Tây Du Chi Đại Giải Trí Gia

Chương 160: Vũ Thần đến

Chương 160: Vũ Thần đến




Dao Trì, tiên khí tràn ngập khắp nơi, thái bình thịnh trị, ca múa tưng bừng.

Vương Mẫu cười nói: “Ngươi tin tưởng tên tiểu tử kia tới vậy à?”

Ngọc Đế mặt không đổi sắc nói: “Chọn hắn chỉ là đột nhiên muốn có thêm chuẩn bị thôi, còn chuyện lần này người khác sẽ làm!”

Vương Mẫu gật đầu cười nói: “Thật ra, ta cũng rất hiếu kì hắn sẽ làm thế nào?”

Trương Minh Hiên nghĩ đến quan hệ của Nhị Lang Thần và Ngọc Đến thì trong lòng thầm than thờ, thật không dễ làm chút nào! Hắn lắc lắc đầu, quăng hết suy nghĩ phiền toái sang một bên, còn tận mười năm lận, cứ từ từ thôi.

Chạng vạng, Lý Thanh Tuyền hớn hở chạy vào, mặt nở nụ cười tươi như hoa, miệng gọi Lý Thanh Nhã đang ngồi trong viện: “Tỷ, Trương Minh Hiên đã về chưa?”

Lý Thanh Nhã gật đầu, cười nói: “Hắn đã về từ sớm rồi.”

Lý Thanh Tuyền sững sờ, miệng lẩm bẩm nói: “Đã về từ sớm? Không thể nào!”

Lý Thanh Tuyền phẫn nộ nắm chặt hai tay thành nắm đấm: “Chắc chắn là hắn lười biếng rồi!”

Đi qua vườn rau, nàng chạy đến trước phòng Trương Minh Hiên, vươn tay gõ cửa phòng rầm rầm, tiếng đó không khác gì tiếng trống nổi.

Trương Minh Hiên mở cửa ra, chịu thua nhìn Lý Thanh Tuyền: “Đại tiểu thư của ta ơi, tỷ muốn gì đây! Muốn phá luôn phòng ta à?”

Lý Thanh Tuyền hai tay chống nạnh, trách mắng: “Sao ngươi dám lười biếng hả?”

Trương Minh Hiên lắc đầu nói: “Lười biếng? Nào có đâu. Ta đã sắp xếp hết gần như toàn bộ những thành trấn cần lấy cảnh.”

Lý Thanh Tuyền nghi ngờ nói: “Làm xong nhanh vậy sao?”

Trương Minh Hiên buông thỏng hai tay, cười nói: “Dĩ nhiên, ta vừa đẹp trai vừa thu hút mà!”

Lý Thanh Tuyền hừ lạnh một tiếng.

Xa xa, Lý Thanh Nhã trộm cười, hai người họ lại cãi nhau rồi.

Trong hoàng cung, hoàng hậu, hoàng thượng Tấn Dương và Lý Trị đang cùng nhau dùng bữa.

Sắc mặt Lý Thế Dân khẽ biến hỏi: “Hôm nay các con đi ra ngoài thành à?”

Hoàng hậu giật mình, nghi hoặc nhìn về phía Tấn Dương và Lý Trị.

Lý Trị vui vẻ nói: “Đúng ạ! Hoàng thúc dẫn con ra ngoại thành chơi, còn khiến cơ thể con trở nên nhẹ bổng, mới nhảy nhẹ một cái thôi là có thể bay lên rất rất cao rồi”.

Tấn Dương đang ủ rũ cũng lấy lại tinh thần, giọng ngọt ngào nói: “Hoàng thúc còn dẫn con đi đến thành khác chơi nữa, ở đó không giống với nước ta, nhà cửa rất thấp, đất cũng rất bẩn!”

Lý Trị liên tục gật đầu tỏ vẻ tiếc nuối nói: “Tiếc là không gặp được công chúa Bạch Tuyết!”

“Cũng không gặp được bảy chú lùn.”

Lý Thế Dân nghe xong đập mạnh đôi đũa xuống bàn, dọa Lý Trị đang phấn khích với Tấn Dương sợ run, cả hai người oan ức nhìn Lý Thế Dân.

Lý Thế Dân giận dữ nói: “Hồ đồ, thật quá hồ đồ, nếu lỡ xảy ra nguy hiểm gì thì phải làm sao đây?”

Tấn Dương tủi thân nước mắt lưng tròng, dựa vào hoàng hậu, khẽ cầu cứu: “Mẫu hậu!”

Hoàng hậu cũng tỏ vẻ trách móc nhìn về phía Lý Thế Dân nói: “Người doạ hai đứa rồi!”

Lý Thế Dân tức giận nói: “Nàng xem, gần đây hắn gây chuyện chưa đủ sao? Hết đại náo Đạo Minh, nuôi dưỡng yêu quỷ, rồi lại giá họa cho viện trưởng Phương Tinh Hiên, không những thế còn dám lừa Phật tổ, tự tiện kêu những cấm vệ ta phái đi bảo vệ Đường Tam Tạng trở về, ngươi xem, hắn muốn làm cái gì nữa đây?”

Hoàng hậu vỗ vỗ vai Tấn Dương, nói: “Con với ca ca ra ngoài trước đi!”

Tấn Dương hơi do dự một chút, sau đó nhảy xuống ghế kéo tay Lý Trị chạy ra ngoài.

Hoàng hậu nhìn Lý Thế Dân nói: “Người muốn sao đây?”

Lý Thế Dân chần chừ trong chốc lát, sau đó nói: “Bảo hắn rời khỏi thành Trường An!”

Hoàng hậu nói: “Người có nghĩ thử tại sao hắn đắc tội Phật tổ mà vẫn không bị gì không?”

Lý Thế Dân nói: “Vì Lý Thanh Nhã”

Hoàng hậu hít sâu vào một hơi nói: “Nhị ca, thiếp cảm thấy hắn không phải người bình thường!”

Lý Thế Dân cũng hít sâu vào một hơi, dùng tông giọng trầ thấp của mình nói: “Không phải ta nhất quyết muốn đuổi hắn đi. Nàng xem hắn cứ làm xằng làm bậy như thế, ắt có ngày sẽ gặp họa, lỡ như đắc tội với thần phật nào đó… Đại Đường chúng ta cũng sẽ gặp hoạ theo.”

Hoàng hậu do dự một lát nói: “Đợi thêm một thời gian nữa đi, để hắn quay xong cái phim điện ảnh gì gì đó đã, thiếp đã hứa với hắn rồi!”

Lý Thế Dân gật đầu nói: “Được”.

Không khí thoáng chốc trở nên yên tĩnh.

Ánh nắng sớm mai chiếu vào phòng, ngoài cửa sổ, một chú chim hoàng anh đang hót ríu rít, Trương Minh Hiên mở mắt, duỗi người một cái cho đã, miệng lẩm bẩm: “Ngủ vẫn thoải mái nhất!”

Bước xuống giường, mở cửa ra, lập tức hắn bị thu hút bởi hai bóng người xinh đẹp.

Một người là Lý Nhã Thanh ôn nhu hiền thục, người bên cạnh mặc áo trắng ôm Nha Nha, thuần khiết như Bạch Liên Hoa, làm cho người khác cảm thấy sảng khoái.

Trương Minh Hiên dùng sức xoa khóe mắt, cẩn thận nhìn kĩ lại lần nữa, oa, đúng là có mỹ nữ thật! Còn trông hơi quen nữa.

Lý Thanh Nhã quay đầu nhìn Trương Minh Hiên, vẫy tay cười nói: “Minh Hiên, lại đây!”

Trương Minh Hiên lấy tay vuốt tóc trên đầu, chạy tới, cười hì hì nói: “Thanh Nhã tỷ, tỷ tìm ta à!”. Sau đó hắn trộm liếc người con gái đứng bên cạnh.

Lý Thanh Nhã cười nói: “Giới thiệu với ngươi, đâu là Vũ Thần, đến từ Nam Chiêm Bộ Châu.

Trương Minh Hiên cười, sau đó đáp: “Vũ Thần tỷ!”

Vũ Thần nhìn Trương Minh Hiên, cười nói: “Đây chính là nghĩa đệ của ngươi phải không?”

Lý Thanh Nhã hơi ngạc nhiên, sau đó thì giật mình, chắc nha đầu Thanh Tuyền kia tiết lộ ra ngoài rồi đây, sau đó nàng nói: “Hắn tên là Trương Minh Hiên”.

Vũ Thần gật đầu, nhìn xung quanh một chút rồi hỏi: “Thanh Tuyền đâu rồi?”

Lý Thanh Nhã nói: “Sáng sớm muội ấy bỏ ra ngoài rồi!”

Vũ Thần tức giận nói: “Muội ấy bảo ta đến đây để quay cái phim truyền hình gì gì đấy, giờ lại chạy đi đâu mất là thế nào?”

Lý Thanh Nhã hơi ngạc nhiên nhìn về phía Trương Minh Hiên: “Ngươi tìm Vũ Thần sao?”

Vũ Thần cũng nghi ngờ nhìn về phía Trương Minh Hiên, dưới ánh mắt của hai mỹ nữ, Trương Minh Hiên có chút thẹn thùng nói: “Trong phim cần một vai là xà yêu, Thanh Tuyền chắc mời Vũ Thần tỷ cho vai này!”

Lắc tay cái, xuất hiện một kịch bản, hắn đưa cho Vũ Thần nói: “Đây là kịch bản, tỷ xem thử đi!”

Vũ Thần cầm kịch bản cười nói: “Ta cũng đang rất tò mò không biết đây sẽ là câu chuyện thế nào.”

Trương Minh Hiên nhìn hai đại mỹ nhân nói: “Hai người cứ nói chuyện nhé, giờ ta phải đi phụ đựng cảnh” Nói xong, liền chạy ra ngoài.

Vũ Thần nhìn Trương Minh Hiên, che miệng cười: “Vị nghĩa đệ này cũng biết thẹn thùng nha!”

Lý Thanh Nhã nói: “Hắn chỉ là một đứa nhóc thôi, làm sao so với lão yêu bà vạn năm được!”

“Ái chà, dám kêu ta là lão yêu bà sao, vậy ta sẽ cho ngươi thấy thế nào là lão yêu bà nhé!”

Lý Thanh Nhã nổi giận nói: “Ngươi mò vào đâu đấy?”

“Ha ha~ Đúng là sinh con có khác, bự hơn rồi.”

“Xì!”

Chạng vạng, Trương Minh Hiên trở về cùng Lý Thanh Tuyền, trong sân, Lý Thanh Nhã đang tao nhã ăn kem với Vũ Thần.

Lý Thanh Tuyền nhìn thấy Vũ Thần thì hai mắt sáng cả lên: “Vũ Thần tỷ!”

Vũ Thần cười nói: “Về rồi sao?”

Lý Thanh Tuyền chạy như bay đến bên cạnh Vũ Thần, miệng vui mừng kêu: “Vũ Thần tỷ đến rồi, thật tốt quá!”

Vũ Thần nhỏ giọng to nhỏ gì đó với Lý Thanh Tuyền, thỉnh thoảng còn phát ra tiếng cười khanh khách.

Trương Minh Hiên do dự một chút, sau đó chạy vào nhà bếp múc một chén kem, vừa ăn vừa thong dong bước ra.

Trương Minh Hiên ngồi bên cạnh, nghe các nàng nói chuyện cười đùa mấy chuyện nhỏ thú vị với nhau.


Trang 81# 2


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất