Chương 188: Đây là phát thưởng đúng không
Không gian uốn khúc, một cái thước chặn giấy từ không trung xuất hiện, nhắm thẳng vào đầu Trương Minh Hiên.
Trương Minh Hiên biến sắc, "Ta né!" Chân hắn nhúc nhích cái, nháy mắt đã lách mình sang bên.
Thước chặn giấy bịch một tiếng nện xuống nền nhà bằng gạch, đập ra một cái hố to, vết rạn chung quanh miệng hố còn lan ra thêm một khúc.
Trương Minh Hiên lòng đầy hoảng sợ nhìn thước chặn giấy, nói rằng: "Đây là muốn mạng của ta à!"
Vừa dứt lời, không trung trên đầu hắn lại uốn khúc, một cái lư hương xuất hiện nhắm vào đầu Trương Minh Hiên ném xuống.
Trương Minh Hiên ném chén nước bạch ngọc trong tay, tay loé lên ánh sáng vàng, quạt lông ngũ sắc xuất hiện, hắn ra sức vung lên: "Ta thu này!"
Ánh sáng ngũ sắc đảo qua không trung, lư hương biến mất ngay.
Trương Minh Hiên chân lảo đảo dùng ra sức nắm chặt quạt lông, oán thầm: "Mợ ơi! Nặng tới vậy luôn!"
Không đợi hắn lấy lại tinh thần, không trung lại có một chiếc giày hỏng rơi xuống muốn đập vào ót hắn, Trương Minh Hiên biến sắc, vội vàng vun quạt lông quạt: "Ta thu này!"
Giày hỏng nháy mắt biến mất, Trương Minh Hiên hai tay chống nạnh chỉ lên trời chửi đổng: "Con mẹ nó, chân thằng nào thế, lại còn ném cả giày hỏng, có đạo đức công cộng không vậy hả?"
Ngay sau đó hai mắt Trương Minh trợn to, chỉ thấy cả một vùng không trung đều uốn khúc, sư tử bằng đá, cái bàn, ghế, kiếm nát, đoản đao, thậm chí còn có nửa cái cọc cây, rậm rạp che kín cả một vùng trời.
Trương Minh Hiên kêu thảm thiết một tiếng: "Má ta ơi!" Rồi quay đầu bỏ chạy ngay!
Chân hắn khẽ nhúc nhích, mấy thứ rách nát trên không trung cũng lập tức di chuyển, bay thẳng về phía mặt của Trương Minh Hiên, còn mang theo khí thế không đạt được mục đích thề không bỏ qua.
Trương Minh Hiên nghiêng đầu né sang bên, nghiến răng nghiến lợi ra sức phẩy quạt lông: "Ta thu lấy! Ta cất vào!"
Trương Tiểu Phàm, Long Thiên ngạo đều dốc toàn lực điều động thần lực, để Trương Minh Hiên sử dụng.
Quầng sáng ngũ sắc thồi quét chung quanh, các nguyên tố kim mộc thủy hỏa thổ hoá thành ngũ hành lưu chuyển, lướt tới nơi nào không trung nơi ấy bừng sáng.
Trương Minh Hiên xoay người đỡ đầu gối há mồm thở dốc: "Mệt chết ta rồi!"
Một lát sau, Trương Minh Hiên nhìn Lý Thanh Nhã đang ngồi trong đình nghỉ mát, nói: "Tỷ, chúng ta chuyển nhà tới nơi khác đi. Chỗ này phong thuỷ không tốt chút nào."
Lý Thanh Nhã thưởng thức chén nước bạch ngọc từ trên trời rơi xuống lúc nãy, tức giận nói: "Là có người muốn khiển trách ngươi thì có!"
Sau đó nhìn chén nước nói: "Không biết là vị đại thần nào lại như xa hoa tới thế, hậu thiên linh bảo cực phẩm cũng có thể tuỳ tay ném ra."
Bảo vật? Trương Minh Hiên lên tinh thần, vội vàng chạy tới trước mặt Lý Thanh Nhã nói: "Tỷ nói đây là bảo vật?"
Lý Thanh Nhã gật đầu nói rằng: "Hai thứ này không phải phàm vật, đặc biệt là chén trà này, càng thêm bất phàm! Công dụng là gì tạm thời chưa biết, nhưng phẩm cấp rất cao, vượt xa tưởng tượng!"
Trương Minh Hiên kích động hô to: "Ghê vậy á!"
Hắn xoa đầu đắc ý nói: "Xem ra phúc duyên của ta rất dầy nhà, ngồi trong nhà thôi, bảo bối cũng từ trên trời rơi xuống!" Hắn cười đắc ý.
Lý Thanh Nhã nhìn cái chặn giấy nói: "Cái này là chặn giấy long hổ, trong này có long hồn của giao long và yêu hồn của hổ yêu, có thể triệu hồi long hổ giúp đỡ, không tệ đâu."
Hai mắt Trương Minh Hiên sáng rõ, nhiệt tình nhìn cây quạt trong tay mình, trong này còn rất nhiều bảo bối đó nha!
Trương Minh Hiên vội vàng nói: "Tỷ, tỷ mau giúp ta xem xem, trong này còn bảo bối gì nữa!"
Hắn quạt một cái, cả đống thứ linh tinh lang tang xuất hiện trên bãi cỏ ngoài đình nghỉ mát. Một cái bóng đen từ trong đống đồ nọ bay ra, bịch cái nện lên đầu Trương Minh Hiên, sau đó cạch một tiếng rơi xuống đất, lăn một vòng.
Trương Minh Hiên đầu choáng váng, quay hai vòng, té ngay đơ xuống đất, miệng sùi bọt mép, nửa chết nửa sống!
Khoé miệng Lý Thanh Nhã run rẩy, vị đại thần nào nghịch ngợm thế này chứ? Không đạt mục đích thề không bỏ qua luôn! Nàng vung tay cái, Trương Minh Hiên tự động trôi nổi, bay về phòng mình.
Lý Thanh Nhã thật cẩn thận cầm lư hương lên, quan sát kỹ càng, chỉ thấy bên trên điêu khắc hình loài người mặc da thú, hoặc giương cung, hoặc đeo cung trên vai, xoay một vòng, còn có khắc hình bộ tộc nhân loại tụ họp, trẻ con đùa giỡn vui vẻ, phụ nữ dệt da thú, lửa trại đốt hừng hực. Trên đó toàn là khắc những chuyện về trạng thái sinh tồn của nhân loại thời thượng cổ.
Lý Thanh Nhã lẩm bẩm: "Đây là một đại năng của nhân loại à?" Nàng cẩn thận cất lại.
Nhìn đống linh tinh trên cỏ, nàng lại thấy đau đầu, ánh mắt nàng cũng có hạn, nhưng mấy thứ tốt này người khác chưa chắc gì biết nổi, nàng vẫn phải tự mình ra tay thu dọn thôi.
Không biết bao lâu, Trương Minh Hiên mới mơ màng tỉnh lại, lắc đầu, ôm cái bao trên đầu nhe răng trợn mắt la làng: "Rốt cuộc là ai? Tuyệt đối đừng để ta tìm ra được ngươi là ai, nếu không ta sẽ đè ngươi xuống đất, lấy đá đập ngươi một trăm lần! Một trăm lần luôn~ "
Hắn giãy dụa xuống giường, xoa đầu ra khỏi cửa, chỉ thấy bên ngoài đã thay đổi hoàn toàn.
Hoa sen trong hồ đã nở rộ, đón ánh sáng bạc của mặt trăng, rực rỡ loá mắt. Một cái núi giả được đặt giữa hồ, róc rách chảy nước, toả ra tiên thiên khí lượn lờ trên mặt hồ. Con đường cạnh hoa viên nở rộ không ít kỳ hoa dị thảo toả ra tiên quang, khiến hòn đảo nhỏ dù là đang đêm cũng đẹp tuyệt trần.
Trương Minh Hiên như đang nằm mơ, dọc theo đường nhỏ đi vào đình nghỉ mắt, chỉ thấy bàn ghế đá cũ đã biến mất tăm, thay vào đó là một cái bàn như lưu ly, cả mặt bàn có khắc bản đồ sao tinh xảo, nhìn mặt bàn cứ như nhìn được cả bầu trời đêm rực rỡ, còn cả nguyên bộ ghế dựa nữa.
Trương Minh Hiên không dám tin nhìn Lý Thanh Nhã đang ngồi trong đình hỏi: "Mấy thứ này đều là từ trong đống linh tinh đó hết à?"
Lý Thanh Nhã gật đầu mỉm cười đáp: "Đúng vậy! Theo ta suy đoán, mấy thứ này hẳn là thuộc về thiên cung, tỷ như cái bàn này chắc là đồ trong cung Tử Vi. Mớ hoa sen chắc là của Lam Thái Hòa, chặn giấy Long Hổ hẳn là của phủ Thiên Sư, đương nhiên những điều này toàn là do ta đoán cả."
Trương Minh Hiên nghiến răng nghiến lợi nói: "Còn cái thứ hình tròn đập đầu ta thì sao?"
Lý Thanh Nhã cười đáp: "Đó là một cái lư hương, chắc là của vị đại năng nhân tộc nào đó, đừng thất lễ!"
Trương Minh Hiên oan ức nói: "Tỷ, ta bị nó đập trúng đó! Giờ trên đầu còn nguyên cái bao nè, không tin thì tỷ xem thử đi!"
Lý Thanh Nhã oán trách: "Được rồi, tốt xấu gì ngươi cũng là một vị thần, sao lại trẻ con vậy hở."
Trương Minh Hiên cười hì hì, chớp mắt hỏi: "Tỷ, ta về phòng thế nào vậy?"
Nói rồi hắn chờ mong: "Tỷ ôm ta về phòng à?"
Lý Thanh Nhã vung tay lên, Trương Minh Hiên lập tức luống cuống tay chân nổi lên, lúc này Lý Thanh Nhã mới nói: "Chính là thế này!" Nhấn tay một cái, Trương Minh Hiên lại rơi xuống đất.
Trương Minh Hiên thất vọng nói: "Chỉ có thế thôi à?"
Hắn cười cười ngồi đối diện Lý Thanh Nhã lấy điện thoại di động ra, mở nhóm chat Thiên Đình.
Tiêu Dao thần quân: Gã khốn nào trong các ngươi ném rác xuống nhà ta? Không muốn sống nữa phải không!
Ngọc Đế: Là ta! Ngươi có ý kiến?
Tiêu Dao thần quân: [xấu hổ] không có ý kiến ạ!
Thái Bạch Kim Tinh: [mặt cười] không cẩn thận ném núi giả trong nhà đi, không rơi trúng Tiêu Dao đạo hữu chứ?
Tử Vi Đại Đế: Cái bàn nhà ta không cẩn thận rơi xuống.
Xích Cước Đại Tiên: Sao giầy của ta lại thiếu một chiếc?
Quỳnh Tiêu: trâm gài tóc của ta đâu rồi?
Bích Tiêu: đao của ta đâu mất rồi?
...
Trương Minh Hiên nhìn liên tiếp trả lời, yên lặng rời khỏi nhóm, các ngươi là đại thần, ta không trêu vào nổi!
Trang 95# 2