Chương 172: Ta đã chết?
Trong lòng hắn không khỏi đồng cảm với Ma Long đang ở dưới chân núi, rơi vào trong tay một lũ tham ăn, ngươi cũng đủ bi ai!
Trương Minh Hiên cầm lấy đôi đũa, gắp một miếng thịt trong cái mâm trước mặt bỏ vào miệng, một tiếng nổ vang lên trong đầu hắn, hương vị này thật sự là quá ngon. Đồng thời, hắn còn cảm nhận được một luồng chân khí mạnh mẽ đang tràn vào toàn thân hắn.
Lý Thanh Tuyền cười nói: “Thứ ngươi ăn chính là thịt lưng của rồng, hương vị không tồi phải không?”
Trương Minh Hiên chép miệng liên tục gật đầu, gương mặt đỏ bừng.
“Con bà nó! Ngươi ăn cái gì vậy? Linh khí quá mạnh.” Long Thiên Ngạo kêu lên.
“Thịt lưng rồng!”
Im lặng.
Nửa ngày sau, cuối cùng bọn họ cũng ăn hết một bàn thịt rồng, chỉ có Trương Minh Hiên là ăn ít nhất, dù có Trương Tiểu Phàm và Long Thiên Ngạo hỗ trợ luyện hóa nhưng hắn vẫn chỉ có thể ăn một chút, thịt rồng thật sự quá bá đạo.
Sau khi ăn xong, Trương Minh Hiên ngồi dưới một gốc đào, dựa lưng vào thân cây, khép hờ mắt, loại cảm giác này thật sự là quá sung sướng.
Mấy con tiểu hồ ly nhảy tới nhảy lui trên người Trương Minh Hiên, cứ như thể bọn chúng đang chơi nhà phao, lại còn vui vẻ kêu chít chít.
Tích tích tích… nhạc chuông di động vang lên khiến Trương Minh Hiên bừng tỉnh, hắn lấy điện thoại ra rồi nhìn thoáng qua, lẩm bẩm: “Vũ Thần?”
Ấn nút nghe, hắn tươi cười nói: “Vũ Thần tỷ? Tỷ tìm ta có chuyện gì?”
Vũ Thần không vui nói: “Ngươi đang làm gì vậy, tại sao không đăng tiếp Tiên Kiếm?”
Trương Minh Hiên cười khổ nói: “Vũ Thần tỷ, ta bận lắm! Bây giờ ta còn phải chuyển nhà đây!”
Vũ Thần nghi hoặc hỏi: “Chuyển nhà?”
Trương Minh Hiên liên tục gật đầu nói: “Đúng vậy! Từ Trường An dọn đến Áp Long sơn.”
Vũ Thần thở ra một hơi nói: “Thì ra chỉ là chuyển nhà! Cũng may.”
Trương Minh Hiên không hiểu nói: “Vũ Thần tỷ, tỷ có ý gì?”
Vũ Thần nở nụ cười trông đến là xấu xa, nói: “Bởi vì đã lâu rồi ngươi không đăng phim, trên mạng đồn đại rất nhiều chuyện, bọn họ đều hoài nghi rằng ngươi đã bị Nữ Oa nương nương bóp chết vì tội dám gài bẫy nàng.”
Trương Minh Hiên cạn lời, các ngươi không thể tưởng tượng ra chuyện nào tốt đẹp hơn sao? Ví dụ như là ta đã kết hôn chẳng hạn.
Trong lòng Trương Minh Hiên tràn đầy ấm áp, cảm động nói: “Đa tạ Vũ Thần tỷ quan tâm.”
Vũ Thần cười hì hì nói: “Đâu có! Chỉ là ta lo là nhỡ ngươi bị bóp chết thì sẽ liên lụy đến ta mà thôi.”
Trương Minh Hiên tức khắc ỉu xìu, đây là kiểu bằng hữu gì vậy!
Vũ Thần nói: “Vậy ta cúp máy đay, mau mau ra tiếp Tiên Kiếm Kỳ Hiệp đi nha.”
Màn hình điện thoại của hắn tối đen trong nháy mắt.
Trương Minh Hiên do dự click mở diễn đàn TT, một mớ tin tức xẹt qua như tia sáng, tiếng vang không ngừng lọt vào tai hắn.
Lướt một hồi lâu, hắn mới thấy được tin tức phía dưới cùng.
Chu Võ: Tin tức mới nhất, có người nhìn thấy ông chủ Trương bị một tia sét từ trên trời giáng xuống đánh chết.
Thanh Diệp: Không phải đâu! Ông chủ Trương bị một ngón tay từ trên trời giáng xuống ấn chết, ta tận mắt nhìn thấy.
Lão Chu: [Khóc to] Tin tức mới nhất, ta mới ra khỏi công ty giải trí Uy Nạp đây, tất cả mọi người đều đi hết rồi, chỉ còn có hai thị nữ ở lại thôi.
Trình gia Đại Ma Vương: Hu hu hu… Ông chủ Trương là người tốt mà! Ngày hôm qua hắn đã dự cảm được rằng bản thân sắp chết, thế nên hắn đã giao toàn bộ tài sản của hắn cho ta.
Phát bao lì xì!
Phát bao lì xì…
Mau phát bao lì xì…
Ông chủ Trần: Ta mới từ Thanh Vận thư điếm ra đây, toàn bộ thư điếm đã bị san thành đất bằng. Ông chủ Trương chết thì chết, cớ sao còn liên lụy tới cả hai tiểu cô nương chứ!
Liên Diệp: Không sai, không sai! Ông chủ Trương thật không có đạo nghĩa, làm liên lụy tới cả hai vị cô nương.
Cẩm Tịch: Hu hu hu… Ta trông thấy thi hài của Trương Minh Hiên rồi, thê thảm lắm.
Trong đại viện, Thạch Thiên Phàm dùng ánh mắt không còn gì để nói nhìn Khương Cẩm Tịch đang cười hì hì, hỏi: “Chúng ta nhìn thấy thi hài của hắn khi nào?”
Khương Cẩm Tịch đắc chí nói: “Ta nhìn thấy trong mộng không được sao? Ai kêu hắn dám không từ mà biệt? Hừ!”
Thạch Thiên Phàm:…
Vạn Sơn: Cô nương, có thể bán thi hài của hắn cho ta không? Ta sẽ bảo quản.
Thiên Lâm: Ta cũng muốn, ta cũng muốn, ta muốn xương đùi, giá cả có thể thương lượng.
Ta muốn cánh tay!
Ta muốn cốt lết!
Ta muốn đầu!
…
Trương Minh Hiên trợn tròn đôi mắt, hắn cứ thế mà chết sao? Thi hài còn bị bán đấu giá?
Hắn bắt đầu nóng nảy.
Tiêu Dao Thần Quân: Ta vẫn còn sống.
Mặt Rỗ: Ngươi là ai chứ!
Long Phi: Ông chủ Trương vừa mới chết mà đã có người giả mạo hắn, làm người mà chẳng có chút lương tâm gì cả!
Cẩm Tịch: Đúng vậy, đúng vậy! Đầu Trương Minh Hiên còn đang ở dưới lòng bàn chân của ta đây!
Vạn Tam: Thiếu niên, cố gắng nỗ lực là tốt nhất, đừng làm những chuyện gạt người gì đó. Cô nương, đầu cho ta, giá có thể thương lượng!
Ta muốn đùi!
Ta muốn cánh tay!
Ta muốn tiểu đệ đệ!
Trương Minh Hiên nhìn lịch sử trò chuyện mà tức muốn nổ phổi. Khương Cẩm Tịch, ngươi chờ đó cho ta. Hắn tức giận tắt điện thoại, dọa cho tiểu hồ ly trên người vội vàng trốn ra chỗ khác.
Trương Minh Hiên do dự một hồi, sau đó mới đi về phía căn phòng ở đằng xa.
Trong phòng, Lý Thanh Tuyền và Lý Thanh Nhã đang vui vẻ trò chuyện với Áp Long phu nhân.
Lý Thanh Nhã nhìn thấy Trương Minh Hiên tiến vào liền hỏi: “Có chuyện gì sao?”
Trương Minh Hiên do dự một lúc mới nói: “Thanh Nhã tỷ, có thể chuẩn bị cho ta một gian phòng không, ta có chút việc phải làm.”
Lý Thanh Nhã gật đầu nói với Áp Long phu nhân: “Mẫu thân, chúng con muốn đi ra ngoài.”
Áp Long phu nhân nghi hoặc hỏi: “Đi ra ngoài ư? Đi nơi nào?”
Lý Thanh Nhã nói: “Con muốn tự mình sáng lập động phủ.”
Áp Long phu nhân nhìn Trương Minh Hiên, lại nhìn Lý Thanh Nhã, cười nói: “Tự tay sáng lập động phủ sao, đây là chuyện tốt! Con định xây ở nơi nào?”
Lý Thanh Tuyền nói: “Cách phía đông Thiên Môn sơn không xa.”
Áp Long phu nhân gật đầu nói: “Là địa phương tốt, có cần ta hỗ trợ không?”
Lý Thanh Nhã lắc đầu nói: “Không cần, tự con có thể làm tốt.”
Sau một lát, Lý Thanh Nhã lại thu mọi người vào lòng bàn tay, bay ra hơn mười dặm đi đến một vùng núi non xanh biếc.
Lý Thanh Tuyền bên cạnh bĩu môi: “Nơi này cũng không có gì để chơi!”
Lý Thanh Nhã mỉm cười, trường kiếm xuất hiện trong tay nàng, nàng nhẹ nhàng vung lên, đất rung núi chuyển ầm ầm, ngọn núi bị lệch khỏi vị trí cũ, địa mạch biến động, Bát Tọa sơn chiếm cứ vị trí tứ cực bát cung, linh khí trong trời đất cùng hội tụ lại.
Trong tay Lý Thanh Nhã xuất hiện mô hình một hòn đảo nhỏ nhắn tinh xảo, mặt trên là rất nhiều phòng ốc san sát, cỏ cây um tùm. Nàng ném hòn đảo nhỏ trong tay đi, đảo nhỏ đón gió bắt đầu phình to, trong nháy mắt đã rộng đến mấy ngàn thước vuông. Nó nằm yên ổn ở khoảng không trên đầu Bát Tọa sơn, Bát Tọa sơn phía dưới ầm ầm chấn động, đá rơi như mưa, giống như có một luồng lực lượng vô hình đang tấn công vào nó. Đảo nhỏ nằm vững bên trên những ngọn núi tạo thành một hòn đảo nổi, phía dưới là mây trắng lơ lững như đang nâng hòn đảo này lên.
Lý Thanh Tuyền kêu lên: “Tỷ, ngươi đã chuẩn bị sẵn rồi sao!”
Lý Thanh Nhã gật đầu nói: “Ta làm xong được một thời gian rồi.”
Lý Thanh Tuyền vui vẻ bay về phía hòn đảo, kêu lên: “Ta muốn đi xem thử.”
Lý Thanh Nhã tươi cười rồi cũng bay qua, dừng ở trên đảo nhỏ, nàng vung tay lên, đám người Trương Minh Hiên liền xuất hiện.
Trương Minh Hiên xoay đầu quan sát khắp nơi, khẩn trương nói: “Tỷ, ngươi kiến tạo hòn đảo này này mất bao lâu?”
“Không lâu!”
Trương Minh Hiên nuốt một ngụm nước bọt, hoảng hốt hỏi: “Một năm hay là hai năm?”
Lý Thanh Nhã ném ra một ánh mắt xem thường, buồn cười nói: “Nào có lâu như vậy? Nửa canh giờ mà thôi.”
Trương Minh Hiên nhìn dãy phòng ốc tinh xảo đẹp đẽ với ánh mắt khó tin, đoạn nói: “Chỉ nửa canh giờ mà đã có thể kiến tạo được như vậy ư?”
Lý Thanh Tuyền tươi cười chạy tới, hô lên: “Tỷ, nơi này thật tốt. Muội muốn ở nơi này với tỷ.”
Lý Thanh Nhã cười nói: “Vậy muội đi chọn một gian phòng đi!”
Lý Thanh Tuyền mừng rỡ nói: “Được, muội muốn gian phòng xinh đẹp nhất.”
Đoàn người đi về phía khu nhà ở, Trương Minh Hiên len lén khều tay Lý Thanh Tuyền.
Lý Thanh Tuyền quay đầu nhìn hắn với vẻ khó hiểu, Trương Minh Hiên khẽ hỏi: “Muốn kiến tạo hòn đảo này này phải dùng bao nhiêu thời gian?”
Trang 87# 2