Chương 161: Quay phim
Qua một lúc lâu, Vũ Thần mới quay đầu nhìn Trương Minh Hiên hỏi: "Ta rất thích câu chuyện này, Lý Tiêu Dao là ai?"
Trương Minh Hiên khiêm tốn nói: "Chính là tại hạ!"
Vũ Thần kinh ngạc một chút, nghiêm túc quan sát Trương Minh Hiên từ trên xuống dưới rồi mới nói: "Trông thì cũng được được đó, nhưng khí chất vẫn còn kém tí xíu."
Trong lòng Trương Minh Hiên hơi bất mãn oán thầm: "Cái gì gọi là còn kém tí xíu chứ! Ta dù không phải mỹ nam tuyệt thế thì cũng coi như nửa thịt tươi nhỏ mà? Khí chất kém tí xíu là ý gì đây? Ta chính là thần đó! Thần uy mênh mông vô bờ, sao khí chất kém tí xíu được chứ? Miệng nữ nhân đúng là không nói được câu nào thật lòng cả!"
Lý Thanh Nhã cười nói: "Được rồi, ta đi nấu cơm!"
Lý Thanh Tuyền la lên: "Muội muốn ăn chân gà!"
Lý Thanh Nhã gật đầu nói: "Được rồi ~" nói rồi nàng xoay người vào bếp.
Lý Thanh Nhã vừa đi, Vũ Thần đã chớp mắt nhếch môi cười chế nhạo Trương Minh Hiên: "Ngươi và Thanh Nhã tỷ thật sự chỉ là tỷ tỷ đệ đệ thôi à?"
Trương Minh Hiên gật đầu nói: "Đương nhiên!"
"Chưa từng nghĩ tới chuyện khác à?"
Trương Minh Hiên nghẹn lời, xấu hổ đứng tại chỗ.
"Hừ ~"Một tiếng hừ bất mãn vang lên từ sân sau.
Vũ Thần chép miệng cái, tiếc nuối nói: "Thật nhỏ mọn, hỏi có chút cũng không cho nữa!"
Trương Minh Hiên đứng ngồi không yên đáp: "Các ngươi trò chuyện đi, ta đi nghỉ ngơi trước đây, hôm nay quá mệt mỏi rồi!" Nói xong, hắn vội vàng chạy một mạch về phòng mình.
Trong phòng, Trương Minh Hiên đóng cửa lại, thở phào một hơi, cười khổ trong lòng: "Sao lại nghĩ nàng ta là bạch liên hoa chứ? Rõ là một bông hồng đen mà."
Nhoáng lên một cái đã mười ngày trôi qua, trong mười ngày này mọi thứ đều đã được chuẩn bị kỹ càng, nào là sắp xếp cảnh quay, sắp xếp diễn viên quần chúng và các diễn viên phụ.
Ngoài thành Trường An, trong một tửu lâu ở trấn Lâm An, Trương Minh Hiên mặc bộ quần áo bằng vải thô đứng trong phòng cùng với một con quỷ tuổi trung niên tên Hà Hạnh Hoa, chung quanh là một đám quỷ phó cầm lưu ảnh thạch, ẩn thân quay lại mọi thứ, bên ngoài còn có đám diễn viên Vũ Thần, Lý Thanh Tuyền, Lý Bạch, Hiểu Tuệ đứng vây xem.
Trương Minh Hiên nói với Hà Hạnh Hoa: "Từ bây giờ, ngươi chính là Lý đại thẩm, hiểu chưa?"
Hà Hạnh Hoa nuốt ngụm nước bọt, rụt rè nói: "Ta hiểu rồi."
Trương Minh Hiên chau mày nói: "Vậy bắt đầu thôi!"
Trương Minh Hiên dẫn đầu bước lên lầu hai, Hà Hạnh Hoa vội vàng đi theo đằng sau.
Lý Thanh Tuyền cũng vội vàng chạy theo, mấy người còn lại người cũng đuổi theo, nằm sấp ngoài cửa nhìn vào trong.
Trương Minh Hiên cởi áo khoác, nằm ở lên giường nhắm mắt lại, giả vờ mình đang ngủ say.
Hà Hạnh Hoa cầm cây quạt nhìn Trương Minh Hiên đang nằm trên giường, do dự nửa ngày mới chọc một cái lên trán Trương Minh Hiên, dịu dàng khẽ khàng gọi: "Lý Tiêu Dao ~ Lý Tiêu Dao ~ "
Trương Minh Hiên bất đắc dĩ mở mắt ra, nhìn về phía Hà Hạnh Hoa nói: "Bây giờ ngươi là thẩm thẩm của ta, biết chưa? Mạnh tay vào! Nói to lên!"
Hà Hạnh Hoa vội gật đầu liên tục, nói: "Ta biết rồi~ "
Trương Minh Hiên tiếp tục nhắm mắt nằm xuống lại, Hà Hạnh Hoa nhìn cây quạt trong tay mình, cắn răng đánh một cái thật mạnh vào người Trương Minh Hiên, miệng thì la to: "Lý Tiêu Dao ~ Lý Tiêu Dao ~ "
Trương Minh Hiên ngồi dậy ngay, hoa chân múa tay vui sướng la lên: "Oa oa! La Sát quỷ bà làm nhiều chuyện ác, nếu ta đã rơi vào tay ngươi, muốn giết muốn lóc cứ tuỳ ý, cần gì nhiều lời."
Hà Hạnh Hoa hoảng sợ, mất một lúc mới chỉ vào mặt Trương Minh Hiên lắp bắp nói: "Lý Tiêu Dao, ngươi. . . Ngươi ngứa mình hả? Dám nói lão nương là quỷ bà?"
Trương Minh Hiên vung tay lên nói: "Cắt!"
Lại quay sang nhìn Hà Hạnh Hoa đang rụt cổ sợ hãi: "Bây giờ ngươi là thẩm thẩm của ta, biết không? Lúc sống ngươi đối xử với con mình thế nào thì bây giờ cứ đối xử với ta thế ấy!"
Hà Hạnh Hoa sợ hãi rụt cổ gật đầu liên tục.
"Làm lại!"
Tiến trình quay phim cứ gập gập ghềnh ghềnh miễn cưỡng đi về trước như thế, cái tiến độ này chậm tới mức làm người ta tức điên, đặc biệt là khi không có diễn viên quần chúng chuyên nghiệp, toàn phải mượn thêm dân chúng vào diễn, càng làm tiến độ chậm hơn, vì ai ấy đều rất đơ.
Trên hòn đảo nhỏ giữa hồ, một đám người nhỏ chừng mười phân đang tụ lại một chỗ.
Vũ Thần nhìn cái hồ nước trước mặt: "Ngươi muốn ta tắm rửa ở đây, rồi các ngươi đứng bên trên nhìn lén?"
Trương Minh Hiên xấu hổ gật đầu.
Vũ Thần trợn trắng mắt: "Mơ cũng đừng hòng!"
Trương Minh Hiên vội vàng khuyên nhủ: "Là ta không nói rõ ràng, có thể mặc quần áo, chỉ cần lộ ra bả vai là được rồi, vờ như đang tắm thôi mà."
Vũ Thần cười đáp: "Ha ha ~ không được!"
Trương Minh Hiên cầu xin: "Vũ Thần tỷ, ta xin tỷ đó! Chỉ là giả vờ thôi mà." Vừa nói hắn vừa lặng lẽ dùng mắt ra hiệu với Lý Thanh Tuyền.
Lý Thanh Tuyền gật đầu ngầm hiểu, chạy tới cạnh Vũ Thần, kéo tay nàng làm nũng nói: "Vũ Thần tỷ, muội cũng xin tỷ đó!" Lắc tay, không ngừng làm nũng
Vũ Thần bất đắc dĩ nói: "Dừng lại! Dừng lại! Dừng lại!"
Do dự lát nhìn về phía Lý Bạch: "Các ngươi đều đi ra ngoài cho ta."
Thạch Thiên Phàm vội vàng chạy ra ngoài, Lý Bạch uống một hớp rượu tiếc nuối than thở: "Tiếc quá!"
Vũ Thần trừng mắt lạnh lùng liếc sang cái, Lý Bạch cũng tiêu sái hướng bay ra ngoài.
Vũ Thần hung ác trừng Trương Minh Hiên, xoay người một vòng, quần áo trắng tinh như mây trắng tung bay, trong chớp mắt đã ngâm mình vào nước, quần áo trắng đáp xuống nền cỏ.
Trương Minh Hiên lau hai dòng máu chảy dài dưới mũi, lẩm bẩm nói: "Đẹp quá!"
Khương Cẩm Tịch khó hiểu hỏi lại: "Ngươi thấy cái gì mà khen đẹp?"
Trương Minh Hiên lắc đầu nói: "Không thấy được gì hết, nhưng thật sự là quá đẹp."
Lý Thanh Tuyền bĩu môi thì thầm: "Không có tiền đồ!"
Dưới ánh mắt lạnh lùng của Vũ Thần, Trương Minh Hiên kịp phản ứng lại, hai tay vỗ cái: "Quay phim thôi!"
Ngay lúc Trương Minh Hiên chậm rãi quay phim, Vương Chấn cầm một quyển sách, mím môi cười khẽ đọc, cạnh đó còn đặt một quyển Tru Tiên.
Sau một lúc lâu, Vương Chấn khép sạch lại nói: "Khá thú vị, phép thuật vong linh cũng có thể dùng như vậy. Núi thây biển xương cuốn khắp thiên hạ, ha ha ha ~ hắn đã cho ta một đề nghị không tệ chút nào!"
Vương Chấn quay đầu nhìn một thị nữ đứng cạnh nói: "Ngươi nói xem, nếu ta cũng viết một quyển sách thì thế nào?"
Thị nữ sửng sốt, mặt nổi lên rạng mây đỏ, mắt chứa chan tình yêu nhìn Vương Chấn nói: "Thiếu gia, nếu ngài viết sách chắc chắn sẽ khiến thiên hạ khiếp sợ."
Vương Chấn cười ha ha: "Thiên hạ này đã quá im lặng rồi, để nó khiếp sợ chút cũng tốt! Lấy giấy bút tới cho ta."
Thị nữ vui vẻ nói: "Vâng, thưa thiếu gia!" Rồi vội vàng chạy ra ngoài.
Thị nữ mặt mày vui sướng chạy vào thư phòng, một tiếng bịch vang lên, hai mắt thị nữ tối đen té xuống đất, ngất xỉu.
Thị nữ mặc áo xanh đứng ngay bên cạnh, mặt mày dữ tợn gằn từng chữ: "Thiếu gia là thiếu gia của ta, không ai trong các người được phép cướp ngài ấy."
Nói đoàn nàng ta vung gậy, đập một cái thật mạnh lên đầu thị nữ đang nằm dưới đất, máu tươi văng khắp nơi.
Một lát sau, thị nữ mặc bộ đồ màu xanh cười tươi như hoa cầm bút mực vào phòng, thi lễ với Vương Chấn, nói: "Thiếu gia, ta đưa bút mực tới cho ngài."
Vương Chấn mỉm cười gật đầu nói: "Mài mực cho ta đi."
Thị nữ áo xanh vui vẻ lên tiếng: "Vâng, thưa thiếu gia!"
Vội vàng trải giấy lên bàn, đặt giá bút, cầm mực tì lên nghiên khẽ mài.
Vương Chấn tùy ý hỏi một câu: "Thị nữ vừa rồi đâu?"
Thị nữ áo xanh cười khẽ đáp: "Ngài nói Thu Hương à? Vừa rồi nàng ta vừa bất cẩn ngã từ trên lầu xuống chết rồi."
Vương Chấn gật u nói: "Ừm!"
Thị nữ áo xanh mài mực cho Vương Chấn, không hề phát hiện, trong bóng tối có một đôi mắt xám ngoét đầy đố kị đang nhìn mình.
Trang 82# 1