Chương 170: Cần tiền
Ngày hôm sau, trời vừa mới sáng, đã có người thức dậy lôi điện thoại di động ra để đăng nhập vào khu video, buồn bực thở dài, tại sao vẫn chưa có phần mới a!
Trong nhóm TT đã rối rít nhốn nháo.
Lão Chu: Sao hôm nay vẫn chưa có video mới vậy? Chẳng lẽ lại giống như tiểu thuyết, hai ngày mới có một chương mới sao?
Lão Trần: Có thể là vậy lắm!
Đại Thiên Vương: Kiếm pháp Thục Sơn cũng không tệ lắm, dù sao cũng là đạo chính thống của thánh nhân, mà không biết Tửu Kiếm Tiên sẽ dạy Lý Tiêu Dao cái gì ta?
Đại Cước Tiên: Các ngươi nói thử xem liệu cái người chế tác bộ phim này có phải bị nương nương phán án tử rồi không?
Đại Thiên Vương:…
Nhị Thiên Vương:…
Tam Thiên Vương: …
Tứ Thiên Vương: …
Thanh Liên Kiếm: Không thể nào! Liệu có khi nào ta sẽ gặp phải nguy hiểm không?
Chu Cường: [icon hoảng sợ] Đừng vậy mà …
Đang lúc trên mạng đang bàn tán về sự sống chết của Trương Minh Hiên, Trương Minh Hiên bị một loạt tiếng gõ cửa dồn dập đánh thức, hắn mở mắt ra nói: “Đến ngay đây!”
Rời giường, đeo kiếm, mở cửa.
Lý Thanh Tuyền cao hứng nói: “Đi, đi! Chúng ta đi.”
Lôi tay áo Trương Minh Hiên, rồi chạy về phía trước, Trương Minh Hiên bị kéo đi theo, vẻ mặt buồn bực.
Trong viện, Lý Thanh Tuyền mặc một bộ đồ màu trắng đang hờ hững đứng đó, mái tóc dài xõa thẳng xuống vai, làn da trắng như ngọc, đóa sen trắng khắc bên hông càng làm tăng thêm vẻ xuất trần.
Trương Minh Hiên nhìn đến ngơ ngác, cảm thán: “Thật là đẹp!”
Lý Thanh Tuyền đắc ý nói: “Tỷ tỷ ta xinh đẹp lắm đúng không!”
Trương Minh Hiên ngây ngốc gật đầu.
Lý Thanh Nhã trợn mắt trách giận hai người một cái, nói: “Chúng ta đi thôi!”
Một sức lực vô hình liền kéo hai người bay lên trời cao, duỗi tay xuống phía dưới, trong nháy mắt thư điếm bên dưới đã bị thu nhỏ lại, rơi vào trong lòng bàn tay Lý Thanh Nhã.
Trương Minh Hiên cười nói: "Thanh Nhã tỷ, ta biết bay này.”
Lý Thanh Tuyền bĩu môi: “Chỉ bằng cái tốc độ kia của ngươi, muốn bay về đến được Áp Long sơn không biết phải mất đến bao nhiêu năm trời ấy chứ!”
Trong lòng Trương Minh Hiên nhảy độp một cái, nói: “Không phải chứ! Không phải là từ nơi này đến Linh sơn mới cách xa một vạn tám nghìn dặm thôi à?”
Lý Thanh Tuyền lại bĩu môi: “Lại nói nhảm, ngươi có biết Hồng Hoang rộng lớn đến mức không? Linh sơn ở vùng đất cực tây nằm tại Tây Ngưu Hạ Châu, xa đến khó có thể miêu tả được.”
Lý Thanh Nhã nói: “Đi thôi!” Một đợt cực quang lóe lên, trong nháy mắt liền dừng lại.
Trương Minh Hiên mơ hồ trong chốc lát, sau đó mới thanh tỉnh lại.
Đánh giá một chút, đây là đang ở trong viện tử đại trạch mà! Đám người Dung Mỗ lập tức phát hiện ra ba người Trương Minh Hiên, cả đám từ trong phòng đi ra, đeo trên người những chiếc túi nhỏ, tập trung thành một nhóm, cung kính nói: “Tham kiến thiếu gia, tiểu thư!”
Trương Minh Hiên gật đầu: “Đều đã chuẩn bị xong hết rồi sao?”
“Đúng vậy, thiếu gia!”
Trương Minh Hiên nói: “Trong các ngươi ai nguyện ý ở lại?”
Hai thiếu nữ trẻ tuổi sợ hãi rụt rè bước ra, nói: “Thiếu gia, chúng nô tỳ nguyện ở lại.”
Trương Minh Hiên hỏi: “Các ngươi tên gì?”
Một nữ tử mặc y phục màu đỏ nói: “Nô tỳ tên Đào Hồng.”
Một nữ tử khác mặc y phục xanh: “Nô tỳ là Liễu Lục.”
Trương Minh Hiên gật đầu nói: “Đào Hồng Liễu Lục, tên rất hay. Các ngươi đã nghĩ kỹ chưa, các ngươi ở lại đây, ta cũng không thể chiếu cố được đến các ngươi, tất cả phải tự dựa vào chính mình.”
Đào Hồng Liễu Lục khom người nói: “Nô tỳ biết ạ.”
Sau đó, Đào Hồng hơi do dự rồi lắp bắp lên tiếng: “Thiếu, thiếu gia! Ở ngoài thành chúng nô tỳ còn có người nhà, có thể đón, đón bọn họ đến đây được không?”
Trương Minh Hiên hào phóng nói: “Được.”
Hai cô gái cảm kích: “Đa tạ thiếu gia! Đa tạ thiếu gia!”
Trương Minh Hiên nói: “Sau này các ngươi có nhiệm vụ buôn bán điện thoại di động. Thư điếm thì không cần thiết. Thư ốc Bút Thú cũng bỏ qua luôn đi! Có chuyện gì thì có thể đi tìm ba tiểu hỗn tử nhà họ Trình kia giúp đỡ.”
“Vâng, thiếu gia.”
Lý Thanh Tuyền không nhịn được nói: Ngươi xong chưa hả? Tại sao hôm qua lại không sắp xếp?”
Trương Minh Hiên nghẹn họng, nói: “Xong rồi.”
Lý Thanh Nhã mặt hơi thay đổi, tay giơ lên, một người kêu la thảm thiết bay từ bên ngoài vào, rơi xuống mặt đất.
Trương Minh Hiên kinh ngạc nói: “Trương Tuấn?”
Trương Tuấn ngượng ngùng đứng lên: “À ừm, đệ vẫn muốn đi cùng với huynh!”
Trương Minh Hiên đánh tay cái tách nói: “Lựa chọn sáng suốt đó.”
Lý Thanh Nhã nói: “Vậy thì đi thôi!”
Tay lại nâng lên, ngay lập tức mọi người liền thu nhỏ lại, đám người kinh ngạc hô lên, ngay sau đó đã bị Lý Thanh Nhã thu vào trong tay, ngay cả Lý Thanh Tuyền và Trương Minh Hiên cũng không ngoại lệ, không mảy may có chút sức phản kháng nào.
Tay Lý Thanh Nhã vẽ một cái, trong nháy mắt không gian liền bị xé nứt, một cái khe đen xì bỗng xuất hiện trong sân, tản ra một hơi thở khủng bố. Trong đôi mắt không ngừng sợ hãi của Đào Hồng Liễu Lục, Lý Thanh Nhã liền bước thẳng vào trong cái khe đó, không gian đột nhiên bị đóng lại.
Đào Hồng Liễu Lục lập tức xụi lơ trên mặt đất, thở hổn hển.
Sau nửa ngày trời, Đào Hồng mới lên tiếng: “Ta còn tưởng rằng vừa nãy sắp chết đến nơi rồi.”
Liễu Lục cũng nuốt nước miếng ực một cái, dùng sức gật đầu.
Thời gian một ngày rất nhanh liền trôi qua, buổi đêm, Hồng Hài Nhi ngồi trên bảo tọa đại vương của mình, quơ quơ hai chân chơi điện thoại di động.
Một tiểu yêu quái chạy vào, nịnh nọt nói: “Đại vương, hiện đã đến thời gian chơi thổ địa.”
Hồng Hài Nhi tức giận nói: “Cút sang một bên, ta đang đấu địa chủ đây!”
Tiểu yêu quái vội vàng chạy ra bên ngoài, trong đầu vẫn còn đang mải nghĩ mãi: “Địa chủ? Thổ địa không phải chính là địa chủ sao?”
“Đợi một chút!”
Tiểu yêu quái lập tức dừng bước, quay người lại, khom lưng nói: “Đại vương, ngài có cái gì cần căn dặn ạ?”
“Lấy thêm cho ta một nghìn khối linh thạch.”
Tiểu yêu vẻ mặt sầu khổ, nói: “Đại Vương, linh thạch đã dùng hết rồi.”
Hồng Hài Nhi ngẩng đầu, nghi hoặc hỏi: “Dùng hết rồi?”
Tiểu yêu quái khẽ gật nhẹ đầu, sợ hãi nhìn chiếc di động trong tay Hồng Hài Nhi, đây là quái vật gì vậy chứ! Ăn linh thạch quá khủng khiếp.
Hồng Hài Nhi phất phất tay, tiểu yêu quái lập tức chạy ra ngoài.
Qua một lúc sau, Hồng Hài Nhi vỗ bụp một cái vào trên vương tọa, tức giận nói: “Lại thua rồi.”
Khẽ chớp mắt, nhấn vào TT, chọn vào tài khoản có tên Thiết Phiến công chúa, bắt đầu gọi video.
Công chúa Thiết Phiến trong bộ áo may bằng lăng la vô cùng xinh đẹp liền xuất hiện trong màn hình.
Hồng Hài Nhi ngọt ngào gọi: “Mẫu thân, con nhớ người lắm.”
Thiết Phiến công chúa cười nói: “Bé ngoan, nhớ mẫu thân thì mau trở về đi!”
Hồng Hài Nhi lắc đầu, nói: “Không được đâu, nam tử hán đại trượng phu sẽ phải đi ra ngoài xông xáo thiên hạ.”
Thiết Phiến công chúa cười nói: “Con ta thật lợi hại.”
Hồng Hài Nhi cười ngọt ngào, nói: “Mẫu thân đại nhân, xung quanh đây có không ít yêu quái nghe được uy danh của hài nhi, cũng đều tìm đến nương tựa chỗ hài nhi.”
Thiết Phiến công chúa cao hứng nói: “Hiện giờ uy danh của con ta đã lan xa như vậy rồi.”
Hồng Hài Nhi buồn bực: “Người tìm đến nương tựa nhiều lắm ạ, linh thạch của hài nhi cũng không có đủ để phân chia, vậy phải làm sao bây giờ a!”
Thiết Phiến công chúa cười nói: “Chỉ là linh thạch thôi mà, mẫu thân vẫn còn một ít nữa, cho con trước đó!”
Hồng Hài Nhi cao hứng nói: “Mẫu thân thật tốt, cứ gửi luôn bằng di động cho con là được rồi ạ, năng lượng được truyền tống thông qua điện thoại di động lại càng thêm thuần túy.”
Thiết Phiến công chúa cười nói: “Được!”
Một lát sau, một bao lì xì màu đỏ hiện lên trên trang chủ giao diện cuộc trò chuyện, hai mắt Hồng Hài Nhi liền sáng lên, ấn một cái, một loạt chữ số cùng xuất hiện trước mắt, dài đến mức lóa cả mắt.
Hồng Hài Nhi lập tức gia nhập phòng chat, nhấn vào một căn phòng, chỉ thấy trong phòng đã có hai người, một người là Thủy Tinh Linh, người còn lại là Tiểu Hồ Ly.
Hồng Hài Nhi lẩm bẩm: “Hai nữ tử à!”
Sau đó xắn hết tay áo lên nói: “Chiến trường không phân biệt nam nữ, xem ta giết các ngươi đến không còn manh giáp đây.”
Trang 86# 2