Chương 174: Truyền thuyết Tiểu Bạch Long
Đường Tam Tạng hoảng hốt thốt lên: "Không có ngựa làm sao ta có thể đi nổi ngàn dặm xa xôi đây chứ! Con nhìn kỹ xem có phải là đang ẩn nấp trong khe núi kia không."
Tôn Ngộ Không nói: "Người cũng không phải là biết bản lĩnh của con. Đôi mắt này của con, ban ngày có thể nhìn xa vặn dặm, nội trong vạn dặm, chuồn chuồn chỉ cần giương cánh, con cũng có thể nhận ra, làm sao có thể bỏ sót được một con ngựa chứ."
Đường Tam Tạng ngồi dưới đất mặt mũi đau khổ nói: "Phải làm sao mới được đây?"
Tôn Ngộ Không làm ra vẻ hung hăng nói: "Ngược lại con lại muốn xem yêu quái phương nào dám động tới ngựa của Tôn gia gia."
Gậy trong tại bỗng lóe sáng, Tôn Ngộ Không gõ mạnh xuống đất, tức giận nói: "Sơn thần thổ địa, mau tới đây!"
Hai luồng khí trắng dâng lên, một thổ địa mặc hoàng bào và một sơn thần mặc thanh bào xuất hiện, lập tức quỳ xuống nói: "Tiểu thần bái kiến Đại Thánh."
Đại Thanh cười quái dị nói: "Không cần phải nhiều lời, để lão Tôn ta đánh năm roi."
Mặt của sơn thần thổ địa biến sắc, cầu xin tha thứ: "Đại thánh tha mạng! Đại Thánh tha mạng! Đại thánh vẫn bị nhốt ở Ngũ Hành Sơn, đến đây từ khi nào tiểu thần không biết, xin Đại Thánh thứ tội."
Tôn Ngộ Không giương gậy lên nói: "Ta hỏi lại ngươi, ở đây có yêu quái gì mà lại ăn thịt đồ cưỡi của sư phụ ta?"
Sơn thần thổ đại liếc nhìn nhau, sơn thần nói: "Đây là động không đáy tự nhiên, độ sâu vô cùng, ánh sáng gần như không có, chim quạ đều không dám bay qua bởi vì khi nhìn thấy hình ảnh mình trong nước, tưởng bầy đàn của mình, sẽ sa xuống nước, rớt vào trong động. Nhưng năm qua, Quan Âm bồ tát cứu vớt được Ngọc Long, đưa hắn tới đây, không cho phép làm xằng bậy, hắn chỉ quá đói khát mới lên bờ trộm con chịu bắt con nai để ăn. Không biết hắn đã làm gì mà hôm nay lại chọc giận Đại Thánh?"
Tôm Ngộ Không nhảy từ trên trời xuống, trông chừng động Ưng Sầu tức giận mắng: "Cá trạch xấu xa, trả ngựa cho ta! Trả ngựa cho ta!"
Đột nhiên mặt nước nổi cơn sóng lớn, một con bạch long rẽ sóng bay lên, bay về phía Tôn Ngộ Không.
Tôn Ngộ Không sững sờ nhìn Bạch Long, đúng là rồng thật, trong lòng âm thầm đánh giá, đúng là một con rồng khó kiếm ở tam giới, vẫn còn tồn tại, con rồng này chắc không phải có quan hệ với tứ hải long cung chứ! Sức mạnh trong tay giảm còn bảy phần, quan hệ giữa hắn và tứ hải long cung cũng không tệ, không nên ra tay quá tàn độc.
Đánh nhau một lát, Tiểu Bạch Long phát hiện Tôn Ngộ Không ra tay giống như đừa bỡn vậy, cảm thấy trong lòng xấu hổ, nhưng không còn cách nào, tìm một cơ hội để quay lại động.
Tôn Ngộ Không vò đầu bứt tai, đứng trên không trung, la hét: "Cá trạch nhỏ, ngươi ra đây cho ta, dám động vào ngựa của tôn gia gia ta, mau mau nôn ra ngay."
Dưới động, Tiểu Bạch Long biến hình, trở thành một mỹ lang quân môi hồng răng trắng, mặt như ngọc. Mà giờ phút này, tiểu lang quân lại đang xoa mông vô cùng bất mãn, gương mặt tràn đầy đau khổ, mắng: "Hầu tử đáng chết, sao lại đánh vào mông chứ."
Tôn Ngô Không mắng chửi mãi mà không thấy có hồi âm, quay người lại nói với Đường Tam Tạng đang ở bên cạnh: "Sư phụ, ngựa của chúng ta đã bị nghiệt long trong động ăn mất rồi, con đã mắng hắn, hắn không dám ra mặt nữa."
Đường Tam Tạng nói đầy oán hận: "Bình thường không phải ngươi vẫn hay khoe khoang hàng long phục hổ sao, sao giờ không thể làm gì được một con nghiệt long chứ?"
Tôn Ngộ Không nghe xong lời oán trách của Đường Tam Tạng tức giận nói: "Được, con sẽ đi bắt nó lên đây." rồi quay người bay đi.
Sau khi Tôn Ngộ không bay đi, Đường Tam Tạng do dự một lát, hình như Trương công tử đã từng nói có vấn đề gì có thể hỏi hắn! Bèn mở điện thoại ra, gửi tin nhắn.
Khoảng không trên nói Huyền Môn, trên đảo Huyền Không, cả đám người đang cười ha ha quá quen với tình hình, Trương Minh Hiên sững sờ mở điện thoại di động ra, nhìn thấy hình ảnh chân dung Đường Tam Tạng đang nhấp nháy liên tục.
Chạm vào, cửa sổ nói chuyện mở ra.
Đường Đường: Trương công tử, ngài biết động Ưng Sầu không?"
Trương Minh Hiên sững sờ, động Ưng Sầu? Rất quen! Nói: "Ta biết, trong đó có một con rồng nhỏ."
Đường Tam Tạng nhìn thấy tin nhắn sững sờ, thật sự biết sao! Vội vàng nhắn lại: "Người có quen với hắn không? Hắn đã ăn thịt bạch mã của bần tăng, khiến bần tăng không thể khởi hành được."
Trương Minh Hiên cười nói: "Quen chứ! Ngươi giơ điện thoại ra ở động Ưng Sầu, ta nói với hắn vài câu."
Đường Tam Tạng ngạc nhiên ngẩng đầu lên nói: "Ngộ Không, Ngộ Không, con xuống trước đi đã."
Tôn Ngộ Không đang ra sức khuấy nước, ngã nhào xuống, nói một cách bất mãn: "Người sao vậy?"
Đường Tam Tạng đưa di động cho Tôn Ngộ Không nói: "Người đặt cái này ở cửa động."
Tít tít tít, một video âm thanh được truyền tới, Đường Tam Tạng chạm vào nghe, hình ảnh Trương Minh Hiên cười ha ha xuất hiện trên màn hình.
Tôn Ngộ Không kinh ngạc nói: "Sư đệ!"
Đường Tam Tạng cũng kinh ngạc nhìn Trương Minh Hiên rồi lại nhìn Tôn Ngộ Không.
Trương Minh Hiên vừa cười vừa nói: "Sư huynh, đã lâu không gặp."
Tôn Ngộ không cười nói: "Không hề lâu, ngươi biết nghiệt long ở dưới kia sao?"
Trương Minh Hiên nhẹ nhàng gật đầu nói: "Biết chứ, đây không phải là nghiệt long gì hết."
Tôn Ngộ Không cầm điện thoải nhảy đến cửa động vui vẻ kêu lên: "Cá trạch nhỏ ngươi nghe cho kỹ, người quen của ngươi tới rồi."
Tiểu Bạch Long ở dưới đáy động đầu óc rối tinh rối mù, ngẩng đầu lên nói một cách khinh bỉ: "Đừng mơ lừa được ta!"
Trương Minh Hiên lớn tiếng nói: "Tây Hải long cung tam thái tử Ngọc Long ra đây gặp nhau."
Đột nhiên Tiểu Bạch Long ngẩng đầu lên giật mình nói: "Chẳng lẽ là cố nhân trước đây?"
Trương Minh Hiên nhìn mặt nước phẳng lặng nhướn mày nói: "Người cần đi Tây Du đã tới, Ngọc Long mau ra đây!"
Mặt nước bắt đầu sôi sục, một con rồng thoát ra khỏi mặt nước, nhìn Trương Minh Hiên ở trong màn hình, nói đầy nghi ngờ: "Ngươi là ai? Ta không quen biết ngươi."
Trương Minh Hiên nói một cách đầy nghiêm túc: "Đó là do địa vị của ngươi không có, bây giờ người cần đi Tây Du đã tới, ngươi ra đi."
Ánh mắt của rồng nhìn Tôn Ngộ Không đầy e ngại, nói: "Không phải ngươi gạt ta ra đó chứ!"
Tôn Ngộ Không cười nói: "Ngươi cũng là người bảo vệ vị hòa thượng này đi Tây Thiên lấy kinh sao!"
Bạch Long khẽ gật đầu nói: "Ta từng phạm vào thiên giới, Bồ Tát đã cứu ta, bảo ta chờ ở đây để bảo vệ người đi lấy kinh."
Tôn Ngộ Không kích động nói: "Ha ha, tạo hóa, tạo hóa! Ta cũng được Bồ Tát chọn lựa, bảo vệ người đi Tây Thiên lấy kinh, bây giờ chúng ta lại làm thành dòng nước lớn đánh vào miếu Long Vương, tự người nhà đánh người nhà rồi."
Trương Minh Hiên nói: "Người đi lấy kinh đang ở trên bờ, ngươi mau tới ra mắt đi. :
Tiểu Bạch Long chần chừ không động đậy.
Trương Minh Hiên tức giận: "Bây giờ ngươi là người của Quan Âm, không ai dám động đến ngươi. Nhanh lên! Nhanh đi đi!"
Tiểu Bạch Long nhìn chằm chằm vào Trương Minh Hiên, rồi liếc nhìn Trương Minh Hiên, xông ra khỏi mặt nước, mang theo cột nước, rớt xuống bắn tung tóe.
Sau khi Bạch Long đi, Tôn Ngộ Không vò đầu bứt tai nói với Trương Minh Hiên: "Sư đệ, ta muốn về thăm sư phụ, ngươi nói đỡ vài câu giúp ta."
Trương Minh Hiên khẽ nhếch mép, thầm nghĩ trong lòng: "Sư phụ của ngươi là Phật Mẫu Bồ Đề, sư phụ ta là Thông Thiên giáo chủ, hai người đối địch với nhau!"
Trương Minh Hiên vẫn tỏ ra vui vẻ nhận lời: "Yên tâm đi, chuyện này giao cho sư đệ."
Tôn Ngộ Không vui vẻ nói: "Đa tạ sư đệ, đa tạ sư đệ!"
Tôn Ngô Không lại tò mò hỏi: "Sư đệ tại sao lại biết hòa thượng đó?"
Trương Minh Hiên cười nói: "Lúc trước ta vẫn ở Trường An, quen biết Đường Đường một cách ngẫu nhiên.
Trang 88# 2