Tây Du Chi Đại Giải Trí Gia

Chương 182: Vân Tiêu thoát khỏi vây khốn

Chương 182: Vân Tiêu thoát khỏi vây khốn




Tề Sấu Minh kêu lên hoảng sợ: "Nhanh! Nhanh lên! Mau bắt ả ta lại.''

Tửu Kiếm Tiên, đại sư Khô Mộc và một đám người lập tức phóng đến trước một nữ tử áo trắng.

Chỉ một thoáng, Hồng Hài Nhi, đám người áo bào xanh cũng chuyển động, ngăn giữa đệ tử Thục Sơn và nữ thần bạch y, chặn đường lại, ánh mắt nguy hiểm nhìn đám người Thục Sơn.

Tề Sấu Minh giận dữ kêu lên: "Các ngươi mau tránh ra cho ta, các ngươi có biết ả là ai không?''

Hồng Hài Nhi nâng thương Hỏa Tiêm lên nói: "Không được làm hại Linh Nhi tỷ tỷ của ta.''

Nam tử báo bào xanh gật đầu nói: "Không sai!''

Diễn đàn phát sóng trực tiếp, bình luận lại trôi đi.

"Các anh hùng giỏi lắm!''

"Đúng đúng, cứu Linh Nhi ra! Cố lên!''

"Chủ kênh cũng lên đi! Đừng ở bên cạnh xem nữa. Cứu Linh Nhi của ta!''

"Chủ kênh chính là đồ bỏ đi, chỉ thích xem náo nhiệt, cái gì cũng không làm được!''

Khương Cẩm Tịch nổi giận lôi đình, oán hận nói: "Các ngươi không muốn xem phát sóng trực tiếp thì thôi!''

"Chủ kênh uy vũ, chủ kênh khí phách!''

"Chủ kênh anh minh thần võ, nhất thống hồng hoang!''

. . .

Khương Cẩm Tịch cười đắc ý.

Ngay lúc chuẩn bị xảy ra một trận sống mái, thì không trung bỗng chấn động, Vân Tiêu bước ra từ không trung.

Nữ thần bạch y nằm trong dung nham nóng chảy cũng chớp chớp mắt mở ra, đứng thẳng người lên, bay lên nham thạch đang phun trào. Hai nữ thần đối diện, gương mặt giống hệt nhau.

Vân Tiêu kích động đi vào trong thân thể kia, chỉ một thoáng đã tiết ra khí thế cuồng bạo, Khánh Vân màu xanh nở rộ trên đầu, Kim, Ngân, ba đóa kim hoa cùng chìm nổi trong Khánh Vân.

Ngân hoa từ từ nở ra, một người âm trầm nhảy từ bên trong Vân Tiêu ra, hành lễ với Vân Tiêu nói: "Xin chào đạo hữu!''

Vân Tiêu cười nói: "Đạo hữu quay về rồi ư!''

Vân Tiêu khẽ gật đầu, rồi nhảy vào trong Ngân Hoa, nhắm mắt ngồi xuống.

Thiếu niên áo xanh kích động nói: "Linh. . . Linh Nhi!''

Diễn đàn phát sóng trực tiếp sôi trào.

"Trời ạ! Linh Nhi còn sống!''

"Linh Nhi, thực sự sống rồi, thật muốn khóc!''

Vân Tiêu mỉm cười rồi nói với đám người Hồng Hài Nhi: "Đa tạ các ngươi, ta sẽ nhớ kỹ phần ân tình này.''

Thiếu niên áo bào xanh háo sắc nói: "Không, không cần phải cảm tạ, đây là việc chúng ta cần làm.''

Trước ánh khiếp sợ của một đám người Thục Sơn, Vân Tiêu phất tay áo, không gian lập tức tách ra, trực tiếp tiến vào bên trong không, gian biến mất không thấy gì nữa.

Hồng Hài Nhi cười nói: "Linh Nhi tỷ tỷ đã được cứu, các con, chúng ta đi.''

Đám tiểu yêu quái còn lại đáp: "Vâng Đại vương!''

Thiếu niên áo bào xanh vui vẻ nói: "Chúng ta cũng đi thôi!''

Một đám người ồn ào tản vào núi rừng, một lát sau đã biến mất không thấy đâu.

Khương Cẩm Tịch khoát tay áo rồi nói với kênh phát sóng: "Gặp lại sau!' Tắt phát sóng trực tiếp đi, cười ha ha bay lên trời.

Đám người Thục Sơn hồn bay phách lạc giữa không trung, nhìn mảnh đất nham thạch nóng chảy đỏ rực không ngừng rơi lệ.

Tề Sấu Minh ngửa mặt lên trời hét lên giận dữ: "Trương Minh Hiến! A. . ."

Lúc này Trương Minh Hiên bị Thục Sơn hận thấu xương, đang bất lực giãy dụa dưới đáy hồ, dùng sức cố đẩy Hồng Tú Cầu trên ngực xuống, nhưng nằm im giống như mặt đất phía dưới vậy.

Trương Minh Hiên cao giọng la lên: "Cứu mạng! Ai đó cứu ta với.'' Bên trong đình nhỏ, Lý Thanh Tuyền nghe tiếng kêu cứu của Trương Minh Hiên, tiếp tục cười ha ha, lơ lửng trong không trung để gửi ảnh chụp. Chỉ thấy bên trong toàn là hình Trương Minh Hiên, trợn to mắt, le lưỡi, tóc tai bù xù, nhéo má hồng, môi đỏ mọng, ánh mắt mê hoặc. Đúng là đốt cháy ánh mắt.

Trương Minh Hiên kêu một lúc, khó thở không kêu nữa, sao lại không ai để ý tới hắn!

Trong nháy mắt chỉ cảm thấy một trận choáng váng, lúc khôi phục đã xuất hiện bên trong đại điện, phong cách cổ xưa giàu có, sự uy nghiêm rất khó diễn tả bằng lời. Phía dưới đặt một số đệm cói, phía trên là một cái giường mây, sách của Thông Thiên giáo được đặt phía trên giường mây.

Trương Minh Hiên tủi thân quỳ lên một tấm đệm cói kêu rên: "Sư phụ cứu mạng! Có người muốn hại con.''

Thông Thiên giáo chủ gật đầu nói: "Ta biết, làm không sai!''

Trương Minh Hiên bỗng sửng sốt, ngài không nghe rõ sao? Có người muốn hại hắn!

Thông Thiên giáo chủ nói: "Kiếp nạn đi Tây Du của Tiểu Bạch Long và Ưng Sầu Giản, con đoạt công đức thuộc về Quan m, coi như có thể bỏ qua. Sau đó lại lấy Tiên Kiếm khiến cho người người căm phẫn, muốn diệt trừ Thục Sơn, suýt nữa đã thành công, bị đại trận Lưỡng Nghi Vi Trần ngăn cản. Cũng không đoán ra con lại có thể khiến cho Nữ Oa ra tay, diệt Thục Sơn thả Vân Thiêu, quả thật ta đã xem nhẹ con rồi.''

Trương Minh Hiên hoang mang, ngài nói gì vậy! Hắn không muốn cướp công đức của Quan m! Hắn cũng không muốn diệt Thục Sơn, chỉ muốn người ta mắng bọn họ vài câu mà thôi, không ngờ đám người cổ đại lại xúc động như vậy.

Trương Minh Hiên ngượng ngùng nói: "Đây đều là hiểu lầm.''

Thông Thiên nói: "Con không cần khiêm tốn, con khổ tâm suy nghĩ cho bản giáo, ta đều nhìn thấy hết.''

Trương Minh Hiên cạn lời, ngài đã cho rằng ta có công vậy thì có công đi! Từ trước đến nay bản thân không thích tranh cãi.

Trương Minh Hiên cười ha ha nói: "Sư phụ, có thưởng thứ gì cho con không?''

"Con muốn gì?''

Trương Minh Hiên tỏ vẻ mong chờ nói: "Cho con mấy chục Tiên Thiên Linh Bảo đi! Người xem con ngay cả một món bảo vật cũng không có, đến một con mèo nhỏ, chó nhỏ cũng có thể sử dụng kiếm Thanh Bình của người rồi, thật quá bôi nhọ thanh danh kiếm Thanh Bình mà.''

Thông Tiên phủi tay nói: "Tiên Thiên Linh Bảo thì không có, nhưng cho con cái này!''

Một cái quạt nhiều màu sắc lơ lửng trước mặt Trương Minh Hiên, năm màu thay đổi vô cùng đẹp mắt.

Trương Minh Hiên tò mò hỏi: "Sư phụ, đây là cái gì?''

Thông Thiên nói: "Khi ta học nghệ ở Khổng Tuyên, từng nhặt được lông đuôi của Ngũ Thứ, ta mang về hòa thành một khối, luyện chế ra món đồ chơi nhỏ này, cho con dùng để hộ thân!''

Trương Minh Hiên kích động nói: "Vô Sắc Thần Quang!''

Thông Thiên gật đầu nói: "Đủ cho con dùng rồi!''

Trương Minh Hiện vội vàng thu quạt thần năm màu vào, chớp mắt rồivha ha nói: "Sư phụ, ngài có thể cho con một ngọc phù không, để con cứu nạn đồng môn trên đường Tây Du.'' Sau đó âm thầm tính toán trong lòng: "Mỗi người một món pháp bảo, con sắp phát tài rồi!''

Thông Thiên tối mặt, lắc đầu nói: "Không được, trên người bọn họ có cấm chế, là do Phật tổ tự hạ, ta cũng không thể tự cởi bỏ trong thời gian ngắn được, thủ đoạn của mỗi một vị Thánh nhân đều không nhỏ.''

Trương Minh Hiên thất vọng nói: "Ra là vậy!''

Sau đó nói: "Sư phụ, người cho con vài cấm chế đi! Bây giờ con cũng đã mở núi lập phủ, muốn bắt vài Thần Thú về trông núi.''

Thông Thiên giáo chủ vung tay lên, vài ngọc phù xuất hiện trước mặt Trương Minh Hiên, nói: "Con trở về đi!''

Trương Minh Hiên vội vàng kêu lên: "Sư phụ, sư phụ! Còn nhớ phải cứu con ra!''

Vừa mới dứt lời, đã có cảm giác choáng váng, rồi xuất hiện dưới đáy hồ, thân thể còn ở dưới Hồng Tú Cầu. Trương Minh Hiên suýt thì khóc lớn, sư phụ, sao ngài có thể làm vậy!

Trong cung Bích Du, Thông Thiên chậm rãi nói: "Nữ nhân không dễ chọc! Thánh nữ càng khóc chọc, con nhẫn nại một chút đi!''

Vân Tiêu trở lại tiên cung, đã có một đám người đứng ngoài cửa điện, có Triệu Công Minh dẫn theo chúng thần Tài bộ, Văn Trọng dẫn đầu chúng thần Lôi bộ, Hỏa Đức Tinh Quân La Tuyên dẫn theo chúng thần Hỏa bộ, Lã Nhạc Ôn Bộ dẫn theo chúng thần Ôn bộ đợi ở đây, chúng thần Thiên Đình thì có đến tám chín phần đều đến, còn có hai vị nương nương Quỳnh Tiêu, Bích Tiêu, Thái Bạch Kim Tinh cũng tới rồi, thậm chí Tử Vi Đại Đế, Trấn Ma tổ sư cũng đều ào ào tới để chúc mừng.


Trang 92# 2


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất