Chương 185: Phi Thăng gây chú ý
Trương Minh Hiên lập tức đem nội dung mười chương truyện này đưa lên mạng, nhanh chóng gây được sự chú ý. Ông chủ Trương viết sách mới! Một truyền mười, mười truyền trăm, tin tức truyền đi như một làn sóng trên internet.
Trình Giảo Kim nhìn cái tên này, ‘Phi Thăng Chi Hậu’? Trong lòng nói thầm: "Phi thăng thành tiên à? Là chuyện về tiên cung ư?"
Đọc xong chương thứ nhất ông cảm thấy cực kì tức giận. Nhân loại lại thấp hơn hai tộc Thần Ma sao còn là thức ăn của họ? Sau một lát, khí thế toàn thân bừng bừng, áo trên người không gió tự bay, nổi giận gầm lên: "Thật can đảm!" Toàn bộ chòi nghỉ mát, bàn đá, ghế đá ầm ầm vỡ tan.
Hoàng hậu đọc xong cũng không khỏi lẩm bẩm: "Áp lực lớn đây!”
Vũ Thần nhấp miệng nói: "Cái này cũng dám viết ư!"
Không ít người đọc xong đều nhăn mặt nhăn mày, trong lòng khó chịu nhưng cũng không nói ra miệng.
Thiên cung, trong một tòa Thần cung, Ngọc Đế nằm ở trên giường mỉm cười, nói: "Lão Quân, tại sao ngươi lại bốc được địa chủ chứ? Lát nữa cho ta làm một lần a!"
Tiếng một lão đạo đáp lại: "Người bốc được thì cứ việc làm thôi."
Một giọng nói to khác vang lên: "A di đà Phật! Ngọc Đế bệ hạ, Lão Quân đạo tôn! Tiểu tăng còn có chút việc, hay là hôm nay chúng ta chỉ chơi tới đây thôi?"
Lão Quân mỉm cười nói: "Có việc gì được chứ, chơi tiếp một ván đi."
Linh sơn, Như Lai phật tổ âm thầm nhìn túi tiền của mình một cái, nhẹ thở dài.
Ngọc Đế liếc nhìn người đang lơ lửng bên cạnh nói: "Lão Quân, nhanh lên đi! Một lát nữa ta thật sự có việc.”
Lão Quân cười nói: "Người là người nhàn rỗi nhất toàn bộ thiên đình này, còn có thể có chuyện gì chứ?"
Ngọc Đế cười mỉm nói: "Tên đồ đệ của Thông Thiên sư huynh lại viết sách mới, sách của hắn đọc rất thú vị, ta đương nhiên muốn đọc thử xem."
Lão Quân nghe vậy, nói ngay: "Được, cứ như vậy đi!"
Sau một lát, một ván đấu địa chủ kinh thiên động địa chấm dứt, lại là Lão Quân thắng.
Lão Quân cười vui vẻ nói: "Chờ lát nữa lại chơi tiếp!" sau đó đưa cho gửi cho Ngọc Đế một bao lì xì.
Như Lai bị hù dọa, bàn tay run lên, ai mà tiếp tục chơi đấu địa chủ với ngươi chính là kẻ ngốc.
Ngọc Đế cười vui vẻ mở thư thành, nhìn thoáng qua thì cau màu hỏi: "Phi Thăng Chi Hậu? Là chuyện từ hạ giới phi thăng lên Hồng Hoang sao?"
Mở sách ra xem.
Nhân tộc nhỏ yếu, Thái Cổ không có trật tự, tất cả đều là kẻ mạnh hiếp yếu.
Ngọc Đế nhíu mày hừ một tiếng nói: "Nói hưu nói vượn! Là thần thuận theo ý trời, quan tâm tới âm dương, điều chỉnh ngũ khí, điều tiết luân hồi, sao lại có thể ức hiếp kẻ nhỏ yếu được? Thần Ma lấy nhân tộc làm thức ăn càng là không tưởng, Thần là dương, Ma là âm, chuyện này sao có thể được!"
Làn sóng bàn luận về “Phi Thăng Chi Hậu” nổi lên một lúc rồi lại lắng xuống, dù gì nội dung chưa công bố, cũng chưa có gì để thảo luận sâu hơn.
Tại núi Thúy Vân. Hồng Hài Nhi quật cường quỳ gối trước tiền đường liệt tổ liệt tông, vẻ mặt không phục.
Thiết Phiến công chúa cả giận nói: "Ngươi lợi hại lắm, dám tấn công lên Thục Sơn, không muốn sống nữa có phải không?"
Hồng Hài Nhi quệt miệng, nghiêng đầu sang chỗ khác nói: "Ai kêu hắn dám nhốt Linh Nhi tỷ tỷ."
Sắc mặt Ngưu Ma Vương thay đổi vài lần, trầm trọng nói: "Con có biết, Thục Sơn ngay cả ta cũng không dám tới làm loạn không?"
Hồng Hài Nhi kinh thường nói:: "Thục Sơn có gì lợi hại chứ, một đám người còn không đủ để con đánh.” Nói xong gương mặt vô cùng đắc ý!
"Thục Sơn có Đạo Đức Kinh năm nghìn chữ do Thái Thanh thiên tôn tự tay viết ra đó!"
Hồng Hài Nhi kinh ngạc nói: "Không thể nào! Sao con không thấy?”
Ngưu Ma Vương hừ một tiếng: "Lúc trước Lão Tử cưỡi trâu xanh đi qua ải Hàm Cốc, cảm hoá hồ ly thành Phật, quan thủ thành Hàm Cốc nghe Doãn Hỉ xem thiên tượng biết rằng có thánh nhân sắp tới thì nhanh chóng tắm rửa thay quần áo đi ra chào đón, dắt trâu hành lễ, một đường đi theo. Sau được Lão Tử tự tay viết tặng cho một cuốn Đạo Đức Kinh năm nghìn lời. Doãn Hỉ từ quan quy ẩn núi rừng, từ trong Đạo Đức Kinh ngộ ra đạo, sáng lập nên Thục Sơn kiếm phái. Kinh văn do thánh nhân tự tay viết ra, con nói xem có bao nhiêu lợi hại? Một khi Đạo Đức Kinh bùng nổ, cho dù là cha ngươi đây cũng không thể đánh lại."
Trong lòng vẫn còn sợ hãi, Thiết Phiến công chúa nói: "Con làm mẫu hậu lo muốn chết."
Hồng Hài Nhi cúi đầu mở miệng nói: "Là con sai rồi."
Sắc mặt Ngưu Ma Vương tốt hơn, vẻ mặt bất định nói: "Không ngờ các ngươi lại có thể cứu được nàng, cũng coi như đã lập công lớn."
Hồng Hài Nhi đắc ý nói: "Là chúng con cứu Linh Nhi tỷ tỷ ra!"
Ngưu Ma Vương trợn mắt quát: "Lần sau gặp nàng phải gọi là sư cô."
Hồng Hài Nhi kinh ngạc vui mừng nói: "Linh Nhi tỷ tỷ là sư cô của còn sao, thật là tuyệt vời!"
Thiết Phiến công chúa cau mày nói: "Nàng là người trong sư môn của chàng sao? Sư phụ chàng rốt cuộc là ai? Chàng chưa từng kể với ta chuyện trong sư môn của chàng!"
Ngưu Ma Vương ngẩng đầu nhìn trời nói: "Rất nhanh nàng sẽ biết."
Hồng Hài Nhi nhìn Ngưu Ma Vương, lại nhìn Thiết Phiến công chúa cười gượng nói: "Phụ vương mẫu hậu, nếu đã không còn việc gì, vậy con xin quay về động đây."
Thiết Phiến công chúa quát lên: "Ra sau núi quỳ cho ta."
Hồng Hài Nhi run lên, vội vàng chạy ra sau núi.
Hồng Hài Nhi quỳ gối trước vách núi, trong miệng lẩm bẩm: "Vừa rồi rõ ràng không phải mới nói, con vừa lập công sao?"
Lấy điện thoại di động ra chơi địa chủ, vừa vào phòng, nhìn thấy tên Thủy Tinh Linh, Tiểu Hồ Ly, nhanh chóng rời khỏi phòng!
Lòng vẫn còn sợ hãi nói: "Tại sao lại gặp trúng các nàng chứ?"
Một lần nữa tiến vào phòng khác, cười vui vẻ chơi tiếp.
Trên mạng, Tiểu Hồ Ly: Vũ Thần tỷ, vừa rồi có người mới vào sao?
Thủy Tinh Linh: đúng vậy, nhưng lại rời đi rồi, cái tên cũng rất quen a, Tiểu Hỏa Ngưu, [cười to].
Tiểu Hồ Ly: Vũ Thần tỷ, đó là người thứ mấy tiến vào rồi lại đi ra?
Thủy Tinh Linh: Chắc là người thứ ba!
Tiểu hồ ly: [khóc lớn] ta chỉ muốn chơi thật vui, tại sao lại khó như vậy chứ?
Vũ Thần: hay chúng ta đổi tên đi?
Tiểu Hồ Ly: [cười trộm] Được!
Một lát sau, hai cái tên mới xuất hiện, hình ảnh đại diện cũng thay đổi.
Một người có hình là một đám mây trắng, tên là Gọi Ta Là Một Đám Mây Thuần Khiết.
Một người có hình một chiếc lá, tên là Đấu Địa Chủ Thật Khó Chơi! Trong lòng hai người cười trộm không thôi.
Trương Minh Hiên ôm Nha Nha đi đi lại lại, thỉnh thoảng nhìn về phía cổng trận pháp.
Lý Thanh Nhã cười nói: "Nàng sẽ không trở về nhanh như vậy đâu!"
Trương Minh Hiên nghiến răng nghiến lợi nói: "Tỷ, nàng thật sự rất quá đáng."
Lý Thanh Nhã gật đầu buồn cười nói: "Ta đã phê bình nàng rồi, hơn nữa là do chính ngươi nói không ngại."
Trương Minh Hiên khóc không ra nước mắt nói: "Ta không nghĩ là nàng lại dám truyền đi mấy bức hình như vậy!"
Sau đó hỏi: "Tỷ, nàng chụp khi nào vậy?"
Lý Thanh Nhã: "Chính là lúc ngươi bị tú cầu đỏ đập cho choáng váng."
Trương Minh Hiên không còn lời nào để nói, ngửa đầu nhìn trời, nương nương, ngươi hại ta không thể ngẩng mặt lên nhìn người rồi!
Một lát sau, Lý Thanh Nhã hỏi: "Vì sao ngươi lại viết nhân loại Thái Cổ bi thảm như vậy? Muốn biểu đạt chuyện gì sao?"
"Cái gì?" Trương Minh Hiên sửng sốt, nhanh chóng phản ứng nói: "Ta chẳng muốn biểu đạt chuyện gì cả, cứ nghĩ thì viết vậy thôi."
Lý Thanh Nhã và Trương Minh Hiên ngồi nói nói cười cười, một lát sau Trương Minh Hiên hỏi: "Tỷ, tỷ xem có nên dậy nhóm người hầu tu luyện hay không? Nếu không tu luyện, tới rời khỏi đảo cũng không đi được luôn ấy."
Lý Thanh Nhã cười nói: "Ta đã sớm truyền xuống rồi, chỉ là tư chất của các nàng không tốt, khó có thể luyện thành."
Trương Minh Hiên gãi gãi đầu cười nói: "Vậy phải xem số phận của các nàng thôi..."
Trang 94# 1