Tây Du Chi Đại Giải Trí Gia

Chương 184: Phi Thăng Chi Hậu

Chương 184: Phi Thăng Chi Hậu




Trương Minh Hiên nói chuyện phiếm với Tôn Ngộ Không xong, mỉm cười đổi sang nói chuyện phiến trên diễn đàn. Vừa mới đi vào, hai mắt hắn đột nhiên trừng lớn.

Một gương mặt với hai cái má hồng hồng xuất hiện trước mặt, mà gương mặt kia rõ ràng chính là hắn. Trương Minh Hiên hết hồn, vội vàng vuốt màn hình lên, tất cả hình ảnh xuất hiện đều là hắn. Có bức hắn thắt tóc bím, có bức đang suy nghĩ, có bức đôi mắt toàn lòng trắng, lại có bức hắn đang liếc mắt đưa tình, còn rất nhiều rất nhiều hình ảnh kích thích khác.

Trương Minh Hiên ngồi bật dậy, tức giận hét lên: "Lý Thanh Tuyền!"

Nha hoàn trên đảo nhỏ đều không thể kìm được tiếng cười, không khỏi rúc đầu che cổ, bịt miệng mà cười.

Lý Thanh Nhã đang ngồi trong phòng cũng cười lên rất vui vẻ.

Trương Minh Hiên cả giận nói: "Trương Tiểu Phàm, ngươi đang làm gì đó? Mau xóa hết chúng đi. "

Trương Tiểu Phàm: "Rõ!"

Dưới tán cây ở Áp Long động, Lý Thanh Tuyền nhàn nhã nằm trên cỏ, vây xung quanh là một đám tiểu hồ ly hoạt bát.

Lý Thanh Tuyền nhìn lượt thích không ngừng tăng lên trong không gian, sung sướng cười. Đột nhiên sửng sốt, ảnh đi đâu rồi, sao lại không nhìn thấy các bức ảnh nữa? Vội vàng load lại không gian, tất cả ảnh đều đã bị xóa đi mất rồi.

Lý Thanh Tuyền lẩm bẩm: "Chắc là Trương Minh Hiên đã phát hiện rồi!" nàng mỉm cười vui vẻ nói: "Dù sao thì mọi người đều đã nhìn thấy hết."

Khương Cẩm Tịch đang dùng di động ngắm nghía các bức ảnh, đột nhiên ảnh chụp biến mất khiến nàng sửng sốt.

Lập tức đi vào diễn đàn TT hỏi: "Trương Minh Hiên, trả lại ảnh cho ta!"

Trình Ma Vương: Sao tất cả ảnh đều biến mất rồi?

Thanh Liên Kiếm: Thật đáng tiếc! Trong bản ghi lại cũng không có.

Bạch Vân Đạo Trưởng: Kỳ thật nhìn rất đẹp mà.

Keng! Khương Cẩm Tịch bị chủ diễn đàn cấm nói một canh giờ.

Keng! Trình Ma vương bị chủ diễn đàn cấm nói một canh giờ.

Keng! Thanh Liên kiếm bị chủ diễn đàn cấm nói một canh giờ!

Keng! Bạch Vân đạo trưởng bị chủ diễn đàn cấm nói một canh giờ.

Cả diễn đàn bỗng nhiên im lặng, tất cả thành viên run như ve sầu ngày đông.

Trong một đạo quan trên đỉnh núi, một lão đạo sĩ đang tươi cười, tay vui vẻ vuốt râu, đột nhiên lão không nhịn được tóm chặt bộ râu của mình.

Lão đau tới nhe răng trợn mắt, nói: "Làm sao lại cấm ta nói!"

Trình phủ, ba tiểu tử Trình gia và Trình phu nhân đều nghẹn cười nhìn Trình Giảo Kim.

Trình Giảo Kim tức giận trợn trắng mắt nói: "Cười cái gì mà cười! Lần sau mà nhìn thấy tên tiểu tử láo xược kia nhất định phải đập hắn một trận!"

Khương Cẩm Tịch ngẩn ra nhìn thông báo mình bị cấm nói, nhìn phần nhập bị khoá lại, nghiến răng nghiến lợi nói: "Trương Minh Hiên!"

Leng keng, tiếng có người gọi tới vang lên, Khương Cẩm Tịch nhìn thoáng qua lẩm bẩm: "Là cha sao!"

Nhấn một cái, trên màn hình lập tức hiện ra khuôn mặt đang mỉm cười của Khương Chí Hoa.

Khương Cẩm Tịch cười ngọt ngào: "Phụ thân!"

Khương Chí Hoa mỉm cười nói: "Tịch Nhi, khi nào con trở về!"

Khương Cẩm Tịch cười gượng nói: "Sắp rồi!"

Trong mắt Khương Chí Hoa hiện lên vẻ ta biết ngay mà, sau đó hỏi: "Con rất thân với Trương Minh Hiên sao?"

Khương Cẩm Tịch gật đầu nói: "Vâng! Hắn rất hay tới tìm con giúp đỡ. Phụ thân không biết chứ, nếu không phải con trợ giúp, hắn sao có thể quay thành công bộ phim Thiện Nữ U Hồn và Tiên Kiếm Kỳ Hiệp Truyện được." Vừa nói, gương mặt còn tỏ vẻ ta đây rất lợi hại.

Ánh mắt Khương Chí Hoa lóe sáng, hỏi: "Con hỏi hắn xem, có thể giúp Côn Luân chúng ta quay một bộ phim hay không?”

Khương Cẩm Tịch tò mò hỏi: "Cha muốn quay cái gì sao?"

Khương Chí Hoa nói: "Quay cái gì thì tùy hắn, nhưng không được phép giống như Thục Sơn, không thể đắc tội với đại thần!" khi nói những lời này, trong lòng Khương Chí Hoa vẫn còn cảm thấy sợ hãi.

Khương Cẩm Tịch vui vẻ nói: "Được, được! Lần này con muốn làm nữ diễn viên chính."

Khương Chí Hoa cường điệu nói: "Nhớ kỹ, không nên làm giống như Thục Sơn, chủ yếu là phải tuyên truyền cho Côn Luân chúng ta."

Khương Cẩm Tịch không kiên nhẫn nói: "Con biết rồi, vậy con đây đi tìm hắn." Nói xong màn hình nhanh chóng đen lại.

Trong đại điện Côn Luân, Khương Chí Hoa xấu hổ nói với các vị trưởng lão đứng bên cạnh: "Tính tính còn bé nôn nóng, nhưng bình thường, nó vẫn rất kính trọng ta."

Phần đông trưởng lão đều làm bộ như ta hiểu mà, gật gật đầu.

Khương Cẩm Tịch tắt cuộc gọi video, gọi cho Trương Minh Hiên.

Khuôn mặt Trương Minh Hiên hiện ra, rất không vui hỏi: "Gọi ta làm gì?"

Khương Cẩm Tịch hưng phấn nói: "Tìm ngươi có việc chứ sao!"

Trên đảo Phù Không Trương Minh Hiên sửng sốt, không phải là muốn cười nhạo mình sao, trong lòng an tâm hơn, bớt giận nói: "Có chuyện gì?"

Khương Cẩm Tịch vui vẻ: "Ta muốn ngươi giúp ta quay một bộ phim lấy chủ đề về Côn Luân."

Trương Minh Hiên sửng sốt, quay phim, còn lấy Côn Luân làm chủ đề.

Khương Cẩm Tịch tươi cười nói: "Ta muốn làm diễn viên chính."

Trương Minh Hiên không chút vui vẻ nói: "Hiện tại đang không vui, không có hứng thú!"

Khương Cẩm Tịch kêu lên: "Ngươi phải quay cho ta, nhanh chuẩn bị đi!"

Cạch một tiếng, màn hình đen lại.

Khương Cẩm Tịch ngẩn người ra, nghiến răng nghiến lợi nhìn màn hình đen xì, thiếu chút nữa muốn hoá thân thành Sadako chui qua màn hình hành hung Trương Minh Hiên.

Trương Minh Hiên trông cứ như chẳng thiết sống, tựa người vào lan can nhìn sóng nước trong hồ với ánh mắt sầu bi vô hạn.

Lý Thanh Nhã buồn cười đi tới: "Ngươi làm sao vậy?"

Trương Minh Hiên quay đầu, bi thương nói: "Tỷ, sau này ta sẽ không còn mặt mũi ra ngoài gặp ai nữa rồi."

Lý Thanh Nhã nói: "Đâu có nghiêm trọng như vậy, qua một thời gian ngắn nữa mọi người sẽ quên thôi. Có khi ngày mai, mọi người đã quên mất ngươi mà chỉ thảo luận về Kiếm Tiên thôi."

Trương Minh Hiên ngồi xuống lẩm bẩm: "Không được, không thể ngồi chờ chết, cần phải có một thứ gì đó hấp dẫn sự chú ý của mọi người." Nói xong hắn vội vàng chạy về phòng.

Lý Thanh Nhã ôm Nha Nha nhìn theo bóng lưng của Trương Minh Hiên, vỗ Nha Nha buồn cười nói: "Con nói xem hắn sao vẫn cứ trẻ con như vậy, còn không bằng con nữa."

Nha Nha cười khanh khách, giơ tay túm lấy tóc Lý Thanh Nhã.

Trương Minh Hiên trở về phòng, lôi bàn phím di động ảo ra, trịnh trọng ngồi trước bàn gõ bốn chữ Phi Thăng Chi Hậu, đây là một bộ lịch sử đẫm máu và nước mắt về sự giãy dụa của nhân loại thời Thái Cổ, chắc chắn sẽ tạo nên một làn sóng sôi trào trong thế giới này! Khoản thời gian trước Ma Đạo nổi bần bật, khiến quan niệm của mọi người với ma tộc đã thay đổi rất nhiều! Hôm nay ta phải cho các ngươi nhìn thấy, cái gì mới là ma chân chính.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất