Chương 175: Âm Thầm Dâng Trào
Tôn Ngộ Không nói chuyện với Trương Minh Hiên nữa, cầm lấy điện thoại lộn một vòng quay về bên cạnh Đường Tam Tạng.
Chỉ thấy có một thiếu niên khôi ngô tuấn tú mặc bạch bào đang quỳ gối trước mặt Đường Tam Tạng, gương mặt vô cùng sán lạn, dáng vẻ anh tuấn bất phàm, thấp thoáng còn tản ra một khí thế cao quý, khiến người ta nhìn thấy mà tự ti.
Trương Minh Hiên nhìn Tiểu Bạch Long ảo não lẩm bẩm: "Kế hoạch đổ bể rồi, loại tướng mạo khí chất này không đi làm diễn viên đúng là uổng quá!"
Hắn lập tức hô lên: "Tiểu Bạch Long!"
Tiểu Bạch Long ngẩng đầu lên nhìn Trương Minh Hiên, trong lòng loé lên nghi nghờ, người này rốt cuộc là ai? Sao hắn lại biết mình? Lại còn biết mình ở chỗ này để học hỏi kinh nghiệm?
Đường Tam Tạng mỉm cười nói: "Con cứ đứng lên trước đã!"
Tiểu Bạch Longlễ phép nói: "Vâng, sư phụ!" sau đó đứng dậy.
Tôn Ngộ Không nhảy đến trước mặt Đường Tam Tạng, chỉ vào Khẩn Cô Chú trên đầu mình nói : "Sư phụ, mau tháo cái vòng của người xuống, đội lên cho nó một cái đi."
Đường Tam Tạng chắp hai tay lại nói: "A di đà phật, đây là đồ mà Bồ Tát tặng ta, chỉ có duy nhất một cái này, không có cái khác."
Tôn Ngộ Không phẫn nộ hét: "Quan Âm Bồ Tát!"
Trương Minh Hiên khẩn thiết nhìn Tiểu Bạch Long nói: "Tiểu Bạch Long, ngươi đừng đi với Đường Tam Tạng, đi với ta đi! Ta đưa ngươi đi diễn. . ."
Khoé mắt Đường Tạm Tạng khẽ giật, vội vàng vươn tay cướp lấy điện thoại trong tay Tôn Ngộ Không, nhấn một cái!
Trương Minh Hiên mông lung nhìn màn hình dần tối đi trước mặt mình, giậm chân quát: "Mẹ kiếp! Đường Tăng ông dám qua cầu rút ván."
Trong con mắt đầy kinh ngạc của Tôn Ngộ Không cùng Tiểu Bạch Long, Đường Tam Tạng cất điện thoại đi như không có chuyện gì xảy ra, nói với Tiểu Bạch Long: "Này! Con ăn mất bạch mã của vi sư rồi, chuyện này nên giải quyết thế nào cho phải!"
Tiểu Bạch Long đáp: "Ngựa phàm bất tài, sao có thể đi Tây Thiên được? Đệ tử được Quan Âm Bồ Tát làm phép, có may mắn được quy y thành học trò của sư phụ, nguyện hoá thành ngựa rồng đưa sư phụ đi về phía Tây."
Nói xong nó lập tức bay lên trời, hoá thành một thần long màu bạch ngọc ở giữa không trung, ngửa mặt lên trời rống một tiếng dài. Sau đó hạ xuống đất hoá thành một con bạch mã đẹp đẽ thần kì, vẫy vẫy đuôi nhìn Đường Tam Tạng hí lên mấy tiếng.
Tôn Ngộ Không gãi gãi tai cười nói: "Bạch mã trở lại rồi."
Đường Tam Tạng cũng cười đáp: "Vậy thì tiếp tục lên đường thôi!"
Lý Thanh Tuyền nhìn Trương Minh Hiên đang tức giận tò mò hỏi: "Ngươi sao vậy?"
Trương Minh Hiên hậm hực nói: "Đáng chết, tên Đường Tăng đáng chết lại dám tắt video của ta."
Lý Thanh Tuyền cười trên sự đau khổ của người khác: "Đáng đời, ngươi mà cũng có ngày hôm nay."
Trương Minh Hiên trừng Lý Thanh Tuyền một cái uy hiếp nói: "Cần thẩn ta khoá trò chơi của ngươi lại đấy!"
Lý Thanh Tuyền lập tức trợn mắt, hai tay chống nạnh gào lên với Trương Minh Hiên: "Ngươi dám!"
Trương Minh Hiên hùng hổ nói: "Có gì mà ta không dám."
Lý Thanh Tuyền tức hổn hển trợn mắt nhìn Trương Minh Hiên, Trương Minh Hiên cũng không chút khách khí trợn mắt lại.
Chỉ chốc lát sau, Lý Thanh Tuyền hừ một tiếng quay đầu ra chỗ khác.
Trương Minh Hiên cười đắc ý, nắm được điểm yếu của ngươi rồi cần gì phải lo ngươi không nghe lời.
Núi Nam Hải Lạc Già, Quan Âm ngồi xếp bằng trên đám cỏ trong rừng trúc tía, tay cầm một nhành trúc, vừa phe phẩy vừa thong thả nói: "Hai người Đường Tam Tạng, Tôn Ngộ Không có lẽ đã đến Ưng Sầu Giản!"
Mộc Tra ở xa xa cúi đầu nói: "Không biết, vẫn chưa có ai đến báo."
Quan Âm nhắm mắt bấm ngón tay tính toán, chợt mở mắt ra cả giận nói: "To gan, lại dám lấy mất công đức của ta."
Chỉ chốc lát sau bà bình tĩnh lại, cau mày, không dễ giải quyết!
Trong một Địa cung đầy u ám, từng đám sương dày thổi lất phất, tiếng nước rơi tí tách là âm thanh duy nhất của nơi này.
Đột nhiên một giọng nói vang lên phá vỡ sự yên lặng: "Đạo hữu tới mà không báo một tiếng, dường như không được hợp với quy củ!"
"Khà khà khà, từ khi nào mà Cốc Thần nhà ngươi cũng biết nói đến quy củ?"
Mặt đất xoay chuyển ầm ầm, một hang động lớn đen thui hình thành trên mặt đất, thổi khí lạnh ra bên ngoài, sâu không thấy đáy hệt như lối đi xuống địa ngục Cửu U. Một bóng người nhảy ra khỏi hang động, miệng lớn nháy mắt khép lại, bốn vách Địa Cung oanh một tiếng bùng lên một vòng lửa u linh vây quanh.
Bóng người nhẹ nhàng hạ xuống đất.
Chỉ thấy đây là một cương thi toàn thân đen sì, răng nanh chìa ra bên ngoài trông vô cùng dữ tợn, toàn thân được bọc trong hắc bào, chỉ để lộ cái đầu ra bên ngoài.
Cốc Thần khàn giọng quát lên: "Đi ra!"
Chỉ thấy trên không trung thấm ra một vùng màu đỏ sẫm, một cỗ máu tươitràn ra khỏi hư không, rơi xuống mặt đất hoá thành một chàng trai anh tuấn mặc hồng bào.
"Yêu thi Cốc Thần!"
"Huyết ma Đinh Ẩn!"
Chàng trai khôi ngô cũng chính là Đinh Ẩn kia nhìn Cốc Thần đầy vẻ thương tiếc nói: "Nghĩ lại lúc mới đầu ngươi cũng là một nam nhân tuyệt thế hào hoa kiệt xuất, không nghĩ tới sẽ đi đến bước này, thật là đáng tiếc!"
Trong mắt Cốc Thần hiện lên tơ máu, phẫn nộ nói: "Ngươi muốn nói gì? Còn lảm nhảm nữa ta sẽ ăn sạch ngươi".
Gương mặt Đinh Ẩn trở nên nghiêm túc nói: "Ngươi có muốn trả thù không?"
Cốc Thần hơi sửng sốt, lắc lắc đầu nói: "Chúng ta không phải đối thủ của Bạch Mi!"
Đinh Ẩn đáp lại: "Nếu như ta nói Bạch Mi không còn ở Thục Sơn nữa thì sao!"
Cốc Thần ngẩng phắt đầu lên hỏi: "Hắn không có ở Thục Sơn, vậy đã đi đâu?"
Trong mắt Đinh Ẩn lóe lên niềm hưng phấn nói: "Hắn đã tới Đâu Suất cung, đang quạt lửa luyện đan cho Lão Quân."
Cốc Thần có chút dao động hỏi: "Tin tức có đáng tin không?"
"Vô cùng đáng tin! Ta đã liên hệ với Lục bào, cả đám độc long đang chờ, chỉ còn thiếu ngươi thôi."
Cốc Thần xoa xoa cổ hung dữ đáp: "Được ! Trước kia hắn trói ta bằng xiềng xích, bây giờ hãy dùng máu tươi của Thục Sơn để đổi lấy hậu quả của hắn đi!"
Đinh Ẩn cười lớn nói: "Chờ đi! Sẽ hành động nhanh thôi."
Sau đó cả người hoá thành vũng máu tươi trên mặt đất, đỏ thẫm một mảnh.
Cốc Thần giậm chân lên đất một cái, một dòng nước xoáy cuốn ông ta vào trong.
Thục Sơn vẫn còn đang hào hứng bàn tán về tình tiết trong Tiên Kiếm Kỳ Hiệp truyện, Vạn Kiếm Quyết là nội dung thảo luận chủ yếu của bọn họ, hoàn toàn không ngờ tới đã có một đám ma đầu nhắm vào Thục Sơn.
Ngày hôm sau, mới sáng sớm Trương Minh Hiên đã tải nội dung của Tiên Kiếm lên, tập năm này chủ yếu nói về Lâm Thiên Nam suy nghĩ cho con gái, tổ chức đấu võ cầu hôn. Ngày đó, Nguyệt Như ra tay tàn nhẫn, đả thương không ít võ giả. Lại còn nói lời tổn thương người khác, Tiêu Dao không vừa mắt, lên đài khiêu chiến giành được phần thắng. Lâm Thiên Nam ép Tiêu Dao ở rể Lâm gia, Tiêu Dao không chịu, bị đánh một trận nhừ tử. Tiêu Dao cứu Nguyệt Như, vì thế mà Nguyệt Như đem lòng yêu Tiêu Dao, ép Linh Nhi rời khỏi Tiêu Dao, Linh Nhi không chịu. Lúc này, A Nô vì đi tìm Linh Nhi, nên cũng đến Trung Nguyên. Bởi vì ghen với Tấn Nguyên, Tiêu Dao đã đấu khẩu với Linh Nhi, Linh Nhi có triệu chứng của xà yêu, không dám gặpTiêu Dao, Linh Nhi bị xà yêu bắt đi, Lâm Thiên Nam bảo mọi người không được để cho Tiêu Dao biết chuyện này, không cho phép đi cứu Linh nhi.
Tập sáu, Tấn Nguyên bái Tiêu Dao làm sư, Tiêu Dao trêu đùa Tấn Nguyên, đưa vào kỹ viện, kết quả bản thân trở về trong bộ dạng say mèm. Đồng thời, Lâm Thiên Nam ép Linh Nhi rời khỏi Tiêu Dao. Đêm đó, Linh Nhi lộ nguyên hình xà yêu, Tấn Nguyên nhìn thấy ngất xỉu tại trận. Linh Nhi hoảng hốt chạy đi, lòng tín nhiệm của Vu Vương với Bái Nguyệt có thừa, bị Bái Nguyệt mê muội, đi tới hồ nước thánh, nhìn thấy cảnh tượng thảm khốc năm đó chiến đấu gian khổ với ma thú, đau lòng khôn xiết, nhưng lại khổ nỗi không có người giúp đỡ, trong lúc mông lung không bết làm sao, thấy lão thần Thạch trưởng lão ẩn cư nhiều năm, tựa như thấy một tia hy vọng, quyết định ganh đua cao thấp với Bái Nguyệt một phen.
Trang 89# 1