Tây Du Chi Đại Giải Trí Gia

Chương 162: Tam Thánh gặp mặt

Chương 162: Tam Thánh gặp mặt




Việc quay phim được tiến hành một cách chậm rãi, thời gian cũng trôi qua từng ngày, từ trấn Dư Hàng đến đảo Tiên Linh, từ luận võ chọn rể đến Trấn Yêu Tháp ở Thục Sơn, đến cuối cùng A Nô hóa thành chim bay liền cánh với Đường Ngọc, Linh Nhi chết ở trong lòng Tiêu Dao, từng khung cảnh dần được diễn xong.

Sau mấy tháng, Trương Minh Hiên nhìn mọi người trước mặt và nói: "Hơ khô thẻ tre thôi!"

Vũ Thần khoác trên mình bộ đồ trắng đầy tao nhã khỏi sững sờ, nói với giọng rất khoa trương: "Hết rồi ư?"

Khương Cẩm Tịch cũng ỉ ôi cảm thán: "Nguyệt Như. . . A Nô. . . Đường Ngọc. . . Thật sự là không nỡ mà!"

Cả đám người đều đắm chìm trong bầu không khí tràn ngập sự thương cảm, Lý Bạch thì liên tục uống nhiều hớp rượu.

Lý Thanh Tuyền thoáng vươn người, vui vẻ hô lên: "Cuối cùng cũng xong rồi! Trò chơi của ta. . ."

Vũ Thần sững sờ, tò mò hỏi: "Trò chơi gì?"

Trương Minh Hiên tức giận nói: "Các ngươi đừng có phá hỏng bầu không khí chứ!"

Lý Thanh Tuyền nhìn Trương Minh Hiên đầy nghi ngờ, nói: "Chắc là ngươi sẽ không quỵt nợ đâu nhỉ!"

Trương Minh Hiên vội vàng lắc đầu và nói: "Làm sao có chuyện đó được, ta là cái loại người đó sao?"

Lý Thanh Tuyền nhìn Trương Minh Hiên một hồi, sau đó mới kiên định gật đầu.

Trương Minh Hiên bất đắc dĩ đảo mắt, sau đó nhìn về phía mọi người và nói: "Buổi quay phim kết thúc, các vị đều trở về đi!"

Lý Bạch cười ha ha, nói: "Bao giờ mới có thể xem?"

Trương Minh Hiên do dự một lúc mới đáp: "Ngày mai đi! Ngày mai sẽ tung ra."

Hiểu Tuệ thắc mắc hỏi: "Chiếu ở rạp chiếu phim Uy Nạp sao?"

Trương Minh Hiên nói: "Không cần, xem trực tiếp trên điện thoại là được."

Vũ Thần vừa cười vừa nói: "Có thể xem được trên điện thoại luôn ư? Tốt vậy sao, thế thì ta có thể trở về rồi."

Lý Thanh Tuyền kinh ngạc nói: "Vũ Thần tỷ, tỷ muốn trở về à!"

Vũ Thần nhẹ gật đầu nói: "Lúc đi ta không nói cho lão mẫu, cũng phải trở về thôi."

Lý Thanh Tuyền không cam lòng nói: "Thôi được rồi!"

Vũ Thần nhoẻn miệng cười với mọi người, một đám mây trắng từ từ nâng nàng lên cao, rẽ hướng rồi nhanh chóng bay về phía Nam, biến mất chỉ trong chớp mắt.

Lý Bạch cười ha ha, nói: "Vậy ta cũng cáo từ." Nói rồi hắn bước một bước, sau đó xuất hiện ở vị trí cách đó trăm mét, thoáng ẩn hiển rồi hoàn toàn biến mất khỏi tầm nhìn của mọi người, phóng khoáng đến mức không nói nên lời.

Thanh Linh Tử và Hiểu Tuệ nhìn nhau, sau đó cũng chắp tay nói: "Bọn ta cũng xin cáo từ."

Trương Minh Hiên tức giận nói: "Đi cái gì mà đi, chẳng phải các ngươi cũng trở về Đạo Minh sao? Đi cùng nhau luôn đi."

Thanh Linh Tử và Hiểu Tuệ lúng túng nở nụ cười đầy ngượng ngùng.

Mọi người cùng đi về phía thành Trường An, sau khi vào thành thì mới chia ra mỗi người đi một ngả.

Trương Minh Hiên và Lý Thanh Tuyền lần lượt về đến trong nhà.

Lý Thanh Nhã nhìn thấy dáng vẻ buồn bực của Lý Thanh Tuyền, mới buồn cười hỏi: "Muội làm sao vậy?"

Lý Thanh Tuyền uất ức nói: "Tỷ, hắn đã đồng ứng cho muội chơi trò chơi, thế mà bây giờ hắn vẫn chưa cho muội."

Trương Minh Hiên giải thích: "Phải chờ tới ngày mai đã! Sau khi Tiên Kiếm lên kệ thì mới phát hành được."

Lý Thanh Tuyền không hài lòng nói: "Ngày mai với hôm nay thì có gì khác nhau?"

Trương Minh Hiên gật đầu nói: "Thật sự có điểm khác nhau."

Lý Thanh Nhã khuyên nhủ: "Được rồi, ngày mai thì ngày mai! Thanh Tuyền, muội qua đây giúp tỷ trông Nha Nha một lúc."

Lý Thanh Tuyền giận dữ trừng Trương Minh Hiên một cái, sau đó mới chu cái miệng nhỏ đi đến bên cạnh Lý Thanh Nhã, ôm lấy Nha Nha từ trong lòng Lý Thanh Nh.

Trương Minh Hiên vội vàng xoay người chạy về phòng mình, hắn xông vào phòng, đóng cửa cái rầm, sau đó cài then cửa lại.

Lúc này hắn mới ra thở ra một hơi, đi đến mép giường rồi trèo lên nằm, hắn vung tay, vô số những miếng lưu ảnh thạch xuất hiện trong không trung, tái hiện từng đoạn ngắn.

Sau khi Thanh Linh Tử trở lại gian phòng ở Đạo Minh của mình, nàng thích chỉ tự nhủ: "Lần này cũng coi như là mình lập công rồi! Có thể khiến cho Thục Sơn hoàn mỹ lại như cũ, chắc chắn là sẽ làm cho mấy tên phàm phu tục tử khiếp sợ."

Thanh Linh Tử đứng lên khỏi chiếc đệm cói, lại lẩm bẩm: "Không được, phải cho các sư môn trưởng bối biết chuyện này mới được! Phải khiến cho bọn họ biết đến sự vất vả và công lao của mình. Mình phải mua ngay một chiếc điện thoại về để gửi tin mới được!" Sau đó nàng quay người đi ra ngoài.

.

Khương Cẩm Tịch bay xuống cái đình nhỏ giữa hồ, vung tay lên, thế là mười mấy cái điện thoại xuất hiện trên bàn đá.

Thạch Thiên Phàm bay xuống theo, nói: "Tiểu sư muội, muội mua nhiều điện thoại thế để làm gì?"

Khương Cẩm Tịch vừa hào hứng sắp xếp điện thoại, vừa nói: "Để gửi về! Đây là lần đầu tiên muội đóng phim đấy! Đương nhiên là muội phải cho phụ thân xem rồi."

Khóe miệng của Thạch Thiên Phàm khẽ giật, nhưng muội lại diễn nhân vật phản diện!

Ngay lúc Trương Minh Hiên dang biên tập bộ phim, ở tầng trời thứ ba mươi ba tại một không gian hư vô, một câu chuyện liên quan tới chuyện sống chết của hắn đang diến ra.

Trong không gian bỗng xuất hiện một vết rách, giáo chủ Thông Thiên đi ra từ khỏi lỗ hổng không gian, nhìn lão Tử và Nguyên Thủy với vẻ mặt vô cảm, đoạn hỏi: "Các ngươi gọi ta đến có chuyện gì?"

Nguyên Thủy khẽ hừ một tiếng, một quyển sách xuất hiện trong tay hắn, sau đó quyển sách bị hắn ném vào lên không, trôi lơ lửng.

Lão Tử khoan thai nói: "Ngươi có biết về quyển sách này không?"

Thông Thiên đáp: "Biết!"

Lão Tử thoáng gật đầu rồi nói: "Trong quyển sách này có miêu tả về một thế giới khác với Hồng Hoang, có quy luật chặt chẽ mà lại độc lập."

Lão Tử duỗi tay ra, một thế giới nhỏ lơ lửng trong lòng bàn tay hắn, người lùn, tinh linh, cự long và Hải tộc ở trong đó cùng tạo thành thế giới kỳ dị này.

Lão Tử nói: "Ta biến ra thế giới này theo như quy luật được viết trong sách, kết quả là đã thành công, việc này chứng tỏ những quy luật này cũng không phải là hư cấu, rất có thể là nó thật sự tồn tại."

Mặt Thông Thiên không hề thay đổi, hỏi: "Ngươi muốn nói cái gì?"

Nguyên Thủy tiếp lời: "Trong quyển sách của tên đệ tử giỏi giang kia của ngươi có một từ xuất hiện, là xuyên việt! Một thế giới có quy luật chặt chẽ như thế hiển nhiên không phải thể do một tên tiểu tử có chút thành tựu với tu vi Thần Đạo sơ cấp như hắn có thể tạo nên được, chúng ta nghi ngờ rằng hắn là người xuyên việt tới đây."

Thông Thiên cười ha ha nói: "Phải thì sao? Mà không phải thì sao?"

Nguyên Thủy nhìn Thông Thiên cười ầm lên, cả giận nói: "Ngươi đừng ép chúng ta phải ra tay với hắn, vạch trần lớp màn thiên cơ của hắn."

Thông Thiên sững sờ, ssau đó cười nhạo nói: "Các ngươi có gì mà không dám? Đây cũng không phải là lần đầu tiên các ngươi ra tay với tiểu bối."

Thế rồi hắn khẽ vung tay, sưng mù màu xám thẩm thấu trong hư không bị Thông Thiên thu vào trong lòng bàn tay, Thông Thiên vươn tay xoa lên màn sương mù màu xám, nói: "Các ngươi muốn tra cái gì thì cứ tra đi!"

Lão Tử và Nguyên Thủy đều sững sờ, vấn đề lại dễ giải quyết như vậy sao?

Thế là bọn họ lập tức nối liền nguyên thần với thiên đạo, linh hồn rời khỏi thể xác để ngao du, cả hai người đều nhíu chặt lông mày lại, cũng không phải là xuyên việt, từ lúc hắn sinh ra cho đến bây giờ, trong trời đất đều có dấu vết của hắn, từ nhỏ hắn sống ở một thôn nghèo trong núi, bởi vì mưa lũ bất ngờ kéo tới phá hủy quê hương nên hắn mới lưu lạc đến Trường An, được Lý Thanh Nhã chứa chấp, khi đó hắn thậm chí còn không biết chữ. Hai người lại quay về kiếp trước của Trương Minh Hiên, cũng bình thường không có gì kỳ lạ, vài chục đời trước cũng đều rất là bình thường.

Thông Thiên nói với giọng đầy chế giễu: "Bây giờ các ngươi đã vừa lòng chưa?"

Lão Tử khẽ gật đầu, nói: "Ta rất tò mò, sao ngươi lại nhận loại người tầm thường như hắn làm đệ tử?"

Thông Thiên sững sờ, nói: "Duyên phận đến thôi."

Hư không vỡ vụn đổ sập thành hư vô, bóng dáng của cả ba người đều biến mất.

Ở bên ngoài Hồng Hoang, trong hỗn độn có một cung điện như ẩn như hiện, trên đó có viết ba chữ to.

(1) Hơ khô thẻ tre: đóng máy bộ phim.


Trang 82# 2


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất