Chương 159: Điều kiện của Ngọc Đế
Trương Minh Hiên cười hỏi: "Ngươi là Huyện lệnh của trấn này?"
Huyện lệnh lắp bắp nói: "Vi thần. . . Hạ thần là huyện lệnh ở đây. Không biết. . . Không biết Vương gia, hoàng tử, công chúa giá lâm, không... không thể tiếp đón từ xa, mong các vị đừng trách tội!"
Trương Minh Hiên cau mày hỏi: "Ngươi bị nói lắp?"
Huyện lệnh rầm cái quỳ xuống đất, sốt ruột nói: "Không. . . Không phải!"
Trương Minh Hiên cười nói: "Đừng quá căng thẳng, ta tới đây chỉ vì có một chuyện cần nhờ ngươi giúp đỡ."
Huyện lệnh đầu ướt mồ hôi nói: "Vương gia, xin ngài cứ căn dặn."
Trong tay Trương Minh Hiên xuất hiện một quyển kịch bản, ném cho Huyện lệnh nói: "Cầm xem cho kỹ, cảnh ở trấn Dư Hàng sẽ quay trong trấn của ngươi, những gì cẩn chuẩn bị ngươi phải chuẩn bị cho tốt đấy."
Huyện lệnh vội vàng cầm lên, không ngừng gật đầu đáp: "Hạ quan sẽ không sự nhờ vả của Vương gia."
Trương Minh Hiên nắm tay Tấn Dương, Lý Trị đứng dậy, cười cười đi ra ngoài.
Lát sau, ngoài trấn nhỏ, dưới ánh mắt ngạc nhiên của Huyện lệnh, đám người Trương Minh Hiên nhảy một cái, nháy mắt đã đi thật xa.
Sau đó cả đám lại đi khắp thành trấn quanh Trường An, đi tới đâu đều được cung nghênh tới đó. Thị vệ thống lĩnh dẫn hiểu được ý của Trương Minh Hiên, hắn dẫn họ theo chủ yếu là để hù doạ người ta! Ngài cứ nói sớm vậy đi! Ta tìm vài vị quan lớn cho ngài dẫn đi cũng được mà, đâu cần dẫn hoàng tử công chúa đi mạo hiểm thế.
Nửa ngày sau Trương Minh Hiên dẫn Tấn Dương, Lý Trị cười nói bước vào thư điếm.
Trong viện, hoàng hậu, Lý Thanh Nhã đang chơi với Nha Nha, nghe tiếng bước chân thì ngẩng đầu lên.
Hoàng hậu cười hỏi: "Các ngươi đi đâu chơi đó?"
Trương Minh Hiên cười gượng: "Không đi đâu cả, chỉ dạo chung quanh thôi."
Lý Trị gật gật đầu vui vẻ nói theo: "Chơi vui lắm, chúng con còn thi xem ai nhảy cao nhảy xa nhất."
Tấn Dương chạy đến cạnh hoàng hậu, kéo góc áo hoàng hậu đáng thương nói: "Mẫu hậu, con mệt."
Hoàng hậu đau lòng ôm Tấn Dương lên nói: "Mẫu hậu dẫn con về ngay."
Hoàng hậu đứng từ biệt Lý Thanh Nhã: "Hôm nay tới đây thôi,chúng ta đi về trước."
Lý Thanh Nhã gật đầu nói: "Đi thong thả!"
Tấn Dương nằm trong lòng Hoàng hậu ngẩng đầu lên, cười nói với Trương Minh Hiên: "Tạm biệt Hoàng thúc!"
Quay sang nói với Lý Thanh Nhã nói rằng: "Tạm biệt hoàng cô!"
Trương Minh Hiên xua tay cười nói: "Tấn Dương có rảnh nhớ tới chơi nhé!"
Trương Minh Hiên cười cười nhìn đoàn người hoàng hậu đi xa, ,Lý Thanh Nhã đứng cạnh hắn lại chau mày thở dài.
Trương Minh Hiên không hiểu hỏi lại: "Thanh Nhã tỷ, sao vậy?"
Lý Thanh Nhã sâu kín nói rằng: "Con bé không còn nhiều thời gian nữa!"
Trương Minh Hiên chợt thấy bất an: "Ai?"
"Tấn Dương!"
Trương Minh Hiên hoảng hốt: "Sao lại vậy? Ta thấy con bé rất khoẻ mà!"
Giọng hắn ngày càng nhỏ, hình như trong lịch sử Tấn Dương cũng không sống quá mười bốn tuổi, nhưng đây là Tây Du mà. Có thần tiên tồn tại, cả Trưởng Tôn hoàng hậu cũng còn sống, sao Tấn Dương lại chết được?
Trương Minh Hiên hoảng sợ nói: "Không đâu, sao lại thế được?"
Rồi hắn nhìn sang Lý Thanh Nhã cầu xin: "Tỷ, tỷ rất giỏi mà, tỷ cứu con bé đi!"
Lý Thanh Nhã lắc đầu: "Ta không có cách nào cả, nàng vừa ra đời đã thiếu mất một hồn một phách, có thể sống lâu như vậy đã nhờ quốc vận của Đại Đường phù hộ."
Trương Minh Hiên lẩm bẩm: "Chắc chắn sẽ có cách."
Lý Thanh Nhã xoay người đi vào phòng, Trương Minh Hiên ngẩng đầu nhìn trời, gió thổi qua mây trôi đi.
Một lúc lâu sau, Trương Minh Hiên quay đầu đi vào phòng, lấy điện thoại di động ra, do dự lát mở nhóm chat Thiên Đình lên, quả nhiên không có bất kì ai nói chuyện cả.
Tiêu Diêu Thần Quân: các vị đạo hữu, chào buổi chiều!
Xích Cước Đại Tiên: cười to, vị đạo hữu này chắc đang ở hạ giới nhỉ? Giờ tiên đình vẫn còn đang là buổi sáng.
Trương Minh Hiên cạn lời, một ngày trên trời bằng một năm dưới trần, thời gian chênh lệch thái quá vậy phải xử lý thế nào đây?
Tiêu Diêu Thần Quân: [giơ ngón tay cái] đại tiên đoán quá đúng.
Na Tra: ngươi đổi tên à? Ta nhớ hồi trước ngươi để tên là Vô Địch Tiểu Bá Đạo mà!
Tiêu Diêu Thần Quân: [xấu hổ] chuyện cũ nghĩ lại mà kinh, xin đừng nhắc lại nữa.
Xích Cước Đại Tiên:...
Na Tra:...
Thái Bạch Kim Tinh:...
Thủy Thần:...
Tiêu Diêu Thần Quân: chư vị đạo hữu, ta có một chuyện muốn hỏi, mong chư vị giúp tìm cách giải quyết.
Xích Cước Đại Tiên: ha ha ~ cứ nói đi.
Thái Bạch Kim Tinh: [mỉm cười] đạo hữu cứ nói.
Tiêu Diêu Thần Quân: ta có một vãn bối, trời sinh đã mất một hồn một phách, không biết nên bổ sung cho đủ thế nào?
Xích Cước Đại Tiên: [cười to] đơn giản thôi, luân hồi một trăm đời là sẽ bổ sung lại được ngay.
Thái Bạch Kim Tinh: đi một vòng luân hồi là xong.
Trương Minh Hiên hết biết nói gì, luân hồi một trăm đời, bộ đơn giản lắm hở? Mợ, nếu muốn nhập luân hồi thì tới hỏi mấy người làm gì chứ?
Tiêu Diêu Thần Quân: nếu không muốn nhập luân hồi thì sao?
Xích Cước Đại Tiên:...
Na Tra:...
Thái Bạch Kim Tinh:...
Thủy Thần: ngươi đi cung Đâu Suất hỏi thử đi!
Tiêu Diêu Thần Quân:...
Chợt có chín con long mã kéo một xa giá chạy ngang qua màn hình.
Thái Bạch Kim Tinh: cung nghênh bệ hạ!
Xích Cước Đại Tiên: cung nghênh bệ hạ!
Thác Tháp Thiên Vương: cung nghênh bệ hạ!
Lam Thải Hòa: cung nghênh bệ hạ!
. . .
Trương Minh Hiên nhìn đám thần tiên đột nhiên trồi lên trong nhóm, răng nanh ngứa ngáy, mẹ nó nguyên một đám tàu ngầm, toàn biết xem thôi, sao không ai chịu trồi lên nghĩ cách giúp ta chứ?
Ngọc Đế: trời sinh đã mất một hồn một phách à? Việc này không khó.
Trương Minh Hiên kích động, vội vàng gõ chữ.
Tin nhắn còn chưa gửi đi, màn hình đã đầy những tin nhắn mới.
Thủy Thần: bệ hạ thần uy vô lượng!
Hỏa Thần: bệ hạ nhân từ!
Bắc Đấu: bệ hạ thánh đức.
Thái Bạch Kim Tinh: bệ hạ thánh đức!
...
Trương Minh Hiên nghẹn lời nhìn tin nhắn trên màn hình trôi nhanh tới chóng mặt, có nịnh hót cũng đâu cần không biết xấu hổ vậy chứ. Hắn lặng im xoá hết chữ mình vừa đánh, lại gõ vào chữ mới.
Tiêu Diêu Thần Quân: cùng tán dương Ngọc Hoàng Thượng Đế là đương kim hoàn mỹ chí tôn vô thượng, vô cùng kì diệu đầy ấp tài năng! Cùng tán dương Ngọc Hoàng trên trời cao đại từ đại bi, thượng đế ngự trên trời cao! Cùng tán dương Ngọc Hoàng Thượng Đế lên ngôi từ khi khai thiên dốc lòng chăm lo chúng sinh! Chúng sinh cùng nhau tán dương~~
Thái Bạch Kim Tinh:...
Xích Cước Đại Tiên:...
Na Tra:...
Lam Thải Hòa:...
Thủy Thần:...
Hỏa Thần:...
Thiên Lý Nhãn:...
Ngọc Đế: [mỉm cười] Tiêu Diêu nói không tồi!
Tiêu Diêu Thần Quân: những gì ta nói đều là thật cả, thật lòng luôn.
Trên Thiên Đình, trong Kim Tinh tiên cung, Thái Bạch Kim Tinh nhìn màn hình cảm thán: "Tiêu Diêu Thần Quân này đúng là nhân tài!"
Xích Cước Đại Tiên thầm nói: "Xem ra mấy kiểu hồi xưa của chúng ta đã lạc hậu hết rồi."
Các thần tiên đều bội phục nhìn màn hình, làm thần sao có thể không biết xấu hổ tới vậy?
Trương Minh Hiên kinh ngạc phát hiện, hình đại diện của Ngọc Đế đang chớp lên, biểu hiện có tin nhắn riêng.
Trương Minh Hiên vội vàng chọn mở ra.
Ngọc Đế: ta muốn ngươi làm cho ta một chuyện.
Tiêu Diêu Thần Quân: bệ hạ, xin cứ căn dặn.
Ngọc Đế: Tây Du đã bắt đầu, Đấu Chiến Thắng Phật của Phật Môn sắp trở về, nhưng hộ pháp thần tướng của Thiên Đình lại vẫn mãi chưa về, lòng trẫm rất lo lắng.
Trương Minh Hiên ngẫm nghĩ lát, hộ pháp thần tướng của Thiên Đình? Ai vậy?
Tiêu Diêu Thần Quân: bệ hạ ý của ngài là?
Ngọc Đế: trẫm muốn Dương Tiễn trở về.
Tiêu Diêu Thần Quân: bệ hạ, có phải ngài quá đề cao ta rồi không, đây không phải chuyện ta có thể làm nổi đâu!
Ngọc Đế: ta có một cảm giác, ngươi làm được. Viên đan dược này cho ngươi, hãy cho hậu bối đó của ngươi ăn, có thể kéo dài mười năm tuổi thọ. Ngày Dương Tiễn trở về, cũng chính là ngày người nọ có cuộc sống mới.
Hình đại diện của Ngọc Đế tối đen.
Trương Minh Hiên vội vàng gõ chữ: Này, ngài đừng đi chứ! Ta làm không được đâu!
Không trung lướt qua một luồng sáng, một viên đan dược màu vàng nhạt xuất hiện trước mặt Trương Minh Hiên.
Trương Minh Hiên nhìn đan dược trước mặt, mặt nhăn mày nhíu oán thầm: "Tấn Dương à. Ngươi hại hoàng thúc thảm rồi~ "
Phất tay cất đan dược vào.
Trang 81# 1