Chương 169: Trước khi chuyển nhà
“Này này…”
Trương Minh Hiên nói: “Đừng loạn lên! Choáng đầu quá!”
Trương Tuấn tức giận nói: “Huynh nghĩ cái gì thế hả? Ta còn tưởng hồn huynh bay đến tận chân trời nào rồi đấy?”
Trương Minh Hiên quan sát Trương Tuấn đang đứng trước mặt, nếu giá sách trên mạng đã phát triển đến như thế, vậy thì tiệm sách này có hay không cũng chẳng còn quan trọng nữa. Liền nói: “Ta sắp đi rồi.”
Trương Tuấn ngạc nhiên: “Đi? Đi đâu cơ?”
“Đi đến một nơi rất xa rất rất xa. Ngươi có muốn đi cùng ta không?”
Trương Tuấn rùng mình một cái, nói: “Cứ cảm thấy huynh nói lời này chẳng tự nhiên chút nào, nếu như là một mỹ nữ nói với ta như vậy, ta sẽ rất cảm động đó.”
Trương Minh Hiên vỗ bụp một cái lên bả vai Trương Tuấn: “Đừng nói nhảm nữa, ta sắp chuyển nhà rồi, ngươi có muốn tiếp tục ở chung với ta nữa không?”
Trương Tuấn nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Trương Minh Hiên, trầm mặc một chút rồi nói: “Để ta suy nghĩ cái đã.”
Trương Minh Hiên xoay người đi ra ngoài, khoát tay áo nói: “Vậy ta đi trước đây! Nghĩ xong rồi nói với ta, đúng ròi quên chưa nói cho ngươi biết, mấy người Vương Tình chắc chắn sẽ đi cùng ta.”
Trương Tuấn há to miệng, ngơ ngác nhìn Trương Minh Hiên, huynh đang uy hiếp ta à?
Trương Minh Hiên đi đến trước tòa nhà, một quỷ bộc áo xanh đứng trước cửa lập tức bước lên đẩy cánh cổng lớn ra, cung kính nói: “Thiếu gia, mời ngài vào.”
Trương Minh Hiên gật đầu, nói: “Ngươi đi triệu tập tất cả mọi người lại đây.”
Quỷ bộc lập tức đáp lời: “Vâng, thiếu gia.”
Chỉ chốc lát sau, một đám người liền tụ tập trong vườn hoa, Trương Minh Hiên đứng trước mặt bọn họ, nói: “Ta sắp đi rồi, các ngươi có ai muốn đi cùng với ta?”
Dung Mỗ lập tức bái lạy, cung kính nói: “Lão thân thề chết đi theo thiếu gia.”
Những người khác cũng như vừa mới tỉnh giấc từ trong mộng, vội vàng bái theo: “Thề chết theo thiếu gia.”
Trương Minh Hiên gật đầu, cười nói: “Không cần lo lắng, ta không ép buộc ai, không muốn đi thì có thể ở lại.”
Cả nhóm người tiếp tục cung kính bái lạy, không có ai đứng dậy.
Trương Minh Hiên hài lòng nói: “Nếu đã vậy thì mau đi chuẩn bị đi! Ngày mai sẽ lên đường.”
Đám người cùng đáp: “Vâng, thiếu gia.”
Chậm chạp đứng dậy, xoay người tản đi bốn phía.
Trương Minh Hiên hỏi Dung Mỗ đứng cạnh: “Hiện giờ rạp chiếu phim thu về được bao nhiêu tiền rồi?”
Dung Mỗ cung kính nói: “Tổng cộng được ba vạn quan tiền.”
Trương Minh Hiên tiếc đứt ruột: “Vừa mới xây xong! Cứ bỏ đi như vậy cũng thật xót xa!”
Dung Mỗ cung kính đứng một bên, không nói lời thừa thãi.
Trương Minh Hiên nói: “Lấy ra năm nghìn quan tiền đưa đến nhà họ Trình đi, coi như là mời rượu bọn họ.”
Dung Mỗ cung kính nói: “Vâng, thiếu gia.”
Trương Minh Hiên lầm bà lẩm bẩm: “Không thể cứ rời đi như vậy được, chuyện buôn bán điện thoại di động còn chưa có ai gánh nữa mà!”
Lại nói với Dung Mỗ: “Lát nữa lão thử hỏi một chút xem có ai chịu giúp ta trấn giữ ở kinh thành không nhé?”
Dung Mỗ cung kính đáp: “Dạ!”
Chuyện cần sắp xếp cũng đã sắp xếp xong xuôi, Trương Minh Hiên đi về nhà, thật buồn bực! Vừa mới cắm được cái cọc xuống thế mà đã phải dọn nhà đi rồi. Rốt cuộc ta đã đắc tội người nào vậy trời!
Trong hoàng cung, hoàng hậu mới vừa trở lại trong cung liền nói: “Truyền thái y, mau truyền thái y cho ta, mời đạo trưởng Viên Thiên Cương tới đây.”
“Vâng!”
“Vâng!” Hai tiểu thái giám cúi đầu đáp một tiếng, sau đó vội vàng chạy ra ngoài.
Hoàng hậu ở trong cung điện, lo lắng đi qua đi lại, thỉnh thoảng lại nhìn Tấn Dương đang ngồi trên ghế đá đá chân.
“Vô Cấu! Nàng bị làm sao vậy?” Một giọng nói vô cùng lo lắng truyền đến.
Lý Thế Dân mặc long bào, sải bước đi vào.
Hoàng hậu nhìn thấy Lý Thế Dân cũng tỉnh táo hơn, nói: “Thiếp không sao, là Tấn Dương.”
Lý Thế Dân lại càng thêm lo lắng hỏi: "Tấn Dương sao rồi? Phát bệnh hả?”
Hoàng hậu lắc đầu nói: “Hôm nay thiếp đến tìm Thanh Nhã tỷ tỷ, gặp được Trương Minh Hiên, hắn cho Tấn Dương ăn một viên đan dược, nói có thể bảo vệ Tấn Dương bình an mười năm, thiếp cố ý gọi thái y đến đây xem thử một chút.”
Lý Thế Dân biểu lộ vẻ mặt không xảy ra chuyện gì là tốt rồi, sau đó lại cau mày nói: “Tại sao lại có thể ăn đan dược lung tung như thế?”
Hoàng hậu kiên định nói: “Thiếp tin tưởng hắn.” Sau đó lại bi thương: “Nếu không, chúng ta còn có thể làm thế nào được nữa?”
Sắc mặt Lý Thế Dân trầm xuống.
Chỉ chốc lát sau, phía ngoài truyền đến hai giọng nói.
“Thần, Thái y thự Triệu Văn cầu kiến!” “Bần đạo Viên Thiên Cương cầu kiến!”
Hoàng hậu vội vàng nói: “Mau vào đi.”
Một thầy thuốc trung niên mặc quan bào cúi đầu đi đến, đứng bên cạnh một vị đạo trưởng sắc mặt tái nhợt, râu tóc bạc phơ.
Hai người cùng hô to: “Bái kiến bệ hạ, bái kiến nương nương!”
Lý Thế Dân gật đầu nói: "Không cần đa lễ, mau nhìn xem tình hình của Tấn Dương thế nào rồi?”
Trong mắt Triệu Văn, Viên Thiên Cương đều hiện lên một tia sầu khổ, bọn họ rất rõ ràng tình trạng thân thể của Tấn Dương, nhưng cũng chỉ có thể tuân mệnh nói: “Vâng!”
Triệu Văn bước tới đến bên cạnh Tấn Dương đang ngồi trên ghế, nửa quỳ trên mặt đất, hòa ái nói: “Công chúa Tấn Dương, có thể để vi thần bắt mạch cho người được không?”
Tấn Dương ngona ngoãn nói: “Được chứ!” Rồi đưa tay ra trước mặt Triệu Văn.
Viên Thiên Cương kinh ngạc nhìn Tấn Dương, nhanh chóng bấm bấm đốt ngón tay, miệng lẩm bẩm, thần sắc càng lúc càng ngạc nhiên.
Chỉ chốc lát sau, hai người thu tay lại, sắc mặt có chút kỳ lạ.
Hoàng hậu khẩn trương hỏi: “Thế nào rồi?”
Triệu Văn hơi do dự rồi chắp tay đáp: “Nương nương, theo như vi thần chẩn đoán, mạch tượng của công chúa vững vàng có lực, tinh khí đầy đủ, hiển nhiên là vô cùng khỏe mạnh.”
Hoàng hậu vui mừng nói: “Thật sao!”
Lý Thế Dân nói: "Viên đạo trưởng, kết quả của ông thế nào rồi?”
Viên Thiên Cương ôm quyền chắp tay, đáp: “Bẩm bệ hạ, theo vi thần kiểm tra được, ba hồn của công chúa Tấn Dương đã ổn định, sáu phách đều đủ, linh khí tràn đầy, là đứa con được trời đất chiếu cố.”
Lý Thế Dân nói: "Các ngươi đều lui ra đi!"
“Vâng!” Hai người cùng cung kính lui ra ngoài.
Hoàng hậu vui mừng nói: “Người nghe xem, Tấn Dương không có chuyện gì nữa rồi!”
Bước lên trước ôm Tấn Dương vào trong lòng, bật khóc: “Tấn Dương không có chuyện gì nữa rồi! Hu hu hu…!”
Tấn Dương hiểu chuyện vỗ vỗ bả vai hoàng hậu, dùng cái giọng trẻ con của mình nói: “Mẫu hậu đừng khóc, Tấn Dương sẽ ngoan.”
Trên mặt Lý Thế Dân cũng lộ ra ý vui mừng, cười ha hả nói: “ Trời giúp Đại Đường! Trời giúp Tấn Dương! Ha ha ha …”
Hoàng hậu ngẩng đầu đáp: “Là đan dược của Minh Hiên đệ đệ.”
Lý Thế Dân nói: “Tốt, tốt lắm!”
Hoàng hậu hơi do dự: “Có thể cho hắn ở lại được không?”
Lý Thế Dân quả quyết lắc đầu cười khổ đáp: “Không được, ta rất cảm kích hắn vì đã làm những chuyện này cho Tấn Dương, nhưng ta cũng rất sợ, đầu tiên là lừa Phật Tổ, sau đó nữa là lừa Vương Mẫu Nương Nương, ta phải chịu trách nhiệm vì con dân Đại Đường ta chứ!”
Hoàng hậu nghĩ đến những hành động trước đay của Trương Minh Hiên, đúng là không còn lời để nói, quá to gan lớn mật.
Tối đó, Trương Minh Hiên nằm trên giường chơi điện thoại di động.
Tiêu Diêu Thần Quân: [mặt cười] Chúc mừng sư huynh, chúc mừng sư huynh.
Tề Thiên Đại Thánh: [sầu muộn] Hôm nay thoát được khỏi tai ương lao ngục, lại phải hộ tống một hòa thượng đi Tây Thiên, thật quá buồn bực.
Tiêu Diêu Thần Quân: Cũng phải chúc mừng sư huynh được một chức vị tu chính quả, trên đường mà gặp phải phiền toái gì thì cứ việc mở miệng, về kiến thức thì sư đệ cũng có vài phần hiểu biết đấy.
Tề Thiên Đại Thánh: [cười to] Lão Tôn ta đây tung hoành khắp trên trời dưới đất, lật tung Địa Phủ, đại náo Thiên Cung, trong tam giới này trừ Như Lai và sư phụ ra có mấy ai làm đối thủ của ta được?
Trương Minh Hiên nằm trên giường, sắc mặt quỷ dị, thật đúng là không biết trời cao đất rộng! Hi vọng qua thêm một khoảng thời gian ngắn nữa ngươi vẫn còn tự tin được thế này.
Trang 86# 1