Tây Du Chi Đại Giải Trí Gia

Chương 186: Tập cuối Tiên Kiếm

Chương 186: Tập cuối Tiên Kiếm




Trương Minh Hiên chớp mắt hỏi: "Tỷ, tỷ nói xem chỗ chúng ta có phải thiếu một con thần thú hộ sơn rồi không?"

Lý Thanh Nhã nhướng mày nói: "Thần thú hộ sơn ?"

Trương Minh Hiên tha thiết nói: "Phải đó! Nuôi mấy con thần thú bản lĩnh cao cường làm thần thú hộ sơn, trông giữ bảo vệ nhà mình, cực kì có mặt mũi."

Lý Thanh Nhã lắc đầu nói: "Phàm là thần thú có chút bản lĩnh đều là loại cực kì cao ngạo ngông nghênh, thà chết không chịu phục, đâu có dễ thuần phục chứ."

Trương Minh Hiên cười bí ẩn, nói: "Cứ để cho ta!"

Lý Thanh Nhã cười khẽ.

Một lát sau, Trương Minh Hiên đột nhiên sửng sốt, mặt đầy đau khổ.

Lý Thanh Nhã không hiểu gì hỏi lại: "Sao thế?"

Trương Minh Hiên vội vàng đưa Nha Nha cho Lý Thanh Nhã, nói: "Con bé tiểu lên người ta rồi."

Nha Nha còn kéo áo Trương Minh Hiên không chịu buông, cứ oe oe gọi mãi.

Lý Thanh Nhã ôm lấy Nha Nha, cười nói: "Ngươi mau về thay quần áo đi."

Trương Minh Hiên nhìn ngấn nước trước ngực, vội vàng chạy về phòng.

Vài ngày trôi qua, Tiên Kiếm đã chiếu tới tập cuối cùng, ánh mắt của mọi người đều tập trung vào màn hình di động, trong tửu lâu có rất nhiều người tụ lại, cả sảnh im lặng như tờ. Trong thanh lâu cũng không có ca cơ nào ca hát nhảy múa, họ đều đang tập trung trước một màn hình lớn, cùng nhau xem Tiên Kiếm, nam nữ tựa vào nhau cùng xem. Phố lớn ngõ nhỏ vắng hẳn so với thường ngày.

Hoàng hậu nghe tiếng nhạc quen thuộc vang lên, khẽ khàng hát theo.

Trình Giảo Kim tùy tiện nói: "Không biết Lý Tiêu Dao sẽ đánh bại Bái Nguyệt thế nào nhỉ? Mẹ, nếu Bái Nguyệt đó ở Đại Đường chúng ta, lão Trình ta sẽ vung một búa bổ đôi hắn ra."

Trình phu nhân tức giận nói: "Lấy cái cây búa Tam Bản của ông ấy à, còn chưa đủ để thuỷ ma thú nuốt nữa là!"

Trình Giảo Kim liên tục cười trừ.

Hai mắt Trình phu nhân sáng lên nói: "Bắt đầu rồi kìa!"

Trong TV, lúc đầu thì là cảnh Tấn Nguyên bị thương nặng cố chạy tới trước mặt Lý Tiêu Dao và Đường Ngọc, trước khi chết, người nọ kể lại sức mạnh của sợi dây chuyền, hai người yêu nhau thật lòng, cầm dây chuyền ước nguyện, nguyện vọng của họ sẽ thành hiện thực, nhưng cả hai sẽ biến thành một đôi chim.

Bái Nguyệt lần thứ hai đi tới Thánh Hồ cũng là nơi phong ấn thuỷ ma thú, hắn nhìn tượng đá của Vu Hậu chậm rãi nói: "Hoàng hậu, chúng ta lại gặp nhau rồi."

"Cho tới tận bây giờ ta cũng không muốn đến quấy rầy người, để người yên lặng bảo vệ nước Nam Chiếu."

"Ta muốn mượn sức mạnh của con gái người để thành lập một đất nước tốt đẹp hơn, nhưng không ai có thể hiểu ta cả, họ đều bức ép ta dùng cách mười mấy năm trước ta nghĩ ra, chẳng lẽ chỉ có làm vậy mới đạt thành mong muốn vĩ đại của ta à?"

Thâm trầm nói: "Sau này họ sẽ rõ thôi! Hoàng hậu ~ đã quấy rầy rồi!"

Khẽ nhắm mắt, tay kết thành ấn, chỉ lát sau mây đen kéo tới, che cả mặt trời! Thánh Hồ nổi sóng to, đáy hồ đen kịt vang lên tiếng dã thú gầm rú khổng lồ, chợt mặt hồ nổi lên một vòng xoáy cực lớn, chỉ lát sau đã nuốt trọn Vu Hậu

"Gào ~" Hơn nửa người của thủy ma thú rầm một tiếng trồi lên khỏi mặt nước, thân hình cao hơn cả ngọn núi và đôi mắt màu đỏ bừng, nó ngước nhìn xuống Bái Nguyệt.

"Gào ~" thuỷ ma thuỷ duỗi cổ hét lên, sóng âm bám vào gió gào thét thổi tung mái tóc dài màu đen của Bái Nguyệt.

Bái Nguyệt khẽ nói: "Đi đi!"

Mắt thủy ma thú ánh loé lên, nó ngửa mặt lên trời gào thét, chỉ một thoáng hồng thuỷ ngập trời xuất hiện, phá núi lao thẳng về trước.

Nước Nam Chiếu, Lý Tiêu Dao, Linh Nhi nhìn cơn hồng thuỷ khổng lồ đang huỷ diệt không biết bao nhiêu đường phố nhà cửa, còn cả vô số dân chúng chìm nổi trong dòng nước lũ.

Linh Nhi sửng sốt bật thốt: "Là nó!"

Lý Tiêu Dao nghi hoặc hỏi: "Là ai?"

Linh Nhi tâm sự nặng nề nói: "Là Bái Nguyệt giáo chủ triệu hồi thủy ma thú ra."

Người xem cũng đi theo lo lắng, một mặt là lo cho thiên hạ vạn dân, một mặt là lo cho Linh Nhi và Lý Tiêu Dao.

Trong tửu lâu, một công tử trẻ tuổi lo lắng nói: "Đừng đi, tuyệt đối đừng đi! Cả Vu Hậu cũng không đánh thắng được thuỷ ma thú nữa là."

Không ít người cũng lo lắng theo.

Đường Ngọc quay cuồng trong nước lũ, tuyệt vọng ngửa mặt lên trời hét to: "Dây chuyền ngươi rốt cuộc ở đâu? Ta đã có tình yêu đích thật rồi, bây giờ ta cần ngươi, muôn dân cũng cần ngươi, mau ra đây đi!"

Đột nhiên một luồng thần quang xuất hiện trước mắt hắn, dây chuyền bằng đồng hiện lên trong thần quang.

Đường Ngọc ngơ ngác la lên: "Dây chuyền tình yêu đích thật!" Ngay sau đó cắn lấy dây chuyền, quay đầu chạy về phía xa.

Đến cuối cùng Linh Nhi và Lý Tiêu Dao vẫn chọn đi, Linh Nhi chiến đấu với thủy ma thú, Lý Tiêu Dao đánh với Bái Nguyệt.

Hoàng hậu lo lắng nói: "Ta biết các con sẽ đi mà, nhưng các con sẽ không sao, chắc chắn sẽ không sao đâu!"

Trong cung Nữ Oa, Thanh Loan, Thải Phong nhìn vẻ mặt bất mãn của Nữ Oa, trong lòng lo lắng không thôi, liếc nhìn nhau.

Lý Tiêu Dao và Bái Nguyệt đứng cách xa nhìn nhau, tay hắn làm thủ quyết, trường kiếm đằng sau lưng bay ra khỏi vỏ, lập tức hoá thành trăm ngàn vạn thanh kiếm dừng ở đằng sau lưng hắn.

"Vạn Kiếm Quyết!" Vạn kiếm đồng thời vút bay, từng lưỡi kiếm sắc bén xé tan mây trời, đồng loạt lao thẳng về phía Bái Nguyệt.

Một lão giả chậm rãi nói: "Lý Tiêu Dao đã giỏi tới vậy rồi à? Lúc trước cảnh Kiếm tiên dạy kiếm pháp cho hắn ta còn nhớ rất rõ, ông ấy dạy hắn Vạn Kiếm Quyết này đầu tiên, nhưng hắn không học được."

Thục Sơn, hai mắt Tề Sấu đỏ bừng nhìn Thục Sơn kiếm quyết giả trong màn hình, nghiến răng nghiến lợi đạo: "Trương Minh Hiên ~ "

Bái Nguyệt vung tay áo lên, không khí đông thành vách tường, chắn trước vạn kiếm. Vạn kiếm va vào vách tường, không ngừng bị đánh bay, Lý Tiêu Dao biến sắc, đổi thủ quyết. Vạn thanh kiếm bay lùi lại tụ vào cùng nhau, hoá thành một con du long do vạn kiếm hợp thành, du long gầm to một tiếng lao về phía Bái Nguyệt đánh. Vách tường chắn nọ bị du long va chạm vỡ nát, Bái Nguyệt lùi về sau hai bước, mặt nghiêm túc hơn

Lý Tiêu Dao giận dữ hét to: "Ngươi chết đi cho ta!"

Bái Nguyệt khẽ nói: "Ngươi còn quá yếu!"

Trong tay hắn xuất hiện một hình Thái Cực đang xoay tròn, bay thẳng về phía vạn kiếm du long, trấn áp nó.

Ngay lúc Lý Tiêu Dao và Bái đang đánh nhau long trời lở đất, Linh Nhi đã hiện ra chân thân Nữ Oa, đuôi rắn màu bạch ngọc cao quý lại thánh khiết, không ngừng bức lui thuỷ ma thú, nơi họ giao chiến, sóng lớn ngập trời, sấm chớp ì đùng, như trời giáng trừng phạt không chừa đường sống cho ai.

"Thiên kiếm!"

"Lời nguyền của Tửu Thần!"

"Tuyệt kiếm!"

"Trảm Thần kiếm!"

Kiếm quyết uy lực bất phàm liên tiếp được Lý Tiêu Dao sử dụng, thiên địa biến sắc, đất bằng nổ tung, núi cao ngã xuống.

Nhưng Bái Nguyệt rất dễ dàng hoá giải mọi chiêu thức, đùa bỡn Lý Tiêu trong tay, như những gì hắn đã nói, Lý Tiêu Dao vẫn còn rất yếu!

Trong tửu lâu ai nấy đều châu đầu ghé tai thì thầm to nhỏ, họ đều lo lắng cho Lý Tiêu Dao và Linh Nhi.

Trình Giảo Kim hùng hổ tức giận quát: "Mẹ nó Thục Sơn kiếm pháp quá yếu!"

Trong hoàng cung, hoàng hậu lo lắng tụ nhủ: "Cứ tiếp tục thế này sẽ thua cho xem."

Trong màn hình, Linh Nhi lo lắng nhìn thoáng qua Lý Tiêu Dao, cắn môi bấm quyết, tự điểm lên trán mình, thoáng sau một thần văn rực rỡ nở rộ trên trán nàng, thần văn hiện lộ ra dáng vẻ của một nữ nhân với cái đuôi rắn to.

Linh Nhi chợt kêu to: "Thần lực Nữ Oa !"

Đằng sau nàng xuất hiện một hư ảnh Nữ Oa khổng lồ.

Bái Nguyệt đột nhiên nhìn về phía hư ảnh, lo lắng lẩm bẩm: "Đó là Nữ Oa à?"

Hư ảnh vươn tay vẫy về phía thuỷ ma thú, thủy ma thú phát ra tiếng rên rĩ, đau đơn quay cuồng chìm xuống đáy hồ, không rõ sống chết.

Hư ảnh lập tức tan vỡ, Linh Nhi phun ra một búng máu tươi.


Trang 94# 2


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất