Chương 192: Trương Minh Hiên nổi dậy
Trương Minh Hiên và Lý Thanh Nhã sau khi tham gia tang lễ của Trưởng Tôn hoàng hậu thì quay lại đảo Phù Không ở Thiên Môn Sơn, đi theo còn có tiểu công chúa Tấn Dương.
Tấn Dương dáng vẻ đáng thương kéo tay áo Trương Minh Hiên, cẩn trọng quan sát đảo Phù Không, không rời Trương Minh Hiên nửa bước.
Dung Mỗ cùng một hàng thị nữ đi ra nghênh đón, cung kính nói: "Cung nghênh thiếu gia, tiểu thư trở về núi!"
Lý Thanh Tuyền cũng cười hì hì từ xa chạy tới kêu lên: "Tỷ, cuối cùng thì tỷ cũng đã trở về!”
Nàng ta kinh ngạc khi nhìn thấy tay Trương Minh Hiên đang dắt theo Tấn Dương nói: "Sao nàng ấy lại tới đây?"
Lý Thanh Nhã trầm giọng nói: "Hoàng hậu đã quy tiên rồi.”
Lý Thanh Tuyền nói với vẻ vô cùng ngạc nhiên: "Sao có thể thế được? Lần trước ta thấy người vẫn còn khỏe mạnh lắm mà!"
Lý Thanh Nhã đi vào bên trong rồi nói: "Vào phòng rồi nói chuyện."
Tấn Dương mấp máy hé miệng ngẩng đầu lên nhìn Trương Minh Hiên nói: "Hoàng thúc, con không thích nơi này, con nhớ mẫu hậu, nhớ phụ hoàng!"
Trương Minh Hiên nhìn thấy vẻ tiều tụy của Tấn Dương mà lo lắng, ngồi xổm xuống bế Tấn Dương lên nói: "Tấn Dương ngoan, ở trong này cùng thúc thúc chăm chỉ học các kỹ năng."
Tấn Dương ấm ức gật gật đầu nói: "Mẫu hậu, phụ hoàng có phải không cần con nữa không? Tấn Dương rất ngoan mà."
Trương Minh Hiên đau lòng xoa đầu Tấn Dương nói: "Không có, bọn họ rất thương con."
Tấn Dương dựa vào vai Trương Minh Hiên, khẽ nhắm mắt lại, khóe mắt ẩm ướt.
Trương Minh Hiên ôm Tấn Dương đi dọc theo đường nhỏ vào bên trong nói: "Ta đã lệnh cho các ngươi sắp xếp một căn phòng, các ngươi sắp xếp xong chưa?"
Dung Mỗ cung kính nói: "Đã sắp xếp xong rồi ạ, ngay bên trong thư điếm sát vách với phòng của ngài."
Trương Minh Hiên ôm Tấn Dương đi về hướng thư điếm, mở căn phòng sát vách phòng mình ra, một mùi thơm ngát phả vào mặt, tấm mành màu hồng phấn, cái giường mới tinh gọn gàng sạch sẽ, phía trên bàn học trước cửa sổ còn đặt hai chậu hoa tươi.
Khóe miệng Trương Minh Hiên co giật, so với căn phòng này, thì phòng mình quả thật không thể sánh nổi!
Vừa đặt Tấn Dương lên giường, thì Tấn Dương lập tức mở mắt ra.
Trương Minh Hiên cười ha hả nói: "Tấn Dương từ giờ trở đi phòng này sẽ là phòng của con."
Tấn Dương nhìn liếc mắt nhìn xung quanh một lượt rồi lộ ra vẻ tươi cười nói: "Con rất thích!"
Trương Minh Hiên nói: "Vậy con nghỉ ngơi trước đi, phòng ta ở ngay sát cạnh phòng con, có chuyện gì thì gọi ta."
Tấn Dương rất hiểu chuyện gật gật đầu nói: "Con biết rồi, hoàng thúc!"
Trương Minh Hiên cười nói: "Ngoan lắm!" Rồi xoay người đi ra ngoài.
Trương Minh Hiên đi ra tới cửa, duỗi lưng một cái, đột nhiên ánh mắt ngưng lại, dự cảm không lành nhìn thấy Lý Thanh Tuyền ở cách đó không xa.
Bước tới, âm hiểm nói: "Tỷ trở về rồi đó à?"
Lý Thanh Tuyền lập tức quay đầu lại, nhìn thấy Trương Minh Hiên bỉu môi nói: "Là chính miệng ngươi nói không cần để ý mà!"
Trương Minh Hiên lập tức gào lên: "Tỷ còn dám lý sự! Hôm nay ta nhất định phải dạy tỷ một bài học."
Lý Thanh Tuyền sửng sốt, lập tức hưng phấn nói: "Đến đây! Đến đây! Chúng ta ra ngoài kia đánh một trận.
Sau đó nàng ta chạy đi trước, vượt qua pháp trận ở cổng bay ra ngoài, Trương Minh Hiên cũng không chút khiếp sợ mà theo lên! Trong tầng trời cao, hai người đứng đối mặt cách nhau một khoảng xa.
Lý Thanh Tuyền hăng hái tay nắm quyền, hét lên một tiếng quái dị, lập tức xông về phía Trương Minh Hiên. Mang theo khí thế chưa từng thấy thật giống một con mãnh hổ.
Tay Trương Minh Hiên chợt lóe lên ánh sáng, hắn hét lên: "Bây giờ ta đã không còn sợ tỷ nữa! Thần quang ngũ sắc, trấn áp cho ta!"
Hào quang ngũ sắc nở rộ, ánh sáng lóa mắt, quầng sáng quét đi tất cả!
Lý Thanh Tuyền chỉ kịp hét lên một tiếng sợ hãi: "A! Nhà ngươi chơi gian." Nháy mắt sau, bóng người đã biến mất.
Trương Minh Hiên đứng ở trên cao, phe phẩy quạt lông, phong thái cốt cách như một vị tiên, lẩm bẩm: "Quạt lông khăn lụa, thuyền buồm đã thành tro tàn khói bay!"
Một đám mây trắng làm đệm cho hắn, từ từ đáp xuống trước cửa đảo Phù Không, hai bên cửa ra vào có đặt một con kỳ lân bằng đá, cũng chẳng biết vị thần tiên nơi nào đã ném nó xuống.
Trương Minh Hiên từ ngoài cửa đi vào, vào bên trong đình nghỉ mát, đặt chiếc quạt lông lên cái bàn đầy những ngôi sao lấp lánh, tay gõ gõ nói "Đã biết sai chưa?"
Giọng nói tức giận của Lý Thanh Tuyền từ bên trong truyền ra: "Nhưng ngươi dùng pháp bảo, thắng không anh hùng."
Trương Minh Hiên đắc ý nói: "Pháp bảo cũng là một phần của thực lực."
"Có bản lĩnh thì thả ta ra, chúng ta đánh lại lần nữa."
Trương Minh Hiên xoa xoa chiếc quạt lông nói: "Trước tiên phải nói tỷ đã biết sai chưa?"
"Hừ!"
Trương Minh Hiên thở dài một hơi nói: "Ôi! Sư phụ nói tu vi của ta tăng quá nhanh , dặn ta đi bế quan khoảng tám mười năm để củng cố tu vi, tỷ đã không nhận sai như vậy thì đi theo bế quan cùng ta đi!"
Bên trong chiếc quạt lông lập tức truyền ra âm thanh nôn nóng của Lý Thanh Tuyền: "Minh Hiên đệ đệ, đệ đệ tốt! Tỷ biết sai rồi, mau thả tỷ ra đi."
Trương Minh Hiên cười nói: "Đã biết sai rồi hả! Thế bồi thường cho ta thế nào đây?"
"Ngươi muốn thế nào?"
Trương Minh Hiên chớp mắt mờ ám nói: "Ta muốn ngươi đi tìm một vị hòa thượng."
"Được, được, mau thả ta ra đã."
Trương Minh Hiên vung chiếc quạt lên, một đường sáng láp lánh phát ra, Lý Thanh Tuyền xoay vòng xuất hiện ở trên bãi cỏ bên ngoài chòi nghỉ mát.
Lý Thanh Tuyền lắc đầu, tức giận nhìn Trương Minh Hiên nói: "Trương Minh Hiên, hãy lãnh một quyền của ta!"
Nàng nắm chặt quyền, chớp mắt cái đã xuất hiện trước mặt Trương Minh Hiên, đấm thẳng vào mặt hắn.
Trương Minh Hiên vội vàng vung quạt lên, đáng tiếc là đã chậm rồi, Trương Minh Hiên bị đấm bay lên trời trong âm thanh nặng nề, oanh một tiếng đụng vào trên Lưỡng Nghi Vi Trần Đại Trận.
Lý Thanh Nhã đành phải lên tiếng: "Các ngươi yên lặng một chút đi."
Một lát sau, Lý Thanh Tuyền và Trương Minh Hiên bầm một bên mắt ngồi hai bên đầu bàn ánh mắt căm thù nhìn nhau, Lý Thanh Tuyền nhìn chằm chằm Trương Minh Hiên hung hăng cắn xé miếng thịt trong miệng. Trương Minh Hiên nhìn Lý Thanh Tuyền với vẻ khinh thường, tay liên tục gắp thức ăn cho Tấn Dương, đến nỗi thức ăn trong bát đã chất thành ngọn núi nhỏ.
Tấn Dương nhìn Lý Thanh Tuyền lại quay ra nhìn Trương Minh Hiên, cuối cùng bất lực nhìn về phía Lý Thanh Nhã.
Lý Thanh Nhã lấy đũa gõ vào bát mình nói: "Hai người đủ rồi đó! Có thôi ngay đi không?"
Lý Thanh Tuyền than thở nói: "Không chơi nữa! Cái người lại dùng pháp bảo nhốt ta."
Trương Minh Hiên hừ một tiếng nói: "Nhận thua rồi còn chới xấu!"
Sau bữa ăn trong không khí kì dị, Trương Minh Hiên trở về phòng tiếp tục viết sách, phải nói là chép lại sách.
Trên đường Tây Du, Tôn Ngộ Không dắt ngựa, Đường Tam Tạng ngồi trên lưng ngựa đi tới một thành trì phồn hoa sầm uất, người qua đường trong thành vừa nhìn thấy Tôn Ngộ Không đều hoảng loạn tránh ra xa, nhà dân hàng quán cũng đều đóng cửa rầm rầm.
Miệng Đường Tam Tạng mấp máy vài cái, muốn nói gì đó rồi lại thôi, cuối cùng cũng đành phải cất tiếng: "Ngộ Không, ngươi hãy đi đến một nhà hỏi thử, nơi đây là địa danh nào? Có xưởng nung chế đồ gốm sứ nào không?"
Tôn Ngộ Không cười khì khì nói: "Không cần hỏi, nơi này chính là nước Dạ Lang, là tiểu quốc. Sư phụ tìm xưởng nung đồ gốm để làm gì?"
Sắc mặt Đường Tam Tạng bỗng ửng đỏ nhỏ giọng nói: "Vi sư từng đồng ý với Trương công tử giúp hắn bán điện thoại."
Ánh mắt con khỉ Tôn Ngộ Không chớp chớp vài cái hiếu kỳ hỏi: "Trương công tử là ai?"
"Là sư đệ của con!"
Tôn Ngộ Không sửng sốt, cười khì khì nói: "Là chuyện của sư đệ con sao! Vậy mau đi thôi, đi mau!"
Tôn Ngộ Không nắm lấy dây cương kéo Bạch Long Mã nhanh chóng đi về phía trước, dáng vẻ thật láu lỉnh.
Nửa khắc sau, hai sư đồ đã đi tới một thôn trang dưới chân núi ở ngoài thành, từ xa xa nhìn lại có thể thấy được khói bụi bay mịt mù.
Trang 97# 2