Chương 171: Bữa đại tiệc thịt rồng
Nửa ngày sau, Hồng Hài Nhi nước mắt lưng tròng như sắp tuôn ra ngoài luôn rồi, tủi thân nói: “Tại sao lại có thể như vậy?”
Nhìn số dư tài khoản bằng không, trong lòng liền cảm thấy thật khổ sở xiết bao.
Do dự một chút, lại ấn vào hình đại diện của Ngưu Ma Vương.
Hồng Hài Nhi: Phụ vương, gần đây có không ít yêu quái nghe được uy danh của hài nhi, đều tìm đến chỗ hài nhi nương tựa. Người đến nương tựa quá nhiều, linh thạch của hài nhi không đủ để phân phát, chuyện này phải giải quyết như nào mới được?
Ngưu Ma Vương: Ha ha ha… Con trai ta cũng có thể hùng bá một phương. Vi phụ sẽ cho người gửi con linh thạch.
Hồng Hài Nhi: Không cần phiền phức quá như thế đâu ạ, phụ vương cứ gửi luôn cho con qua điện thoại di động đi! Linh khí gửi qua di động càng được tinh túy hơn.
Ngưu Ma Vương: Cũng được! Cũng được! Ngay lập tức một bao lì xì vàng kim sáng lóng lánh cũng hiện lên.
Hồng Hài Nhi ấn một cái, trong lòng lại ổn định, ta lại là người có tiền rồi.
Vô tri vô giác trôi qua thật lâu, vừa hơi chấn động một cái, Trương Minh Hiên liền tỉnh táo lại, nhìn quanh một chút, chỉ thấy đã hạ chân xuống một quảng trường dưới chân núi, xung quanh quảng trường cây cối um tùm rậm rạp, phía xa từng lớp núi trùng điệp, nối dài đến vô tận. Kỳ hoa dị thảo dọc theo quảng trường tranh nhau khoe sắc. Chỗ chân núi có hai cảnh cửa lớn bằng đồng xanh, trên đó điêu khắc kỳ lân miệng ngậm nắm đập cửa. Thạch bích đặt hai bên cánh cổng lớn điêu khắc hình một con hồ ly lớn đang ngửa mặt lên trời mà thét gào, chín chiếc đuôi phía sau tung bay, hàm chứa uy thế khó hình dung được.
Đám quỷ bộc, thị nữ xung quanh đều bối rối quay đầu nhìn.
Lý Thanh Tuyền mở điện thoại di động vừa nhận lại được vui vẻ nói: “Mẫu thân, con đã trở về.”, rồi lập tức chạy về phía cánh cổng lớn.
Đại môn két một tiếng mở ra, hai hàng thị nữ xinh đẹp vô ngần từ bên trong bước ra, khuôn mặt cười mỉm, tay cầm đèn, khẽ nhún người xuống đồng loạt hô lên: “Cung nghênh hai vị tiểu thư trở về núi.”
Đám thị nữ phía sau Trương Minh Hiên nhìn các nàng mà không khỏi cúi đầu tự ti mặc cảm, đúng là không có so sánh thì không có thương tổn mà!
Phía sau, một lão nhân khuôn mặt đầy nếp nhăn tay nắm quải trượng đầu rồng cười ha hả đang được hai tiểu đồng tử đỡ ra ngoài. Ôm Lý Thanh Tuyền chạy như bay về phía mình vào lòng, bà lão nói: “Cuối cùng con cũng biết trở về rồi.”
Lý Thanh Tuyền cười he he, đáp: “Con cũng dẫn cả tỷ tỷ về nữa mà!”
Lão phụ nhân nhìn về phía Lý Thanh Nhã: “Cuối cùng con cũng về rồi.”
Lý Thanh Nhã khẽ nhún người, nói: “Đã khiến mẫu thân đại nhân phải lo lắng rồi.”
Lão phụ nhân cười ha ha: “Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi.”
Sau đó hai mắt đánh giá Trương Minh Hiên, cười nói: “Ngươi chính là con nuôi ta?!”
Trương Minh Hiên lập tức khom lưng cúi người đáp: “Tham kiến can nương.”
Lão phụ nhân cười nói: “Hôm nay khó có dịp cả nhà chúng ta được đoàn tụ, đi theo ta về nhà nào.” Dắt tay Lý Thanh Tuyền, rồi quay người đi vào nhà.
Lý Thanh Nhã quay đầu nói với một thị nữ bên cạnh: “Ngươi đi sắp xếp cho bọn họ một chút.”
Thị nữ khom người đáp: “Vâng, đại tiểu thư.”
Lý Thanh Nhã nói: “Minh Hiên, ngươi đi theo ta.”
Trương Minh Hiên lập tức đi theo Lý Thanh Nhã vào trong nhà, đám người Trương Tuấn, Dung Mỗ trơ mắt nhìn theo, bây giờ chúng ta nên làm cái gì đây!
Thị nữ mỉm cười, nói: “Các vị, mời đi theo ta.”
Dung Mỗ lập tức cười nói: “Làm phiền tiểu thư rồi.”
Thị nữ cười cười, xoay người đi vào bên trong động, đám người Dung Mỗ, Trương Tuấn vội vàng đuổi theo phía sau.
Trương Minh Hiên đi theo Lý Thanh Nhã vào trong sơn động, đột nhiên kinh ngạc đến trợn mắt há hốc mồm, bên trong sơn động cũng có trời xanh mây trắng, ánh sáng ấm áp bao phủ bầu trời, nơi đây giống hệt như một bình nguyên vậy, trên mặt đất có cỏ thơm um tùm, hoa tươi khoe sắc nở rộ. Một gốc đại thụ sum xuê đứng vững vàng giữa một khoảng đất, một cơn gió mát thổi qua, lá cây bay múa theo làn gió. Bên dưới đại thụ là một đám hồ ly nhỏ đang xì xèo chí chóe, nhìn thấy đám người Trương Minh Hiên đi đến liền tò mò mở to hai mắt nghiêng nghiêng đầu nhìn ngó xung quanh. Phía xa thỉnh thoảng có mấy loài động vật nhỏ như gà rừng, thỏ hoang… chạy qua, kinh hoảng thất thố. Một dòng suối nhỏ quanh co uốn lượn xuyên suốt khắp bình nguyên, tiếng nước chảy róc rách, dòng suối trong suốt như gương.
Đi thêm một lát, đoàn người cũng đến một khu nhà gỗ. Lão phụ nhân cười nói: “Tới rồi.”
Lý Thanh Nhã thở dài: “Vẫn giống như đúc trước kia.”
Lý Thanh Tuyền cười hì hì: “Vẫn là ở trong nhà thoải mái nhất.”
…
Cả đoàn người đi vào trong một sảnh lớn, phân chia chủ thứ mà ngồi xuống.
Áp Long phu nhân ngồi xuống chủ vị trên cao, tiếp đến là Lý Thanh Nhã, Lý Thanh Tuyền, sau đó nữa là Trương Minh Hiên và Kim Giác Ngân Giác ngồi đối diện nhau, hai bên cùng đánh giá lẫn nhau, điện quang bắn lóe ra bốn phía.
Áp Long phu nhân cười ha ha nói: “Thanh Nhã, lần này con về thì sẽ không đi nữa đúng không!”
Lý Thanh Nhã gật đầu: “Tạm thời vẫn chưa có ý định rời đi ạ.”
Áp Long phu nhân lại cười ha ha: “Vậy thì tốt, vậy thì tốt. Cháu gái ngoan của ta đâu? Mau ôm ra đây cho mẫu thân ngắm một chút.”
Lý Thanh Nhã duỗi tay ra, Nha Nha xuất hiện trong ngực nàng, cái miệng nhỏ xinh chúm chím, đang chìm trong giấc ngủ say.
Áp Long phu nhân lập tức từ trên bước xuống, cẩn thận ôm lấy Nha Nha trong ngực Lý Thanh Nhã, khuôn mặt đầy vẻ hòa ái, cười nói: “Lớn lên thật xinh đẹp! Sau này chắc chắc sẽ là một đại mỹ nhân giống con vậy.”
Lý Thanh Tuyền nhảy dựng lên cười hì hì nói: “Mẫu thân, sau này con cũng rất xinh đẹp đấy!”
Áp Long phu nhân cười ha ha: “Đúng, đúng, mấy đứa đều xinh.”
Ba người vây quanh Nha Nha nói cười hi ha rất lâu, rất lâu.
Trương Minh Hiên cũng đã ngủ gà ngủ gật, Kim Giác Ngân Giác cũng không thấy có vẻ gì là tức giận, chỉ nhìn xuống đất.
“Phu nhân, bữa trưa đã chuẩn bị xong.” Một thị nữ đi tới, cung kính nói.
Trương Minh Hiên tinh thần chấn động, ngẩng đầu lên, Kim Giác Ngân Giác cũng khôi phục thần thái.
Áp Long phu nhân cười ha ha, nói: “Chúng ta đi thôi! Lần này chuẩn bị cho các ngươi môt bữa đại tiệc thịt rồng.”
Lý Thanh Tuyền vui mừng reo lên: “Con thích ăn thịt rồng nhất.”
Trong lòng Trương Minh Hiên nảy lên? Thịt rồng? Giao long ư!
Đoàn người đi ra ngoài, Trương Minh Hiên lập tức bị cảnh tượng trước mắt làm sợ ngây người, chỉ thấy bên cạnh dòng suối nhỏ đã được kê một chiếc bàn ăn rất dài, trong nồi nước đặt trên bàn có một cái đầu rồng lớn chừng nửa mét vô cùng dữ tợn vẫn đang tản kim quang ra xung quang. Trương Minh Hiên kinh hồn táng đảm đi theo mọi người ngồi vào vị trí, cái này chắc không phải là Chân Long chứ? Nhưng dù nhìn thế nào cũng không thấy giống Giao Long mà! Chỉ giông giống có một chút.
Lý Thanh Tuyền cầm đũa gắp một miếng thịt trong đĩa, đưa vào miệng rồi nói ngọt ngào nói: “Tim rồng sao cháy, con thích món này nhất đấy.”
Trương Minh Hiên âm thầm nuốt từng ngụm nước bọt, do dự một chút rồi nói: “Can nương, cứ ăn long tộc như này sẽ không sợ bị long tộc trả thù sao?”
Áp Long phu nhân cười ha ha: “Ta đặt tên ngọn núi này là Áp Long sơn, bên dưới núi có trấn áp một con Ma Long viễn cổ, chính là do long tộc tự mình xuất thủ bắt lại, ta giúp bọn họ trông chừng Ma Long, ăn mấy miếng thịt thì có làm sao đâu?”
Trương Minh Hiên nhìn tim rồng, đầu rồng, nhất thời im lặng, ngài đây là chỉ ăn mấy miếng thịt thôi sao? Nguyên cả con rồng cũng bị ăn rồi thì đúng hơn!
Lý Thanh Tuyền vô cùng đắc ý nói: “Từ nhỏ ta đã ăn thịt rồng lớn lên đấy, dù sao cũng đâu có chết được, cắt xuống xong cũng mọc ra lại mà, quải trượng đầu rồng của mẫu thân chính là được làm từ xương sống hoàn chỉnh và đầu lâu của một con rồng đấy.”
Ăn rồi mà còn có thể mọc lại được? Không ngờ lại có một thứ tài nguyên sống hay ho đến thế này! Đến lúc này cuối cùng Trương Minh Hiên cũng biết được gan rồng tủy phượng mà thiên cung ăn uống là ở đâu ra, nói không chừng trong thiên lao của họ cũng đang nhốt rồng phượng phạm phải tội nghiệt nào đó ấy chứ.
Trang 87# 1