Chương 187: Tiên Kiếm kết thúc
Linh Nhi lau mặt bay về phía Lý Tiêu Dao, đỡ Lý Tiêu Dao đứng dậy, cả hai cũng đối mặt với Bái Nguyệt.
Bái Nguyệt quay đầu nhìn hai người thì thầm: "Ta thật muốn xem khi người ngươi yêu nhất rời khỏi ngươi, ngươi sẽ có cảm giác thế nào?"
Lý Tiêu Dao khẽ mỉm cười nói: "Chúng ta sẽ không chết."
Phim chuyển sang cảnh khác, chuyển sang cảnh của A Nô, Đường Ngọc.
A Nô mỉm cười nói: "Đường Ngọc Tiểu Bảo chàng có biết thiếp muốn ước cái gì không?"
Đường Ngọc nói: "Ta biết, ta đã chuẩn bị tốt, đã không còn vướng bận gì nữa rồi."
A Nô lại nói: "Đường Ngọc Tiểu Bảo, chàng luôn suy nghĩ cho A Nô. Nếu có kiếp sau, thiếp nguyện có thể vĩnh viễn làm thê tử của Đường Ngọc Tiểu Bảo!"
Đường Ngọc: "A Nô, ta yêu nàng!"
A Nô, Đường Ngọc ôm chặt lấy nhâu, đằng sau họ, hai sợi dây chuyền từ từ bay lên, bay đến giữa không trung, hợp thành một, Đường Ngọc và A Nô đang ôm lấy nhau bên dưới hai sợi dây chuyền chợt hoá thành một đôi chim liền cánh, một con có hai cánh, một con thì lại không có cánh, có sợi tơ hồng buộc cả hai lại, con có cánh dẫn theo con không cánh bay lượn, vĩnh viễn không bao giờ rời xa nhau.
Từng cơn sóng mang theo đất đá ngừng lại, nước lũ rút lui, đất bằng khôi phục như trước, chỉ chừa lại một đống hỗn độn.
Trước di động không ít người đều khóc vì cảnh này, A Nô ngày xưa ngu ngốc ngây thơ rốt cục đã trưởng thành, A Nô, Đường Ngọc mong hai ngươi hạnh phúc!
Bái Nguyệt nhìn đôi chim liền cánh bay lượn quanh dây chuyền, toàn thân run lên nỉ non: "Sức mạnh của đại địa đã quay về, sao lại thế được? Sao lại thế? Thế gian khôi phục lại dáng vể vốn có, chẳng lẽ đây là tình yêu à?" hắn lẩm bẩm: "Đây là tình yêu à? Quyết chí không thay đổi, bằng không thế gian thật sự có chân trời góc biển à?"
Lý Tiêu Dao lại nói: "Trên thế gian này, những thứ ngươi không tin không có nghĩa là nó không tồn tại!"
Bái Nguyệt không nhịn nổi, bi thương nói: "Nói cho ta biết, tình yêu là gì? Tình yêu rốt cục là thứ gì?"
Lý Tiêu Dao lắc đầu đáp: "Tình yêu, nói không rõ, càng không có đạo lý gì cả!"
Đầu óc Bái Nguyệt hỗn loạn, chuyện ngày xưa bị phụ thân tự tay đẩy xuống sườn núi đột nhiên xuất hiện trong đầu hắn, ta muốn có người yêu ta! Ta muốn có người ở bên cạnh ta!
Trong vùng núi nào đó, Đường Tam Tạng, Tôn Ngộ Không, Bạch Long Mã cùng nhìn vào màn hình.
Đường Tam Tạng nhắm mắt niệm một câu: "A di đà Phật" rồi nói: "Bái Nguyệt cũng là một người đáng thương."
Tôn Ngộ Không khì khì nói: "Sư phụ, người biết tình yêu là gì à?"
Đường Tam Tạng sửng sốt một lúc mới nói: "Bần tăng chỉ biết yêu đất trời rộng lớn!"
Rất nhiều người, xem tới cảnh này của Bái Nguyệt, đều dâng lên cảm giác đồng tình, kì thật hắn cũng là một kẻ đáng thương!
Bái Nguyệt ngửa đầu nhìn trời nói: "Những thứ này ta cũng từng có được, ta cũng từng chiếm được, là ta đã không cố gắng bảo vệ mà thôi." Nói rồi hắn xoay người đi về nơi xa.
Lý Tiêu Dao gọi với theo: "Ngươi đi đâu vậy?"
Bái Nguyệt buồn bã nói: "Ta muốn đi tìm về nó!"
Bái Nguyệt vừa rồi, Lý Tiêu Dao, Linh Nhi lập tức ngã ngồi xuống đất, Lý Tiêu Dao thở phào một hơi: "Rốt cục cũng kết thúc rồi! Thế này chắc không sao nữa rồi nhỉ?"
Hắn cười hì hì đẩy Linh Nhi nói: "Linh Nhi, chúng ta trở về thôi!"
"Linh Nhi!"
"Linh Nhi!"
Lý Tiêu Dao bối rối nhìn Linh Nhi nằm trên người mình, lay lay người nàng nói: "Linh Nhi nàng ng dọa ta a!"
Linh Nhi mở mắt ra gọi một tiếng: "Tiêu Dao ca ca!"
Lý Tiêu Dao vươn tay ôm Linh Nhi vào trong lòng nói: "Linh Nhi, nàng làm ta sợ muốn chết!"
Linh Nhi mỉm cười nói: "Tiêu Dao ca ca, sau này Linh Nhi không thể ở cạnh chàng nữa, chàng phải tự chăm sóc mình cho tốt đó."
Lý Tiêu Dao sửng sốt bất an nói: "Nàng đừng nói mấy chuyện ngu ngốc vậy." Rồi cười gượng: "Chúng ta đã hứa sẽ sống bên nhau suốt đời, nàng đừng doạ ta."
Linh Nhi vuốt mặt Tiêu Dao nói : "Vốn ta cho rằng có thể ở bên cạnh chàng thêm một thời gian nữa, chẳng ngờ ngay hôm nay lại tới sớm vậy. Tộc hậu nhân Nữ Oa của chúng ta, trời sinh di truyền sức mạnh của Nữ Oa, trước năm hậu nhân Nữ Oa mới tròn năm tuổi, sức mạnh của Nữ Oa sẽ tự động truyền tới trên người hậu nhân Nữ Oa mới, cho nên trên đời này chỉ có thể có một hậu nhân Nữ Oa tồn tại. Vừa rồi ta đã thả sức mạnh Nữ Oa ra ."
Mặt Lý Tiêu Dao ướt nước mắt: "Không ~ "
Linh Nhi mỉm cười nói rằng: "Chàng phải chăm sóc tốt cho Ức Như đó!" Nói rồi người Linh Nhi hoá thành những đoá ra bay khắp trời.
Lý Tiêu Dao ngửa mặt lên trời giận dữ hét to: "Không! Linh Nhi nàng quay lại đi~ "
Kết phim, Lý Tiêu Dao thần mặt đầy râu ôm một đứa bé đứng trên vách núi, bóng dáng đầy cô đơn tang thương. Phim tới đây là kết thúc!
Trong tửu lâu một lão giả rơi lệ đầy mặt nói: "Tiểu lưu manh ngày xưa nay đã thành cao nhân một phương, nhưng cái giá này đã quá lớn rồi!"
Trong thanh lâu bên một thư sinh thất hồn lạc phách thều thào: "Sao lại như vậy? Sao lại như vậy? Sao Linh Nhi lại chết được?"
Hoàng hậu lấy khăn tay lau nước mắt, oán giận: "Sao Linh Nhi lại chết? Minh Hiên đệ đệ sao lại nhẫn tâm tới nước này? Bích Dao chết, Linh Nhi cũng đã chết!"
Tôn Ngộ Không kinh ngạc nhìn Đường Tam Tạng nói: "Sư phụ, người đang khóc!"
Đường Tam Tạng lấy tay áo che mặt ngay: "Không có, không có! Ta chỉ bị cát rơi vào mắt thôi."
Trong một động phủ, đám nữ tử Vũ Thần cũng vừa xem xong phim.
Một cái nữ tử áo xanh bất mãn nói: "Vũ Thần tỷ, sao tỷ lại diễn Linh Nhi chết vậy?"
Vũ Thần tức giận nói: "Kịch bản viết như vậy mà? Ta biết làm thế nào chứ?"
Một nữ tử đầu toàn là rắn hỏi lại: "Kịch bản là cái gì?"
Vũ Thần vuốt mấy con rắn nhỏ trên đầu nàng ta: "Chúng lại lớn hơn rồi. Kịch bản là câu chuyện này đó!"
Một nữ tử áo đỏ mặt mày quyến rũ oán trách Vũ Thần mị: "Vũ Thần tỷ, chuyện tốt thế này sao không dắt muội theo, sức mạnh tín ngưỡng trên người tỷ làm muội cũng phải hâm mộ rồi này!"
Vũ Thần đắc ý nói: "Muội lại không xinh đẹp bằng ta!"
Cả đám nữ tử hết biết nói gì luôn.
Ngọc Đế chậm rãi nói: "Chết rồi à!" Tay nắm chén trà trên bàn ném xuống bên dưới.
Ngoài ba mươi ba tầng trời, trong cung Oa Hoàng.
Thải Phượng, Thanh Loan nhìn nhau, đồng thời nhìn sang Nữ Oa sắc mặt đang cực kì khó coi, Thải Phượng nhỏ giọng nói: "Nương nương, đã chiếu xong rồi ạ."
Nữ Oa nghe vậy đáp: "Ta biết!"
Nàng nắm chặt tú cầu trong tay, vẻ mặt khó đoán, làm Thanh Loan Thải Phượng đều hoảng sợ.
Sau một lúc lâu nàng vung tay lên, lư hương đặt trên bàn đột nhiên biến mất.
Trong tiên cung Lý Đồng Tân kháp chỉ tính toán, tùy tay đã ném một nghiên mực xuống.
Tử Vi đại đế, Vân Tiêu Bích Tiêu, Na Tra, Tứ Đại Thiên Vương và các thần tiên khác đều ném một thứ gì đó.
Trên đảo Huyền Không, Lý Thanh Nhã tức giận nói với Trương Minh Hiên: "Ngươi làm gì vậy? Sao lại khiến Linh Nhi chết chứ? Ngươi làm còn quá đáng hơn hồi Tru Tiên nữa đấy, trong Tru Tiên chết một Bích Dao, Tiên Kiếm thì Nguyệt Như và Linh Nhi đều chết hết."
Trương Minh Hiên ngượng ngùng giải thích: "À, ừm, cốt truyện nó thế mà!"
"Cốt truyện thế nào còn không phải do ngươi viết à, ngươi không thể thay đổi chút nào sao?"
Trương Minh Hiên lắc đầu cười khổ.
Một tiếng bốp vang lên, Trương Minh Hiên kêu thảm ôm đầu ngồi xuống đất, nhìn sang bên thấy có chén trà bằng bạch ngọc đang lăn tròn bên chân hắn, chất lượng chén trà rất tốt, rơi vậy mà còn chưa bể!
Trương Minh Hiên nắm chén trà bạch ngọc đứng dậy ngẩng đầu giận dữ hét to: "Ai không có mắt ném đồ lung tung thế hả, chọi trúng người ta rồi đây này?"
Lý Thanh Nhã cũng khó hiểu ngẩng đầu nhìn lên, trời xanh mây gơn y như bình thường, chẳng có gì hết cả.
Trang 95# 1