Chương 190: Thiên Ma giới
Ngay lúc Trương Minh Hiên ngượng ngùng cảm thán, tác giả quá vất vả.
Thì ở trong một không gian hư vô tối đen, Ngọc Đế rảo bước đi vào, không gian bất đầu sôi sục, mây đen vần vũ, một tiếng rống to từ trong bóng tối vang lên, cả đám ma đầu gào thét vây quanh Ngọc Đế.
Ngọc Đế hừ một tiếng, vô lượng thần quang nở rộ, khói đen của ma đầu chạm tới thần quang đều hét thảm một tiếng tiêu tán sạch sẽ.
Một tiếng rống tức giận từ sâu trong bóng đen truyền ra: "Trương Bách Nhẫn, ngươi khinh người quá đáng!"
Ngọc Đế xoa cổ tay nói: "Thương Long, ngươi đi ra cho trẫm! Hôm nay tâm trạng trẫm không vui, muốn đánh ma."
"Gào!" Bốn con mắt đỏ ngầu rực sáng, hai cái đầu rồng khổng lồ cắn về phía Ngọc Đế. Ngọc Đế siết chặt nắm tay đột nhiên cử động, trong nháy mắt ngài đã xuất hiện trước một cái đầu rồng, giáng mạnh một quyền trúng ngay giữa sừng rồng. Con rồng khổng lồ kêu thảm thiết một tiếng, sừng rồng rắc rắc gãy làm đôi.
Ngọc Đế lắc lắc cổ tay, bóng người loé lên lại xuất hiện trước một đầu rồng khác, đạp một cước, tiếng nổ rung trời vang lên, đầu rồng như thiên thạch rầm một tiếng bể nát, máu đen phun ra như suối.
Ngọc Đế thở ra một hơi nói: "Sáng khoái!"
Bóng người xuất hiện che kín không gian, không ngừng đấm đá vào ma long, mỗi một quyền giáng xuống, mỗi một chân đá ra, tiếng kêu thảm thiết vang vọng cả không gian, ma long không thể đánh trả lại được gì.
Hơn nửa ngày sau một giọng nói chợt vang lên: "Ngọc Đế, ngươi đánh đủ chưa?"
Một đóa hắc liên từ sâu trong không gian tối đen bay ra, nở rộ, Ngọc Đế lập tức dừng tay, bóng người đầy trời hợp thành một thể.
Hắc liên nở rộ, một soái ca trung niên với mái tóc đen dài xoả tung ngồi xếp bằng trên hắc liên.
Ma long rên rỉ gọi một tiếng: "Vô Thiên Phật tổ!"
Vô Thiên gật đầu nói: "Ngọc Đế, sao ngươi lại tới Thiên Ma giới?"
Ngọc Đế cười sang sảng, nói: "Trẫm là chí tôn của tam giới, có chỗ nào mà trẫm không tới được chứ!"
Thần luân sau lưng xuất hiệnm, thiên hoa tung bay, mặt đất mọc đầy kim liên, thiên âm vang vọng thiên địa, thiên uy uy nghiêm khủng bố quét ngang đại địa giáng xuống.
Vô Thiên nghiêm túc nhìn Ngọc Đế, bóng người dần tan biến, ma long cũng vội vàng chạy về chỗ sâu trong không gian.
Ngọc Đế cũng không ngăn cản, lắc lắc cổ, lẩm bẩm: "Ma tộc nếu như dám làm càn, trẫm sẽ diệt sạch Ma giới của ngươi!" Nói rồi bóng người nháy mắt biến mất.
Sau khi Ngọc Đế biến mất, một giọng nói từ từ vang lên: "Diệt sạch Ma giới? Ngươi còn làm không được! Truyền lệnh xuống, tăng lớn khảo nghiệm đối với tu sĩ độ kiếp. Bảo Hắc Bào hành động đi!"
"Vâng!"
Chạng vạng, Trương Minh Hiên trở về phòng, chui vào linh thức nhìn tiểu thế giới đại lục Thái Cổ vừa xuất hiện trong thức hải, cực kì vừa lòng. Phi Thăng Chi Hậu ngưng tụ tín ngưỡng nhanh hơn Tru Tiên và Người Tu Chân Ở Dị Giới, chắc là vì thảm trạng của Thái Cổ càng dễ khiến người ta cộng minh.
Ngày hôm sau Trương Minh Hiên tiếp tục thượng đang Phi Thăng từ chương bốn mươi tới chương năm mươi.
Khương Cẩm Tịch xem xong mấy chương vừa đăng, đặc biệt là chương ma nữ Phyllis quyến rũ người khác, nàng xem mà đỏ mặt tai hồng luôn.
Trước màn hình di động cũng có không biết bao nhiêu thiếu nam thiếu nữ nhìn đi nhìn lại chương này, ma nữ quá biết cách quyến rũ người ta.
Hoàng hậu cũng cười nói: "Phong Vân Vô Kỵ lại về tới Thái Cổ, từ nay về sau chắc sẽ tung hoành thiên hạ!"
"Chắc sẽ vậy! Đáng tiếc ngươi không nhìn thấy được."
Hoàng hậu vội vàng quay đầu quát: "Ai?"
Một bóng đen chợt loé lên trong tầm mắt nàng, tiếng thét thê lương vang vọng cả Đại Đường.
Cả thành Trường An đều huyên náo, cấm vệ đóng cửa thành, các đại tướng quân không ngừng phóng ngựa trên đường lớn, trên trời các tu sĩ của Đạo Minh bay lượn giám thị cả thành, dân chúng trốn ở trong nhà lạnh run.
Trương Minh Hiên trợn mắt há mồm nhìn Lý Thanh Nhã lắp bắp hỏi lại: "Tỷ... Tỷ nói hoàng hậu chết rồi?"
Lý Thanh Nhã nhíu mày gật đầu nói: "Phải, Đường hoàng vừa truyền tin tới, nhờ ta tới phụ giúp lùng bắt hung thủ."
Trương Minh Hiên lắc đầu không dám tin: "Sao lại vậy? Sao lại vậy được cơ chứ? Mấy hôm trước ta có gặp tỷ ấy, tỷ ấy vẫn còn khoẻ mạnh mà!"
Lý Thanh Nhã nói: "Tới thành Trường An sẽ biết, chúng ta đi thôi!"
Trương Minh Hiên hoảng hốt gật đầu, bị Lý Thanh Nhã nhét vào cổ tay áo
Trương Minh Hiên đi theo Lý Thanh Nhã vào hoàng cung, chung quanh là cung điện xanh vàng rực rỡ, cảnh đẹp tranh kỳ khoe sắc, Trương Minh Hiên lại không có tâm trạng ngắm nhìn. Từ khi tới Đại Đường, hắn đã xem hoàng hậu như tỷ tỷ của mình, nhưng sao tỷ ấy chết được? Đây là thần thoại không phải lịch sử, một quốc mẫu thường thường sẽ có quốc vận phù hộ, sao lại chết được?
Lập Chính điện, Trương Minh Hiên và Lý Thanh Nhã đi vào, chỉ thấy Lý Thế Dân đang suy sút ngồi trong ghế dựa trong, mắt đỏ bừng, mệt mỏi vô cùng, mái tóc đen nay đã bạc hơn nữa.
Lý Thanh Nhã, Trương Minh Hiên đi vào, Lý Thế Dân cũng chỉ là ngẩng đầu nói một câu: "Phiền các ngươi rồi!"
Lý Thanh Nhã khom người hành lễ: "Bệ hạ nén bi thương!"
Mắt Lý Thế Dân hiện lên vẻ hung ác: "Thái y và người của Đạo Minh, đều nói Vô Cấu đột nhiên phát bệnh qua đời, trẫm không tin!"
Lý Thanh Nhã nói: "Ta muốn xem muội ấy ngay!"
Lý Thế Dân phất tay đạo: "Nàng ở bên trong!"
Trương Minh Hiên, Lý Thanh Nhã đi vào buồng trong, chỉ thấy hoàng hậu sắc mặt tái nhợt nằm trên giường, ngươi không còn chút máu, sắc mặt cũng không có vẻ gì là thống khổ.
Lý Thanh Nhã bước tới bên giường, duỗi tay chạm vào mũi chân hoàng hậu, một luồng sáng toát ra từ tay nàng, chậm rãi lướt qua soi rọi toàn bộ người hoàng hậu.
Lý Thanh Nhã siết chặt nắm tay, cau mày: "Là tu sĩ!"
Trương Minh Hiên cả giận nói: "Là ai?"
Lý Thanh Nhã lắc đầu nói: "Không biết, đạo hành kẻ này cao hơn ta."
Trương Minh Hiên theo Lý Thanh Nhã ra ngoài đi đến, chỉ thấy bên ngoài Tấn Dương đang đứng cạnh Lý Thế Dân.
Tấn Dương nhìn thấy Trương Minh Hiên hai mắt sáng rỡ, vội vàng chạy tới cười reo lên: "Hoàng thúc, con nhớ thúc lắm."
Trương Minh Hiên cười đầy miễn cưỡng: "Hoàng thúc cũng nhớ con lắm!"
Tấn Dương duỗi đầu nhìn vào buồng trong hỏi, hỏi: "Mẫu hậu còn chưa tỉnh ạ?"
Con bé cẩn thận thì thầm vào tai Trương Minh Hiên: "Hoàng thúc, nãy con có thấy thái y đi vào, có phải mẫu hậu đang bệnh không?" Sau đó cau mày nói: "Bị bệnh sẽ khó chịu lắm đó."
Trương Minh Hiên nhìn khuôn mặt hồn nhiên của Tấn Dương vẻ, chỉ cảm thấy trong lòng khó chịu cực kì.
Trương Minh Hiên nói rằng: "Không phải, hoàng hậu chính hơi mệt thôi, tỷ ấy đang nghỉ ngơi!"
Tấn Dương cười nói: "Vậy là tốt rồi, hoàng thúc chúng ta ra ngoài chơi đi!"
Lý Thế Dân cau mày nói: "Người đâu!"
Một lão cung nữ vội vàng chạy vào quỳ xuống nói: "Nô tỳ bái kiến bệ hạ!"
Lý Thế Dân nói rằng: "Dẫn Tấn Dương lui ra ngoài đi!"
Lão cung nữ vội vàng nói: "Vâng~ vâng~ "
Nói rồi vội đứng lên bước tới trước mặt Trương Minh Hiên nói: "Công chúa Tấn Dương, mau theo lão nô ra ngoài đi!"
Tấn Dương ôm cổ Trương Minh Hiên nói: "Không muốn đâu, con muốn chơi với hoàng thúc!"
Trương Minh Hiên vỗ đầu Tấn Dương nói: "Tấn Dương ngoan, hoàng thúc lát sẽ ra chơi với con nhé, con ra ngoài trước đi đã."
Tấn Dương nghe vậy mới ngoan ngoãn đáp: "Dạ được!"
Con bé vươn hai tay với lão ma ma, để lão ma ma ôm mình ra ngoài.
Tấn Dương ra ngoài rồi, Lý Thế Dân mỏi mệt hỏi: "Vô Cấu là bị hại chết à?"
Lý Thanh Nhã gật đầu nói: "Phải!"
Lý Thế Dân nện mạnh một quyền xuống bàn trà bên cạnh, một tiếng vang lớn vang lên, mảnh vỡ vang tung toé, nước trà hoà với máu theo cạnh bàn nhỏ xuống đất.
Trang 96# 2