Chương 173: Tiên Kiếm ra tập mới
Mọi người làm quen hoàn cảnh một lượtrồi sau đó tìm một gian phòng để sắp xếp đồ đạc.
Trương Minh Hiên cợt nhả chui vào thư điếm màLý Thanh Nhã phóng ra. Hắn nằm lên giường của mình, trở người lẩm bẩm: “Ngủ trên giường của mình vẫn là thoải mái nhất. Bây giờphải bắt đầu làm việc thôi!”
Hắn vung tay lên, một miếnglưu ảnh thạch xuất hiện trong không trung, đoạn phim đã được quay trước đó xuất hiện.
Ngày hôm sau, Khương Cẩm Tịch nằm ở trên giường, thuần thục bật di động, theo thói quen định ấn vào mục video, nhưng vừa liếc mắt một cái, nàng đột nhiên ngẩn ra, lập tức ngồi dựng dậy, kinh ngạc nói: “Có tập mới rồi ư!”
Mọi người đang nói chuyện phiếm trong diễn đàn, thì đột nhiên có người hô một tiếng: “PhimTiên Kiếm Kỳ Hiệp ra tập mới!” Cuộc trò chuyện vốn đang khí thế ngất trời trong diễn đàn đột nhiên im bặt.
Cố Phàm nhấn mở điện thoại di động của hắn, nghe đượcđoạn nhạc quen thuộc, hắnhâm mộ lẩm bẩm: “Không biết tiểu thuyết củata có cơ hội được quay thành phimnhư thế này không.”
Vương Chấn nhìn màn hình cười ha ha nói: “Thú vị, thật là thú vị. Ta cũng có thể làm một cái!”
Hoàng cung, Lý Thế Dân cùng Hoàng hậu đang vừa dùng ngự thiệnvừa cười nói vui vẻ, một bóng ngườinho nhỏ chạy vàotừ bên ngoài,kêu lên: “Phụ hoàng, mẫu hậu, ta muốn xem Linh Nhi tỷ tỷ.”
Hoàng hậu duỗi tay bế Tấn Dương lên, bất đắc dĩ nói: “Con đã xem rồi mà!”
Tấn Dương ngẩng đầu nói: “Nhưng mà, nhưng mà trên diễn đàn TT nói là có phần mới rồi!”
Chân mày Lý Thế Dân nhăn lại: “Về saucon bớt chơi di độngđi, đọc sách nhiều một chút.”
Tấn Dương rụt cổ, nhỏ giọng nói: “Con biết rồi.”
Hoàng hậu cười nói: “Không ngờ đã có phần mới, vậy chúng ta cùng nhau xem đi!”
Trong ánh mắt tràn ngập sự mong chờ của Tấn Dương, hoàng hậu lấy điện thoại của mình ra, nhấn mở phim Tiên Kiếm Kỳ Hiệp.
Trên đường sang Tây Thiên, Đường Tam Tạng đang ngồi trên lưng ngựa bôn ba qua một vách núi gập ghềnh hiểm trở,đá sỏi vương vãi khắp nơi, đưa mắt nhìn lại toàn là núi cao hiểm trở, gió lớn thét gào, mây trắng lượn lờ, suối chảyróc rách, không thấy một bóngngười nào.
Tôn Ngộ Không vừadắt ngựa, vừa cúi đầu chơi di động, đột nhiên dừng bước chân.
Đường Tam Tạng nghi ngờ hỏi: “Đồ đệ, sao lại ngừng?”
Tôn Ngộ Không cười nói: “Tiên Kiếm Kỳ Hiệp ra phần mới.”
Ánh mắt Đường Tam Tạng sáng lên, ngập ngừnghỏi: “Con muốn thế nào?”
Tôn Ngộ Không nhảy lên tảng đá bên cạnh, ngồi xổm nói: “Chúng ta xem xong rồi hẵng đi!”
Đường Tam Tạng bất đắc dĩ nói: “Vậy tùy con!”
Hắn xoay người xuống ngựa, đi đến bên canhTôn Ngộ Không, sau đó ngồi xuống, rồi cũng hồi hộp dõi mắt nhìn lên màn hình.
Mọi người ở Côn Luân và Thục Sơn cũng sôi nổi mở điện thoại, chúng đệ tử đều chụm đầu vào xem.
Tửu Kiếm Tiên uống một ngụm rượu, nói: “Ngươi xem cho kỹ.”
Lý Tiêu Dao sốt ruột gật đầu, chờ mong nhìn Tửu Kiếm Tiên.
Tửu Kiếm Tiên nhảy lên không trung, trường kiếm chém vào không khí phân thành vạn ảnh, hàng vạn thanh kiếm mọc lên san sát quanh thân hắn, kiếm khí lạnh lẽo. Vạn kiếm hóa thành hàng ngàn con rồng bay lượn trên bầu trời, gầm gào dữ dội, Tửu Kiếm Tiên đứng giữa bầy rồng vừa uống rượu vừa nói: “Xem kỹ, cái này gọi là Thục Sơn Vạn Kiếm Quyết!”
Bầy rồnggầm lên một tiếng rồibay thẳng lên trời, ầm ầmnổtung, vạn kiếm lóe sáng như những ánh sao ngoài xa, mũi kiếm đâm xuống lóe lênmũi nhọn sắc bén. Tửu Kiếm Tiên chỉ tay, kiếm rơi xuống rào ràonhư sao băng, kiếm khí lao vụt đi như muốn xé rách không gian. Dọa cho Lý Tiêu Dao ở phía dưới té ngã trên mặt đất, lộn nhào sangmột phía rồikêu la oai oái. Lúc sắp đâm tới mặt đất, vạn kiếm bỗng hợp nhất rồi bay trở lạitay của Tửu Kiếm Tiên.
Đệ tử Thục Sơn nhìn vạn kiếm rơi xuống từ trên không trung mà lạnh cả người, loại kiếm thế bao trùm thiên địa này quả thực là quá khủng bố.
Tề Sấu Minh cũng lẩm bẩm: “Thục Sơn chúng ta có loại kiếm quyết này sao?”
Bên trong một căn thư phòng, có một tên thư sinh da ngăm đen hết nhìn Lý Bạch lại nhìn màn hình,hỏi: “Thanh Liên huynh, có thật là Vạn Kiếm Quyết này của Thục Sơn không?”
Lý Bạch cười ha hađáp: “Ta làmdựa theo yêu cầu của ông chủ Trương, thật rathì lực sát thương rất yếu.”
Thư sinh da ngăm đen nói: “Trông khí thế vậy cơ mà!”
Lý Bạch khinh thường đáp: “Vũ khí dởm thôi, chỉ được cái là trông rất đẹp.”
Tửu Kiếm Tiên cầm trường kiếm trong tay, vỗ đầu một cáirồi ảo não lên tiếng: “Sao ta lại có thể quên được cơ chứ, ngươi là một tên ngu xuẩn cái gì cũng không biết, đáng lẽ ta nêndạy ngươi Ngự Kiếm thuậttrước.”
Tửu Kiếm Tiên nói: “Tiểu tử ngươi xem cho kỹ, Ngự Kiếm thuật!”
Tửu Kiếm Tiêncầm kiếm vẽ ra một đường, kiếm chuyển độngtheohướng tay, giống như linh xà luồn láchtrong không trung. Lý Tiêu Dao quan sát cánh tay múa may theo kiếm pháp của Tửu Kiếm Tiênthật cẩn thận. Qua một hồi lâu, Tửu Kiếm Tiên lại dạy Lý Tiêu Dao một số loại kiếm pháp khác, hắn thả người xuốngbên cạnhLý Tiêu Dao, chỉ tay vàotrán Lý Tiêu Dao, đoạn nói: “Bình tâm tĩnh khí, đây là công pháp củaThục Sơn, nhớ cho kỹ.”
Lý Tiêu Dao tức khắc sững sờ tại chỗ.
Cốt truyện chậm rãi tiến triển, Lý Tiêu Dao gặp Linh Nhi, nhưng lại không nhận raLinh Nhi, khiến cho người xem hết sức lo lắng. Sau đó hắn bị giáo đồ Bái Nguyệt giáo phát hiện, bị truy đuổi một trận, tiếp đó Lý Thẩm khí phách xuất hiện.
Một vài người xem lẩm bẩm: “Không ngờ Lý Thẩm lại là một cao thủ.”
Còn có người cười nói: “Không sai, Lý Tiêu Dao chính là người bịt mặt đã cứu hài tử của Vu Hậu.”
Đáng tiếc làkhí phách khôngtới ba giây thì nàng đã bị đánh ngã. Tại thời khắc mấu chốt,Tửu Kiếm Tiên đánhrakiếmthứ nhất, tới kiếm thứ hai thì đãdiệt địch. Lúc sau vì cứu nãi nãi, Linh Nhi và Tiêu Dao lại quay về Tiên Linh đảo, tìm được nãi nãi đãthoi thópchỉ còn một hơi thở. Nãi nãi qua đời, Linh Nhidằn nỗi đauhoả táng bà, chuẩn bị mang tro cốt của bà trở về Nam Chiếu quốc. Tiêu Dao cũng đã hứa với bà là sẽ đưa Linh Nhitrở về Nam Chiếu. Hai người sẽ tới Dư Hàng trấn trước.
Tiêu Dao đưa Linh Nhi về Nam Chiếu, đồng hương đến bến tàu tiễn đưa, sau đó hai người cùng rời đi. Bái Nguyệt mượn tay A Nô đưa Linh Nhi về. Trên đường trở về Nam Chiếu, hai người Tiêu Dao vàLinh Nhiluôn đồng cam cộng khổ, hoạn nạn có nhau, tình cảm giữa họ càng lúc càng trở nên sâu đậm. Saunày gặp được tân khoa Trạng Nguyên Lưu Tấn Nguyên, bởi vì ghen tuông, Tiêu Dao vốn định trêu đùa Tấn Nguyên nhưng lại bị Linh Nhi phát hiện, chỉ đànhgiả vờ cứu Tấn Nguyên. Để tỏ lòng cảm kích, Tấn Nguyên đãmời hai người đến ởnhà cữu cữucủa mình.
Trên đường cái, hai người gặp được một nữ nhân ngang ngược độc ác đang đuổi giếtmột người, hai người bám theo nàng ta rồi đi đến rừng cây.
Hai tập phim đã kết thúc.
Diễn đàn TT lại bắt đầu náo nhiệt hẳn lên.
Đại Ngưu: Tiêu Dao vẫn lựa chọn tiến vào giang hồ cùng với Linh Nhi, sẽ không có nguy hiểm gì chứ?
Vô Song: Giáo chủ Bái Nguyệt giáo nhìn cũng không xấu mà! Hắn trông rất hiền lành.
Bạch Vânđạo trưởng: Hừ! Thục Sơn vốnkhông có thứ gọi là Vạn Kiếm Quyết.
Tề chân nhân: Sau này sẽ có.
Bạch Vân đạo trưởng:…
Ngọc Diện: Vì sao bọn họ phải về Nam Chiếu quốc, sao cái tênVu Vương với dáng vẻđầy uất ức kia có thể bảo vệ đượcLinh Nhi muội muội?
Ngọc Trân: Đúng vậy! Đúng vậy! Ta cảm thấy thà rằngnàng đi Thục Sơn cùng Tiêu Dao còn tốt hơn.
Trên đường sang Tây Thiên, Tôn Ngộ Không cất di động đi, sau rồi hô lên: “Cái gì mà Thủy Ma thú, Bái Nguyệtcũng không chịu nổi một gậy của Lão Tôn.”
Đường Tam Tạng niệm một câu A di đà Phật, nói: “Bái Nguyệt lâm vào ma chướng, cần có Phật hiệu cảm hóa.”
Đường Tam Tạng bỗng nhiên mở to mắt,nói với giọng đầysửng sốt: “Đồ đệ, ngựa của chúng ta đâu rồi?”
Tôn Ngộ Không nhảy lên một tảng đá torồi nhìn xung quanh, ngã nhào một cái rồi tung người đến giữa không trung. Hắn dùng hoả nhãn kim tinh, lấy tay che ngang tránquan sát xung quanh, nhưng vẫn không thể thấy tung tích của con ngựa kia đâu cả.
Hắn xé gió vọt đi, xoay người một cái liền dừng ở trước mặt Đường Tam Tạng, đưa hành lý trong tay cho Đường Tam Tạng, mặt khỉ đỏ bừng, hắn nói: “Ta phát hiện hành lýở trên mặt đất, nhưng lại không thấy ngựa đâu, chỉ sợ là nó đã gặp chuyện không may.”
Trang 88# 1