Tây Du Chi Đại Giải Trí Gia

Chương thứ ba mươi ba, Đỗ Hà xem tiểu thuyết, lòng đau xót không thôi.

Chương thứ ba mươi ba, Đỗ Hà xem tiểu thuyết, lòng đau xót không thôi.

Trong một ngã rẽ, Phong Vân Vô Kỵ gặp được một cảnh làm người tức điên, một nữ tử xinh đẹp đang bị bốn tráng hán mặt hơi đen đè xuống đất, phần áo trước ngực đã bị xé rách, lộ ra da thịt trắng nõn, làn váy xanh cũng bị vén lên, đằng trước nàng một thiếu niên dâm tà cười đứng đó, gã đã cởi quần ra, chuẩn bị làm chuyện xằng bậy.

...

"Đại Tự Tại Tán Nhân, ngươi vẫn luôn đuổi ta đi, có phải vì người này chính là thiếu chủ Đao Vực không, hừ! Đừng nói là thiếu chủ Đao Vực, cho dù là vực chủ Đao Vực muốn làm chuyện xằng bậy thế này, ta cũng sẽ rút đao chống lại."

"Ai, ta đuổi ngươi đi, ngươi lại không chịu đi, lúc ngươi tới có nhìn thấy thi thể trên đường không, đó toàn là những kẻ giống ngươi, không rõ mọi việc, làm việc lỗ mãng, mới rơi xuống kết cục như vậy." Đại Tự Tại Tán Nhân thở dài nói.

"Hừ, cả đám người các ngươi chỉ biết ngậm chặt miệng, vậy cứ để bổn vương nói cho hắn biết." Thiếu niên nọ đột nhiên đứng lên, lạnh lùng nhìn chằm chằm Phong Vân Vô Kỵ: "Bổn vương là Nhị hoàng tử của Ma giới, chỉ vì một nữ tử, bọn hắn sẽ không chống lại ta đâu, ha ha, ông ta... ông ta, cũng biết rõ bổn vương là ai, mà đừng nói mấy chuyện này nữa, nơi này cách Đao Vực trong miệng ngươi chưa tới ba ngàn thước, đám cường giả nhân loại của các ngươi ở trong Đao Vực sợ là đều biết bổn vương đang làm gì ở đây hết. Thế nhưng không một ai dám quấy nhiễu, ngươi chỉ là một nhân loại hèn mọn, vậy mà dám đứng ra quấy rầy chuyện tốt của bổn vương. Tứ đại hộ vệ, xử lý hắn đi, bổn vương muốn móc tim của hắn ra nếm thử."

Sắc mặt Phong Vân Vô Kỵ tái xanh, hắn không dám tin trừng đám người Đại Tự Tại Tán Nhân, một cơn tức vô danh trào dâng trong lòng, như muốn phá tan cả lòng ngực hắn: "Các người cứ thế dung tung cho đám yêu ma lăng nhục nhân tộc chúng ta vậy à?"

Đỗ Hà siết chặt nắm tay, vành mắt thấm nước: "Sao có thể như vậy? Sao thế được?" Rồi khẽ quát: "Yêu ma!"

Trình Giảo Kim giáng một quyền xuống đất, mặt đất rung chuyển, đá sỏi tung bay, mặt ông đầy dữ tợn: "Hay cho một câu nhẫn nhục phụ trọng, hay cho Ma giới! Lấy trăm vạn đại quân của ta, ta diệt sạch Ma giới các ngươi~~ "

Hoàng hậu cũng che miệng lại, mặt đầy nước mắt, nàng rơi lệ cho nỗi khuất nhục mà nhân loại Thái Cổ phải chịu.

Lý Thế Dân tay bấu chặt vào long án, gân xanh nổi đầy tay, mắt hiện lên vẻ dữ tợn.

Trên thiên cung, mắt Ngọc Đế cũng loé lên vẻ nguy hiểm, khí thế quanh người bắt đầu dâng trào, Ma tộc ~

Trong mắt Ngọc Đế, nhân tộc ở Thái Cổ dù là công pháp tu luyện hay thói quen sinh hoạt thậm chí xưng hô đều không khác gì Hồng Hoang, nhân tộc Thái Cổ không khác gì đại biểu cho Hồng Hoang, giờ Hồng Hoang lại bị dị tộc ức hiếp tới nước này, là cộng chủ của tam giới ngài cực kì tức giận, giờ ngài chỉ muốn biết thế giới này ở đâu? Ngài muốn dẫn muôn vạn thiên binh của mình, tiêu hết Thần Ma!

Tình tiết trong tiểu thuyết tiếp tục phát triển, gần vách tường trong mộ huyệt , Phong Vân Vô Kỵ phát hiện có chữ viết sâu khoảng một tấc che kín toàn bộ vách tường:

"Ta, dẫu chết muôn lần, cũng không hối hận."

"Hận! Hận! Hận! Giết Thần! Diệt Ma!"

"Cố thổ xa xăm, khi nào mới có thể trở về."

"Nay thân ta chịu nhục, tất nhớ kỹ trong lòng, kiếp sau chắc chắn sẽ báo thù."

"Sau này, tộc nhân của ta, nếu có thể, xin hãy mang hài cốt của ta về cố thổ, ta rất nhớ cố thổ, nhớ không khí trong lành của cố thổ, mùi đất thơm của cố thổ..."

"Trời xanh đáng hận, tộc nhân của ta tới khi nào mới có thể thoát khỏi khổ ngục này! Ta đau khổ tu luyện ma công, nếu có một ngày có thể giết ra khỏi nơi này, chắc chắn sẽ máu rửa Thần Ma!"

"Hận hận hận! Tại sao tộc nhân của ta không hiểu cho nổi khổ tâm của ta! Giết giết giết! Oán oán oán!!!"

"Ta tự nguyện nhập ma ngục, chịu khổ nạn muôn đời, chỉ mong tộc nhân của ta có thể hưởng bình an một phương! Trời xanh thương xót cho tộc nhân của ta!"

"Vượt muôn kiếp không diệt sạch Ma tộc, thề không ngủ yên!"

...

Từng chữ từng chữ như phun máu thét gào, khiến mọi người của Hồng Hoang đều cảm động, trước di động vô số người chảy nước mắt.

Lý Thế Dân đột nhiên đứng lên, vung chân đá bay long án trước mặt, tấu chương rơi khắp nơi. Thái giám thị nữ đều hoảng sợ vội vàng quỳ xuống.

Hoàng hậu tắt di động, lau nước mắt.

Vũ Thần trừng mắt đọc xong chương mới, lẩm bẩm: "Lá gan của hắn lớn nhỉ? Không sợ đại thần trong Hồng Hoang trách tội à? Đây có khác gì là hình chiếu của nhân tộc thời viễn cổ chứ!"

Nói rồi nàng lại lắc đầu cười khổ: "Nữ Oa nương nương hắn còn dám viết lung tung, còn gì mà hắn không dám làm chứ!"

Trên đường Tây Du, Tôn Ngộ Không vò đầu bứt tai khì khì nói: "Sư phụ, người cảm thấy Phật hiệu tiêu diệt được Thần Ma không?"

Đường Tam Tạng niệm một câu A di đà Phật mới nói: "Phật môn cũng có Nộ Mục Kim Cương!"

Ngọc Đế chắp tay đằng sau đi tới đi lui trong Lăng Tiêu bảo điện, vụt cái bóng ngài biến mất trong điện.

Ngoài ba mươi ba tầng trời cũng không bình tĩnh, trong cung Oa Hoàng, Nữ Oa biến sắc, bi ai thở dài thì thầm: "Cá lớn nuốt cá bé, chỉ thế mà thôi! Trước các chủng tộc ai đúng ai sai? Người? Yêu?" Thanh Loan Thải Phượng cúi đầu không nói.

Tren diễn dàn TT cũng cực kì náo nhiệt.

Thanh Liên Kiếm: hận không thể lấy ba thước thanh phong diệt sạch Thần Ma.

Đại Ngưu: quỳ ủng hộ Tửu Kiếm Tiên!

Ly Trần Tiên: nếu sinh tại ra ở Thái Cổ, dù sức không có bao nhiêu, cũng sẽ liều mạng chém giết Thần Ma để không uổng cuộc đời này.

Lão Chu: bái kiến tiên nhân.

Đại Thiên Vương: [lửa giận] nếu thực sự có Thái Cổ, ta sẽ lãnh binh, san bằng Ma Vực.

Nhị Thiên Vương: cùng chiến đấu với đại ca!

Tam Thiên Vương: cùng chiến đấu với đại ca!

Tứ Thiên Vương: cùng chiến đấu với đại ca!

Ta Hận Bảo Tháp: [cười lạnh] Thần tộc? Đúng là một trò cười, nghiệp lực ngập trời, cũng dám xưng thần!

Hắc Vương: lúc trước ta đã đạp phá Linh Tiêu bảo điện, phá vỡ Thần vực chỉ là chuyện nhấc tay!

Ta Hận Bảo Tháp: [Khó hiểu] ngươi là Nhị ca?

Hắc vương: hì hì~ người quen à? Ta là Hao Thiên.

Ta Hận Bảo Tháp: Cút sang bên đi.

...

Trương Minh Hiên ăn điểm tâm xong, đang ỷ trên lan can nhìn mặt nước suy nghĩ bay xa, ta là ai? Ta tới từ đâu? Ta muốn đi đâu?

"Nói cho ta biết, Thái Cổ đại lục ở nơi nào?" Một cái thanh âm trầm thấp tại Trương Minh Hiên phía sau vang lên.

Trương Minh Hiên giật mình, vội quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một lão đạo phong thần tuấn lãng đang đứng ngay sau lưng mình.

Trương Minh Hiên đứng lên, thở dài một hơi nói: "Viên đạo trưởng, ông xuất hiện đột ngột quá! Làm ta sợ muốn chết."

Viên Thủ Thành nói rằng: "Nói cho ta biết, Thái Cổ ở nơi nào?"

Trương Minh Hiên sửng sốt, buồn cười đáp: "Viên đại nhân, đó chỉ là truyện thôi! Làm gì có thế giới Thái Cổ chứ?"

Viên Thủ Thành cau mày nói: "Là giả à?"

Trương Minh Hiên gật đầu nói rằng: "Đương nhiên là giả, không phải ông biết bói toán à? Bói thử một quẻ chẳng phải biết ngay à."

Viên Thủ Thành hừ một tiếng nói: "Nếu là giả, sao lại viết chủng tộc của ta ở Hồng Hoang thế thảm tới thế? Chỉ là một Long Thiên Ngạo có thể tung hoành khắp nơi, vậy mà dị tộc lại vượt lên trên cả chư thần Hồng Hoang chung ta."

Trương Minh Hiên cười khổ giải thích: "Đó là do bối cảnh thế giới khác nhau mà?"

Viên Thủ Thành im lặng một lúc mới nói: "Phong Vân Vô Kỵ có thể diệt trừ hết cả hai tộc Thần Ma không?"

Trương Minh Hiên lập tức chỉ lên trời thề: "Ta hứa, chắc chắn sẽ thế!"

Viên Thủ Thành thở phào một hơi: "Vậy được, ngươi phải viết đàng hoàng cho ta. Bích Dao chết, Tiểu Thiến chuyển thế, Linh Nhi chết, ta hy vọng quyển tiểu thuyết lần này có một kết cục tốt đẹp."

Trương Minh Hiên nhìn ánh mắt hung ác của Viên Thủ Thành, liên tục gật đầu, Viên Thủ Thành thấy vậy lập tức biến mất.

Trương Minh Hiên lau mồ hôi lạnh oán thầm: "Hồi trước chỉ gửi dao lam, gửi đồ nữ gì đó thiệt là yếu muốn chết luôn. Ở trong đây một lời không hợp là chọi đồ, không hơp cái là tới cửa đến uy hiếp, làm tác giả quả thực quá nguy hiểm!"


Trang 96# 1


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất