Chương 183: Đăng hình lên mạng
Nhìn thấy Vân Tiêu, tất cả đều cười ha ha bước lại đón, không ngừng chắp tay ôm quyền, miệng nói chúc mừng!
Vân Tiêu hành lễ đáp lại, nói: “Vân Tiêu hôm nay thoát được ải khó, cần phải đến chỗ sư phụ bái kiến, không có cách nào khoản đãi được! Kính xin các vị sư huynh đệ thứ tội.”
Triệu Công Minh cười to nói: "Đại muội, muội mau đi đi, tu vi vừa mới đột phá, để sư phụ chỉ điểm cho muội một chút, nơi này cứ giao cho huynh là được.”
Vân Tiêu gật đầu, nói với hai muội muội: “Tỷ đi trước đây!”
Bích Tiêu hâm mộ nói: “Chúc mừng tỷ tỷ!”
Ánh mắt Quỳnh Tiêu cũng đầy vẻ hâm mộ, thân thể của các nàng đã bị hủy, chân linh bị vây trong Phong Thần bảng, muốn thoát được dường như là điều không thể.
Vân Tiêu gật đầu, hóa thành một ánh sáng cầu vồng, bay thẳng về phía tầng trời thứ ba mươi ba.
Cho đến ngày hôm sau, quả cầu đỏ trong ngực Trương Minh Hiên mới rỗng dần rồi biến mất, Trương Minh Hiên nhảy ra khỏi đáy nước, giãn giãn gân cốt, lẩm bẩm: “Cuối cùng cũng ra được rồi.”
Duỗi tay ra, một chiếc quạt ngũ sắc liền xuất hiện trong tay, khẽ phẩy nhẹ, dáng vẻ trông thật tiêu dao tự tại.
Trong đình nghỉ mát, Lý Thanh Tuyền cúi đầu nhìn điện thoại di động không ngừng cười ha ha.
Trương Minh Hiên đi tới, hiếu kỳ hỏi: “Tỷ cười gì vậy?”
Lý Thanh Tuyền nhanh chóng tắt máy đi, giấu diếm: “Không… không có gì cả.”
Trương Minh Hiên lẩm nhẩm một câu: “Đúng là khó hiểu!”
Sau đó hỏi: “Thanh Nhã tỷ đâu rồi?”
Lý Thanh Tuyền ngơ một chút rồi đáp: “Đi Áp Long sơn rồi.” Sau đó hai mắt sáng lên: “Cây quạt của ngươi ở đâu ra thế?”
Trương Minh Hiên đắc ý giơ giơ cây quạt, nói: “Sư phụ cho đấy!”
Lý Thanh Tuyền hâm mộ nói: “Ta lấy phượng hoàng của ta đổi với ngươi nhá!”
Trương Minh Hiên đắc ý: “Đừng có mơ!”
Lý Thanh Tuyền hừ một tiếng: “Đừng có biếng nhác, tập phim mới Kiêm Tiến Kỳ Hiệp Truyện đã đăng lên chưa? Cẩn thận lại bị đề đó!”
Trương Minh Hiên sửng sốt, vội vàng chạy vào trong nhà mình.
Lý Thanh Tuyền mở điện thoại di động lên, không cam lòng nói: “Ai bảo ngươi không đổi cho ta này!”
Trong nhóm chat TT bỗng nhiên xuất hiện một dòng trạng thái: Các ngươi muốn biết ông chủ Trương đi đâu không? Bạn muốn biết ông chủ Trương đang làm cái gì không? Mau đến xem đi! Bức hình rung động mới nhất của Trương Minh Hiên đây.”
…
Khương Cẩm Tịch nhìn tin tức mới được đăng lên nhóm tân thủ, hơi chần chừ: “Tiểu Hồ Ly? Là Lý Thanh Tuyền sao! Cô nàng này muốn làm gì vậy?” Nhấp vào dòng trạng thái mới, lập tức trang chủ cá nhân trong TT của Lý Thanh Tuyền hiện ra.
Ngay lập tức đôi mắt Khương Cẩm Tịch trợn to, trời đất ơi! Đây là cái tình huống gì vậy trời?
Lý Bạch uống một ngụm rượu, rượu vừa mới vào miệng, phụt! Ngụm rượu bị phun ra ngoài, y vỗ bàn cười ha ha.
Tấn Dương híp đôi mắt nhỏ nhìn chằm chằm Trương Minh Hiên trong bức ảnh, đây là hoàng thúc sao? Vậy bím tóc kia là sao ý?
Nữ Oa cũng mỉm cười, đáng đời!
Quần chúng đang xem hình trước màn hình di động, không ngừng vỗ tay cười to.
Đường Tam Tạng cưỡi Bạch Long Mã chơi điện thoại di động, cũng bị bức ảnh đầy ma tính này khiến cho kinh ngạc, thiếu chút nữa ngã khỏi ngựa.
Mắt khỉ của Tôn Ngộ Không cũng trợn to, đây là sư đệ sao? Đệ ấy xảy ra chuyện gì rồi?
…
Lý Thanh Tuyền nhìn thấy số lượt thích bên dưới nhanh chóng tăng lên vùn vụt, trong lòng tràn đầy cảm giác thỏa mãn.
Điện thoại di động tít tít vang lên, Lý Thanh Tuyền mở giao diện chat, nhóm chat nhỏ của Tiểu Hồ Ly.
Ngọc Diện: Đây là đệ đệ kết nghĩa của ngươi?
Lý Thanh Tuyền: Đúng vậy đấy!
Vũ Thần: Oa! Trương Minh Hiên hóa trang như vậy trông thật xinh đẹp!
Lý Thanh Tuyền: [icon đắc ý] Đẹp không! Là muội hóa trang đó.
Tiểu Bạch: [Che miệng cười trộm] Thanh Tuyền tỷ, cẩn thận hắn mà biết mà tỷ toi đời đó.
Lý Thanh Tuyền: Hừ hừ! Hắn đánh không lại tỷ đâu.
…
Ngay lúc hình chụp của Trương Minh Hiên đang phủ sóng khắp mạng internet, Trương Minh Hiên đang kéo Trương Tiểu Phàm, Long Thiên Ngạo, ba người hợp lực điên cuồng tăng tốc cắt nốt biên tập Tiên Kiếm, cảm giác bị đè trên mặt đất không thể nhúc nhích được quả đúng là không muốn trải nghiệm thêm lần nữa.
Cho đến tận trưa, Trương Minh Hiên mới biên tập xong Tiên Kiếm, phát sóng.
Trương Minh Hiên thở ra một hơi, lúc ra khỏi phòng thấy Lý Thanh Nhã về rồi, đang ngồi trong đình nghỉ mát với Lý Thanh Tuyền, đám thị nữ đang bưng đồ ăn đến đình nghỉ mát.
Trương Minh Hiên chạy tới cười hì hì nói: "Thanh Nhã tỷ, tỷ đã về rồi.”
Lý Thanh Nhã gật đầu, Lý Thanh Tuyền thì bộ dạng gục đầu ủ rũ.
Sắc mặt Lý Thanh Nhã trầm xuống, nói: “Xin lỗi nhanh lên!”
Lý Thanh Tuyền ngượng nghịu nói: “Minh Hiên đệ đệ, thật xin lỗi!”
Trương Minh Hiên nghi hoặc nói: “Tại sao?”
Lý Thanh Tuyền cười ‘ý nhị’, nói: “Ta không cẩn thận đăng bức hình của ngươi lên không gian rồi.”
Trương Minh Hiên cười ha ha, nói: “Chuyện này cũng nhỏ thôi! Ta không để ý.”
Lý Thanh Tuyền lập tức vui vẻ hơn hẳn, nói: “Tỷ, tỷ xem hắn nói gì đi! Hắn bảo hắn không để ý đâu.”
Sắc mặt Lý Thanh Nhã nhất thời liền trở nên kỳ lạ, cúi đầu bóc vỏ trứng gà từ từ đút cho Nha Nha, nếu như hắn cũng không thèm để ý, vậy Lý Thanh Nhã liền không nói gì nữa.
Lý Thanh Tuyền gắp một cái đùi gà thả vào trong bát Trương Minh Hiên, nói: “Cái này cho ngươi ăn nè.”
Trương Minh Hiên cười ha ha, nói: “Đối xử tốt với ta vậy sao.”
Lý Thanh Tuyền gật đầu đáp: “Mau ăn đi, mau ăn đi!”
Trương Minh Hiên ngồi xuống, cẩn thận gắp đùi gà lên cắn một cái, thật sự không có chuyện gì sao? Chuyện này không khoa học chút nào.
Trương Minh Hiên tò mò nhìn Nha Nha ăn trứng gà, hỏi: “Tỷ, con bé biết ăn cơm chưa?”
Lý Thanh Nhã gật đầu đáp: “Ừ! Sắp sửa lớn rồi.”
Trương Minh Hiên bĩu môi, khái niệm thời gian của thần tiên yêu quái mấy người không giống với ta, tỷ nói sắp không biết còn phải cần bao nhiêu năm nữa!
Lý Thanh Tuyền nhanh chóng ăn xong cơm, để lại một câu: “Muội đi Áp Long sơn đây!” Sau đó bối rối chạy đi.
Trương Minh Hiên nghi hoặc nhìn theo bóng dáng Lý Thanh Tuyền đi xa dần, sao cứ có cái cảm giác hoảng loạn ấy nhỉ?
Lắc đầu, không nghĩ nhiều thêm nữa, lôi điện thoại di động ra, nằm đến là thoải mái trên sóng nước, mùa hè ở đây luôn là thoải mái nhất.
Mở khung chat với Tề Thiên Đại Thánh ra, gõ vào: Sư huynh, đến chỗ nào rồi vậy!
Tề Thiên Đại Thánh: Sư đệ? Đệ không sao chứ!
Tiêu Diêu Thần Quân: Đệ thì có thể có chuyện gì được? Tốt đến không thể tốt hơn, nhàn nhã dạo chơi sơn dã, có mỹ nữ bầu bạn, chuyện vui của nhân gian đến thế mà!
Tôn Ngộ Không cười khì khì, gõ chữ: Ta cũng không biết đây là chỗ nào, nhân gian năm trăm nay biến đổi, cũng không còn là dáng vẻ ta từng quen thuộc nữa rồi.
Trương Minh Hiên gõ chữ: Sư huynh, mấy ngày gần đây trong lòng ta cứ có một cảm giác, trên đường các ngươi đi về Tây Thiên có một tòa thiền viện Quan m, ở đó có một người có duyên với đệ. Nếu như sư huynh đến thiền viện Quan m đó, nhờ sư huynh báo cho đệ một tiếng, để đệ mượn uy danh của sư huynh thu phục gã.
Tề Thiên Đại Thánh: Nói hay lắm, nói hay lắm. Chỗ nào cần sư huynh giúp thì cứ việc nói, chỉ mong sư đệ nói tốt vài câu trước mặt sư phụ.
Trương Minh Hiên gõ vào: Sư huynh an tâm, sẽ không phụ nhờ vả của huynh.
Trước Bạch Long Mã, Tôn Ngộ Không vui vẻ, không ngừng gật gù cái đầu.
Đường Tam Tạng hỏi: “Ngộ Không, con đang vui vẻ chuyện gì vậy?”
Tôn Ngộ Không cười khì khì, nói: “Đi mau, đi mau! Phía trước có một tòa thiền viện Quan m.”
Đường Tam Tạng hỏi: “Làm sao con biết?”
Tôn Ngộ Không vò đầu bứt tai đáp: “He he, sư đệ con nói.”
Trong lòng Đường Tam Tạng có linh cảm không tốt, e dè nói: “Vẫn nên cẩn thận một chút đi! Đột nhiên ta có một loại cảm giác bất an.”
Tiin Ngộ Không quay đầu lại nhìn con Bạch Long Mã phía sau, nói: “Hòa thượng thầy nhát gan quá!”
Kim cô bổng trong tay đập một cái vào mông ngựa, nói: “Chạy cho ta.”
Đường Tam Tạng đột nhiên kêu ‘á’ một tiếng, nắm chặt dây cương, Bạch Long Mã chạy vụt đi.
Tôn Ngộ Không nhìn mà không ngừng cười ha ha, lập tức bay lên phía trên Bạch Long Mã.
Trang 93# 1