuôn mặt đầy đặn của Nha Nha thịt, Nha Nha khó chịu nhíu mày, chép miệng cái lại tiếp tục ngủ.
Trương Minh Hiên cứ thể khẽ khàng đưa nôi, cười nhìn Nha Nha đang ngủ.
Không lâu sau, tiếng huyên náo từ ngoài truyền vào, Lý Trị kéo tay Tấn Dương vui vẻ chạy ùa vào: "Hoàng thúc, hoàng thúc ~"
Trương Minh Hiên đứng lên, đặt tay trước miệng suỵt một tiếng. Lý Trị, Tấn Dương vội vàng lấy tay bịt miệng, chớp đôi mắt nhỏ nhìn Trương Minh Hiên.
Trương Minh Hiên cúi đầu nhìn Nha Nha, chỉ thấy bé đang mơ màng mở mắt ra, thấy Trương Minh Hiên thì vỗ tay gọi oe oe.
Trương Minh Hiên vội vàng ôm Nha Nha lên, vỗ vỗ dỗ dành bé, Nha Nha được Trương Minh Hiên thì không quậy nữa, mở to đôi mắt nhỏ nhìn Tấn Dương và Lý Trị, vui vẻ cười hì hì.
Hoàng hậu từ ngoài đi vào, cười nói: "Ngươi tìm ta có việc?"
Trương Minh Hiên gật đầu liên tục cười nói: "Đệ định quay một bộ phim truyền hình, cần tỷ giúp một chuyện."
Hoàng hậu tò mò hỏi: "Phim truyền hình là cái gì?"
Trương Minh Hiên giải thích: "Tỷ có thể hiểu đó là một loại phim điện ảnh tương đối dài."
Hoàng hậu buồn cười hỏi lại: "Ta có thể giúp ngươi chuyện gì đây? Bảo ta diễn thì không được đâu đấy."
Trương Minh Hiên vội vàng nói thêm: "Đệ nào dám chứ! Chỉ mượn một góc của hoàng cung thôi."
Hoàng hậu cau mày nói: "Hoàng cung!"
Trương Minh Hiên liên tục gật đầu: "Chỉ mượn dùng một góc nhỏ thôi."
Hoàng hậu ngẫm nghĩ lát mới nói: "Được rồi, ta cho phép."
Trương Minh Hiên vui vẻ đáp: "Cám ơn hoàng hậu tỷ!"
Sau đó lại nói: "Hoàng hậu tỷ, tỷ với Thanh Nhã tỷ từ từ nói chuyện nhé, ta dẫnTấn Dương và Lý Trị ra ngoài chơi chút."
Hoàng hậu dặn dò: "Đừng đi quá xa."
Trương Minh Hiên cười nói: "Người cứ yên tâm!"
Lý Trị vui vẻ reo lên: "Ồ~ được đi chơi!" Tấn Dương cũng phấn khởi nhìnTrương Minh Hiên.
Lý Thanh Nhã vươn tay nói: "Đưa Nha Nha cho ta! Ngươi chăm hai nhóc đó đi."
Trương Minh Hiên đưa Nha Hiên lại cho Lý Thanh Nhã, một tay nắm tay Tấn Dương, một tay nắm tay Lý Trị, đằng sau đi theo hai đội cấm vệ, chậm rãi đi ra ngoài.
Đi một lúc, Trương Minh Hiên chớp mắt hỏi: "Các con có ra ngoài thành bao giờ chưa?"
Hai đứa nhóc Tấn Dương, Lý Trị ngẫn ra lắc đầu.
Trương Minh Hiên dụ dỗ: "Thúc dẫn các con ra ngoài thành chơi thế nào? Có núi, có sông, có rừng cây."
Hai mắt Lý Trị sáng lên: "Hoàng thúc, trong rừng có công chúa Bạch Tuyết không?"
Tấn Dương cũng tò mò hỏi: "Hoàng thúc, trong rừng có bảy chú lùn không?"
Trương Minh Hiên gật đầu chắn chắn: "Có!"
Lý Trị vui vẻ reo lên: "Con muốn đi, con muốn đi!"
Hai mắt Tấn Dương cũng loé sáng, chờ mong nhìn Trương Minh Hiên.
Thị vệ thống lĩnh đứng sau nghe vậy mặt biến sắc, vội nói: "Vương gia, không được, không thể ra ngoài thành được."
Trương Minh Hiên bất mãn hỏi lại: "Tại sao không được chứ?"
Thị vệ thống lĩnh vội vàng nói: "Ngoài thành rất nguy hiểm."
Lý Trị bất mãn nói: "Ta muốn đi!" Tấn Dương thì do dự nhìn Trương Minh Hiên.
Trương Minh Hiên cười khỉnh: "Nguy hiểm thì còn các ngươi mà."
Hắn vung tay lên nói: "Chúng ta đi thôi!"
Thị vệ thống lĩnh cau mày, quay đầu nói một cấm vệ khác: "Ngươi về cung bẩm báo bệ hạ! Những người khác đi theo ta."
Cấm vệ lập tức đáp: "Tuân lệnh!"
Một cấm vệ xoay người chạy về hoàng cung chạy, những cấm vệ khác vội vàng đuổi theo Trương Minh Hiên, mắt cảnh nhìn chung quanh.
Ngoài thành, Lý Trị nhăn mặt hỏi: "Hoàng thúc, con không muốn đi, mệt quá!"
Tấn Dương rúc vào đầu vai Trương Minh Hiên, không mấy hứng thú.
Trương Minh Hiên cười nói: "Chuyện này dễ thôi!"
Hắn vung tay niệm: "Gió mát làm bạn, mọc cánh thành tiên, bay lượng!" Đây là thuật kinh vũ của Long Thiên Ngạo.
Lý Trị kinh ngạc phát hiện mình nhẹ bâng, có cảm giác như sắp bay lên vậy, chân khẽ điểm xuống đất, người đã bay xa mấy thước.
Tấn Dương kinh ngạc mở to miệng, ngơ ngác nhìn Lý Trị nhảy cái đã bay xa mấy thước. Vui vẻ kêu lên: "Con cũng muốn chơi! Con cũng muốn chơi!"
Trương Minh Hiên thả Tấn Dương xuống, dùng thuật khinh thân cho mọi người, trong tiếng cười vui sướng của Tấn Dương, Lý Trị nhún người nhảy một cái, nháy mắt bay thật xa.
Người đi đường thấy vậy đều vội vàng né tránh, mắt hiện vẻ hâm mộ, đó là tu sĩ kìa.
Không lâu sau, đoàn người đi tới trước một thành trấn, Trương Minh Hiên cởi bỏ thuật khinh thân cho mọi người.
Lý Trị bất mãn nói: "Con còn muốn chơi nữa."
Trương Minh Hiên trấn an: "Vào đó làm một chuyện xong, ra ngoài chơi tiếp."
Lý Trị chu môi: "Được rồi!"
Trương Minh Hiên quay ra nói với đám thị vệ theo sau: "Giữ tinh thần cho tốt vào, đừng làm mất mặt hoàng thất."
Đám thị vệ cúi đầu đáp: "Tuân lệnh!"
Trương Minh Hiên một tay nắm Tấn Dương, một tay nắm Lý Trị, được hai đội cấm vệ hộ tống, ngẩng đầu ưỡn ngực đi vào trấn. Nơi họ đi qua, người đi đường đều tránh thật xa, sợ hãi nhìn ba người Trương Minh Hiên .
Lát sau, Trương Minh Hiên ngồi trên chủ vị trong đại sảnh, bên cạnh đặt hai cái ghế nhỏ cho Tấn Dương, Lý Trị ngồi. Nhưng hai nhóc không hứng thú mấy, thường thường quay sang nhìn Trương Minh Hiên.
Bên dưới đứng một quan viên mặc quan phục, đầu đầy mồ hôi khom người chờ đợi.
Bên ngoài có cả hai đội cấm vệ đang đứng canh lận đó.
Trang 80# 2