Chương 176: Phân cao thấp
Thanh Linh Tử tắt điện thoại đi, đầy mong đợi nói: "Rất nhanh, Rất nhanh thôi! Đến khi Thục Sơn xuất hiện, sư phụ và trưởng giáo nhất định sẽ ghi nhận lòng tốt của ta."
Hoàng hậu lau lau nước mắt: "Cuối cùng Linh Nhi vẫn bị lộ thân phận, Tiêu Dao vẫn còn chưa nhớ ra được, sau này nó lên làm thế nào chứ!"
Khương Chí Hoa cất điện thoại đi, sắc mặt vô cùng khó coi, lại bị ngự kiếm thuật của Thục Sơn đánh bại rồi, thật là làm mất mặt của Côn Lôn mà.
Tề Thấu Minh ha ha cười lớn nói: "Hay lắm,Tiểu công chúa Côn Lôn đã phải lòng đệ tử Thục Sơn của ta rồi, ha ha!"
Đường Tam Tạng ngồi trên lưng ngựa hỏi: "Ngộ Không, thật sự có hậu nhân của Nữ Oa sao?"
Tôn Ngộ Không khua chân múa tay đắc ý đáp: "Nữ Oa là ai, Lão tôn ta đã tung hoành khắp trời đất nhưng chưa từng nghe tên tuổi của bà ta bao giờ, chắc là một vị thần nhỏ bé không danh tiếng thôi!"
Hai chân Tiểu Bạch Long hơi loạng choạng, Đường Tam Tạng suýt thì bị té xuống, hai chân nó vội đứng vững lại, lập tức sải chân lao về phía trước.
Ngộ Không ồ một tiếng, gãi đầu gãi tai ha ha cười nói: "Nhanh nữa, chạy nhanh hơn nữa!" sau đó bàn chân đạp một cái bay lên không trung, dừngtrên đỉnh đầu Tiểu Bạch Long.
Cõi Trời ba mươi ba(*), cung Nữ Oa, sắc mặt Nữ Oa nương nương vô cùng khó coi nhìn Tôn Ngộ Không, nói: "Đây chính là đồ đệ mà ngươi dạy?"
Cõi Trời ba mươi ba, thế giới cực lạc , một hoà thượng đầy vẻ sầu khổ ngồi trên đài sen vàng, một hoà thượng khác lại vô cùng vui vẻ ngồi dưới gốc cây bồ đề. Một giọng nói vang lên trong thế giới đó: "Đây chính là đồ đệ mà ngươi dạy sao?"
Hoà thượng đang cười tươi kia cũng lập tức xụ mặt xuống: "Nương nương, đây là vì ta muốn giữ cho nó một trái tim vô địch, cho nên chưa giảng giải tình hình Tam giới cho nó nghe."
Nữ Oa nương nương hừ một tiếng, trở lại vẻ bình tĩnh.
Bên trong diễn đàn TT.
Trương Đại: A Nô kia đáng yêu quá đi!
Lão Chu: Ta biết nàng ấy, chính là người diễn Tiểu Thanh trong Thiếu Nữ U Hồn.
Trương Đại: Ta cũng nhớ ra rồi, là nàng ấy! Là nữ tử xấu xa trong Thiện Nữ U Hồn!
Thanh Liên Kiếm: Những gì trong phim đều là giả hết, không phải là bản thân thật sự.
Lão Chu: Đúng thế, ta đã từng gặp Dung Mỗ, là một người rất thân thiện.
Bạch Vân Đạo Trưởng: Tiểu Thiến thì sao? Tiểu Thiến liệu có xuất hiện trong Tiên Kiếm Kỳ Hiệp truyện không?
Chu Cường: Có, nàng ấy diễn Thái Y.
Đạo Trưởng Bạch Vân: [Trái tim], dù không biết Thái Y là ai, nhưng nghe tên cũng biết là rất đẹp. Hóng quá!
Hóng quá!
Hóng quá!
…
Một đống từ “Hóng quá” hiện lên màn hình.
Ba người Lý Minh Hiên ở đảo Hồ Tâm trong hoa viên xem điện thoại xong, Lý Thanh Nhã nói: "Các ngươi cứ chơi đi! Ta đi bố trí trận pháp."
Lý Thanh Tuyền tò mò hỏi: "Trận pháp gì?"
Lý Thanh Nhã im lặng một hồi, ngập ngừng nói: "Khi còn bé ta từng bị lạc vào trong một sơn động, ở trong đó đã được truyền thừa Lương Nghi Vi Trần trận, còn có mấy tấm Ngọc phù Thái Cực."
Trương Minh Hiên hâm mộ nói: "Thanh Nhã tỷ đúng là có phúc lớn!"
Lý Thanh Nhã bình tĩnh đáp: "Lúc đó ta thực sự đã quá hưng phấn." Sau đó xoay người rời đi.
Trương Minh Hiên nghi hoặc nhìn về phía Lý Thanh Tuyền nói: "Hình như Thanh Nhã tỷ không được vui cho lắm."
Lý Thanh Tuyền hừ một tiếng nói: "Ngươi quan tâm nhiều vậy làm gì!"
Sau đó nàng cầm điện thoại lên chơi game, chính xác mà nói thì là bơ người ta luôn.
Trương Minh Hiên lẩm bẩm: "Không thể hiểu nổi!"
Hắn xoay người đi ra ngoài, dọc đường đi mấy thị nữ đầy tớ gặp hắn đều tránh sang một bên nhường đường.
Trương Minh Hiên đi dọc theo con đường mòn, xuyên qua vườn hoa đi tới cái ao bên cạnh, nhảy một cái lên chòi nghỉ mát. Lôi điện thoại ra chơi một hồi, âm thanh tít tít không ngừng vang lên, Trương Minh Hiên mở ra nhìn.
Đào Hồng: Thiếu gia, bên chúng ta đã tích quá nhiều điện thoại rồi, phải làm sao giờ? Bên ngoài có rất nhiều người muốn mua.
Trương Minh Hiên sửng sốt một hồi, trả lời lại: Để điện thoại của ngươi lên trên điện thoại mới.
Một lát sau, một tin nhắn thoại được gửi tới: Thiếu gia, đặt xong rồi.
Trương Minh Hiên trực tiếp nói với Trương Tiểu Phàm: "Truyền tín ngưỡng đi."
"Biết rồi!"
Thành Trường An, trong đại trạch.
Đào Hồng, Liễu Lục kinh ngạc che miệng lại,
Nhìn những điểm ánh sáng không ngừng phát ra từ điện thoại của mình, chui vào trong từng chiếc điện thoại.
Chỉ chốc lát sau, những điểm sáng dư thừa tự động bay về trong màn hình.
Trương Minh Hiên gửi tin nhắn nói: "Được rồi, cầm đi bán đi!"
Đào Hồng nói: "Vâng! Thiếu gia."
Trương Minh Hiên gõ chữ trả lời: "Đào Hồng, lát nữa trên điện thoại của ngươi và Liễu Lục sẽ xuất hiện một icon mới, đó chính là trận pháp tự động để bổ túc điện thoại, lần sau cứ mở cái đó ra là được."
Đào Hồng trả lời: "Vâng, thiếu gia. Bọn ta đã biết."
Trương Minh Hiên hài lòng cất điện thoại, bây giờ mình cũng là ông chủ lớn rồi.
"Tiểu tử nhà ngươi rốt cuộc là nhân sĩ phương nào?" Một giọng nói vang lên.
Trương Minh Hiên bị doạ cho giật nảy mình, suýt nữa thì rơi xuống từ đỉnh nóc. Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một quái nhân cả mặt màu vàng trên đầu có một chiếc sừng, cùng với một quái nhân cả mặt màu bạc đỉnh đầu có hai sừng đứng ở sau mình.
Trương Minh Hiên hoảng sợ một hồi, vội vàng đạp chân một cái lao ra ngoài. Nghiêng đầu nhìn Kim Giác Ngân Giác tức giận quái: "Các ngươi làm gì vậy? Dọa người vui lắm hả!"
Ngân Giác ha ha lớn tiếng cười nói: "Ca, hắn ta sợ rồi."
Kim Giác hài lòng vuốt vuốt lớp lông vàng của mình đáp: "Chứng tỏ hình tượng của chúng ta vẫn được lắm, có thể bộc lộ ra vẻ uy vũ của chúng ta."
Ngân Giác tung người một cái vọt đến bên người Trương Minh Hiên nói: "Chúng ta ra ngoài nói chuyện chút."
Trương Minh Hiên kêu lên: “Này này! Đừng có kéo ta!"
Trong phút chốc ba người đã ra khỏi đảo Phù Không, xuống dãy núi bên dưới.
Kim Giác Ngân Giác nhìn Trương Minh Hiên nói: "Ngươi là ai? Tiếp cận Thanh Nhã tỷ có mục đích gì?"
Trương Minh Hiên xì một tiếng đáp: "Các ngươi mới có mục đích ấy! Các ngươi nói thân phận mình trước đi?"
Kim Giác Ngân Giác hơi khựng lại, thân phận của mình thật đúng là khó nói.
Nhưng nhìn Trương Minh Hiên trong lòng bọn họ lại thầm nghĩ, đến gần hai vị bà cô mà vẫn có thể sống sờ sờ như vậy, không bị Tam Vị Chân Hoả biến thành tro bụi?
Ngân Giác ngẩng đầu ưỡn ngực nói: "Mặc kệ thân phận ngươi là gì, nhưng việc gì cũng phải có trước có sau , từ hôm nay trở đi ngươi phải gọi bọn ta là ca ca."
Ánh mắt Kim Giác sáng lên, vô cùng tán thành gật đầu đồng ý.
Trương Minh Hiên sửa sang lại quần áo, gương mặt vẫn không đổi sắc: "Có trước có sau? Ta nhận Thanh Nhã tỷ làm nghĩa tỷ đã trăm năm rồi." Sau đó lẩm bẩm: "Chớp mắt đã trăm năm, thời gian trôi thật nhanh mà!"
Kim Giác Ngân Giác sững sốt một hồi, trăm năm? Sắc mặt bọn họ bắt đầu trở nên khó coi.
Ngân Giác đảo mắt một cáicất giọng: "Thời gian đối với người tu hành bọn ta chẳng có ý nghĩa gì hết, chúng ta vẫn nên dựa vào bản lĩnh để phân cao thấp đi!"
Kim Giác cũng gật đầu liên tục nói: "Đúng đúng! Không sai, phải xem thực lực thật sự đến đâu!"
Trong tay Kim Giác lập tức xuất hiện Thất Tinh kiếm cùng với hồ lô Tử Kim Hồng, trong tay Ngân Giác Đại vương xuất hiện quạt lá cọ và ngọc tịnh, vẻ mặt nguy hiểm nhìn Trương Minh Hiên.
Trương Minh Hiên lùi hai bước kinh hoảng nói: "Không phải nói là dựa vào bản lĩnh sao? Cầm pháp bảo thì còn gì là bản lĩnh?"
Ngân Giác đắc ý nói: "Có pháp bảo cũng là bản lĩnh của mình!"
Kim Giác cao ngạo nói: "Lấy vũ khí của ngươi đi!"
Trương Minh Hiên cười cười, đáp lại: "Là ngươi nói đấy nhé!"
Ngân giác, Kim Giác nhìn nụ cười đầy ý xấu của Trương Minh Hiên, trong lòng không khỏi nghĩ thầm, chẳng lẽ hắn cũng có pháp bảo hùng mạnh sao? Sau đó lắc đầu một cái, thứ mình đang cầm chính là bảo vật của Lão gia, có thể đấu lại được với mới món bảo vật bình thường.
(*): Một hệ thống cõi Trời do Thần Đế Thích cai quản. Cõi Trời Đao Lợi ở giữa. Xung quanh bốn phương Đông, Tây, Nam, Bắc, mỗi phương có tám cõi Trời, cùng vớ cõi trời Đao Lợi ở giữa thành ra ba mươi ba cõi Trời. Vì vậy, có tên gọi cõi Trời ba mươi ba.
Trang 89# 2