Chương 200: Mời Quan Âm đến
Tôn Ngộ Không gấp gáp vò đầu bứt tai, hắn tức giận nói: “Bọn họ chạy về hướng nào?”
Bạch Long Mã nói: “Hướng Tây!”
Tôn Ngộ Không lập tức bay lên trời, tay che ngang trán cản nắng nhìn về phía tây, hoả nhãn kim tinh lấp lánh, trong giây lát hắn liền phát hiện trên đỉnh một ngọn núi cách đó không xa tản ra tiên khí và thụy khí(1) đầy trời.
Tôn Ngộ Không lẩm bẩm: “Không có yêu khí, không phải yêu quái! Tên hòa thượng thối kia chỉ biết gây chuyện.”
Nhanh chóng bay qua, hắn nhẹ nhàng đứng ở trên khoảng không trước cửa động phủ, sau đó kêu lên: “Tiên tử, mau thả sư phụ ta ra.”
Lý Thanh Tuyền đi ra từ bên trong động phủ, sắc mặt xanh mét nói: “Dâm tăng vô lễ, dám đùa giỡn bổn tọa, hắn phải bị trấn áp trăm năm thì mới có thể giải được mối hận trong lòng ta.”
Tôn Ngộ Không chắp tay thi lễ nói: “Đúng là sư phụ ta có chút thất lễ, nhưng chúng ta có trách nhiệm trong người, không thể ở lâu, vẫn mong tiên tử tạo điều kiện, thả sư phụ ta ra.”
Lý Thanh Tuyền nói: “Thì ra ngươi là đồ đệ của hắn, nhất định cũng là cá mè một lứa, cút cho ta!”
Nàng vung quạt thần ngũ sắc lên, ánh sáng ngũ sắc thổi quét tới, ngũ hành chuyển động! Tôn Ngộ Không hú lên những tiếng quái dị, hắn bị cuốn vào bên trong vòng xoáy ngũ hành, quay cuồng tiến về phía chân trời, chỉ trong chớp mắt đã biến thành một cái chấm đen nhỏ xíu.
Tiếng vang rất lớn, cơ thể Tôn Ngộ Không đập vào một ngọn núi, mặt đất chấn động, đá sỏi rơi xuống khắp nơi.
Hắn run rẩy chui ra khỏi cái hố, tự nói: “Đây là loại bảo vật gì, quá là lợi hại!”
Tôn Ngộ Không lập tức nghiêng người nhảy ra, vặn vẹo thân thể, chỉ trong nháy mắt hắn đã trở về chỗ cũ, vò đầu bứt tai nhìn động phủ.
“Biến!” Hắn lắc mình biến thành một con ruồi bay vào trong động.
Bên trong động phủ, Lý Thanh Tuyền mặt mày vui vẻ miệng cười hi hi nhìn di động. Di động đột ngột chấn động, Lý Thanh Tuyền tức khắc thay đổi biểu cảm, thu lại nụ cười, vẻ mặt khó coi nằm ở trên giường lẩm bẩm: “Dâm tăng! Dâm tăng! Dâm tăng! Phật môn thối nát! Vốn dĩ ta thấy ngươi quá vất vả nên mới muốn cho ngươi một chút thức ăn, không ngờ ngươi lại là một tên dâm tăng.”
Con ruồi do Tôn Ngộ Không biến thành đậu ở trên vách đá cũng không biết phải nói sao nữa, sư phụ ơi là sư phụ! Ngươi đã làm ra chuyện gì vậy!
Ánh mắt Lý Thanh Tuyền đảo qua, kinh ngạc nhìn con ruồi trên vách đá, nói thầm: “Trong cái sơn động này của ta đông ấm hạ mát, con ruồi kia ở đâu chui ra?”
Con ruồi lập tức vỗ cánh bay lên, ý định chạy trốn ra ngoài cửa động.
Lý Thanh Tuyền xoay người ngồi dậy, cả giận nói: “Hay cho cái tên yêu hầu(3) nhà ngươi, quả nhiên cùng là một loại với tên dâm tăng kia, sư phụ thì vô lễ với ta, đồ đệ thì lẻn vào rình xem ta! Các ngươi cho rằng ta là dạng người sẽ để mặc cho người khác ức hiếp sao?”
Ánh sáng ngũ sắc trong tay nàng chợt lóe, nàng giận dữ nói: “Ngũ Hành Giảo Sát(2)!”
Sức mạnh ngũ hành tiến tới như gió lốc cuốn Tôn Ngộ Không bay ra ngoài, ngũ hành sắc bén như đao cắt vào trên người hắn làm tia lửa văng ra khắp nơi, đau đến mức hắn phải kêu to mấy tiếng.
Sau nửa ngày, Tôn Ngộ Không choáng váng đầu óc không biết bản thân đang đứng ở địa phương nào, hắn lắc mạnh đầu, kêu lên: “Đen đủi, quá đen đủi! Một đời anh danh của Lão Tôn ta đã bị tên hòa thượng thối kia liên luỵ rồi.”
Do dự một hồi, Tôn Ngộ Không mới xoay người bay về hướng Nam Hải, không phải Bồ Tát từng nói nếu gặp vấn đề thì cứ đi tìm nàng sao? Hiện tại ngài đi mà chùi đít cho cái tên hòa thượng thối kia đi!
Tại núi Phổ Đà ở Nam Hải, Tôn Ngộ Không đáp xuống một đám mây, Mộc Tra lập tức đi ra nghênh đón, một tay thi lễ nói: “Không phải Đại Thánh đang hộ tống Đường Tam Tạng đi Tây Thiên thỉnh kinh sao, sao lại có thời gian tới núi Phổ Đà vậy?”
Tôn Ngộ Không tức giận nói: “Đừng nhắc tới cái tên hòa thượng thối kia nữa! Bồ Tát ở đâu?”
Mộc Tra thi lễ nói: “Bồ Tát đang giảng kinh bên cạnh hồ nước.”
Tôn Ngộ Không trực tiếp đẩy Mộc Tra ra rồi đi vào, dọc theo con đường mòn xuyên qua rừng trúc tía, hắn trông thấy một hồ nước, trong hồ có cá vàng quẫy nước, hoa sen tươi tốt, từng đợt hương thơm thanh khiết thẩm thấu lòng người.
Quan Âm khoác trên mình bộ trang phục màu trắng ngồi trên đài sen bên cạnh mép hồ, phía dưới là một đám đại sư, la hán và hành giả.
Quan Âm nhìn thấy Tôn Ngộ Không thì dừng giảng kinh, nói: “Hôm nay ta chỉ giảng đến đây, các ngươi đều đi xuống đi!”
Đám đại sư, la hán và hành giả đứng lên cung kính thi lễ nói: “Đa tạ Bồ Tát!” Sau đó yên lặng rời khỏi.
Quan Âm mỉm cười nhìn Tôn Ngộ Không nói: “Ngươi tới có chuyện gì?”
Tôn Ngộ Không tức giận: “Không đi lấy kinh nữa, Lão Tôn không muốn làm nữa!”
Quan Âm mỉm cười nói: “Lại xảy ra chuyện gì?” Nàng yên lặng tính toán trong lòng, còn chưa tới Cao lão trang nữa mà.
Tôn Ngộ Không tùy ý nhảy lên tảng đá bên cạnh, ngồi xếp bằng, xấu hổ buồn bực nói: “Trên đường chúng ta gặp được một yêu tiên, thấy tên hòa thượng kia gian khổ nên nàng đã đưa hắn một chút thức ăn và nước trà. Lúc nàng định bưng thức ăn lên, ai ngờ tên hòa thượng kia thấy sắc nảy lòng tham, làm ra hành động thất lễ. Tiên tử tức giận nhốt hắn lại, còn muốn trấn áp hắn cả trăm năm. Lão Tôn ta phải phò trợ loại người như thế này, về sau nếu bị truyền ra ngoài, Lão Tôn ta đây đâu còn mặt mũi mà đặt chân trong tam giới nữa.”
Quan Âm nhíu mày, trong hành trình đi tới Tây Thiên không có tai kiếp này, là ai đang gây rối?
Nàng nói: “Ta sẽ cùng đi một chuyến với ngươi!”
Tôn Ngộ Không lập tức nhảy dựng lên, nói: “Như thế thì tốt quá!”
Hai người cưỡi tường vân bay tới nơi Đường Tam Tạng gặp nạn.
Tiểu Bạch Long lập tức cúi đầu hô: “Gặp qua Bồ Tát!”
Quan Âm gật đầu nói: “Là ngươi tận mắt nhìn thấy Đường Tam Tạng vô lễ với người khác?”
Tiểu Bạch Long gật đầu: “Đúng vậy!”
Quan Âm nhíu mày nói: “Đưa ta đi gặp yêu tiên kia một lần.”
Tôn Ngộ Không cười nói: “Bồ Tát, đi theo ta!”
Chỉ trong giây lát, hai người đã đứng trước cửa động phủ.
Trong động, Lý Thanh Tuyền đang nói chuyện với Trương Minh Hiên, Trương Minh Hiên đổi nói: “Tôn Ngộ Không lại tới nữa, ngươi nhớ cẩn thận.”
Lý Thanh Tuyền đắc chí nói: “Yên tâm, có Thanh Bình ca ca bảo vệ ta, không ai có thể gây tổn thương cho ta hết.”
Trên đảo nổi, khóe miệng Trương Minh Hiên giật giật mất cái, Thanh Bình ca ca?
Lý Thanh Tuyền đeo Thanh Bình kiếm, tay cầm quạt thần ngũ sắc, đầu cắm trâm Song Phượng đi ra ngoài. Nàng vừa ra cửa liền sửng sốt, không ngờ Quan m cũng đến.
Quan m cũng sửng sốt, khó trách tính không ra, thì ra là nàng.
Quan Âm thoáng thi lễ nói: “Chào sư muội!”
Tôn Ngộ Không sửng sốt, nàng ta là sư muội của Quan m, sư phụ, ngươi gây ra họa lớn rồi.
Lý Thanh Tuyền có thần khí trong tay, dũng khí cũng tăng lên, giận dỗi nói: “Ai là sư muội của ngươi, ta và ngươi không có quan hệ gì hết.”
Quan Âm mỉm cười nói: “Vẫn nhờ Lý cô nương thả Huyền Trang ra, tạo điều kiện để bọn họ đến Tây Thiên thỉnh kinh.”
Lý Thanh Tuyền lắc đầu nói: “Không được, hắn vô lễ với ta, tuyệt đối không thể tha thứ dễ dàng như vậy.”
Quan Âm nhíu mày nói: “Vậy đừng trách sư tỷ ỷ lớn hiếp nhỏ.”
Quan Âm vung cành dương liễu trong tay, một luồng sáng màu xanh biếc tấn công về phía Lý Thanh Tuyền. Đôi chân Lý Thanh Tuyền thoáng chuyển động, dưới chân nàng liền xuất hiện một cái đệm hương bồ, đệm hương bồ xoay tròn, hai luồng không khí xoay quanh thân nàng, nước lửa tương tế âm dương tương hợp, ánh sáng xanh đập vào hai luồng khí kia rồi lập tức tan biến.
Khóe miệng Quan Âm khẽ co rút, đệm hương bồ Thủy Hỏa! Trước kia Nguyên Thủy Thiên Tôn cũng có một cái, một cái hiện tại đang trấn áp Thân Công Báo trong Hải Nhãn, cả tam giới cũng chỉ có ba cái đệm hương bồ Thủy Hỏa mà thôi.
Lý Thanh Tuyền hưng phấn nói: “Đánh cho ta!”
Hai chiếc trâm cài trên đầu nàng lập tức bay ra, phát ra hai âm thanh thanh thúy, hai con phượng hoàng lửa xông tới muốn đốt cháy Tôn Ngộ Không.
Tôn Ngộ Không cười nói: “Tam Muội Chân Hỏa cũng không làm gì được Lão Tôn, chẳng lẽ ta còn phải sợ hai con chim lửa này của ngươi.”
Hắn giương Kim Cô Bổng lên, chiến đấu với hai con phượng hoàng lửa. Nhưng vừa tiếp xúc thì hắn liền biết mình đã sai rồi, ngọn lửa này tuyệt đối không bình thường, Kim Cô Bổng cũng đã nóng lên. Ba người chiến đấu kinh thiên động địa, lửa cháy bốc lên tận trời.
Trong tay Lý Thanh Tuyền chợt lóe lên một luồng ánh sáng ngũ sắc, đoạn nói: “Đến chúng ta, quạt!” Quầng sáng ngũ sắc thổi quét tới.
Quan Âm kinh ngạc nói: “Ngũ Sắc Thần Quang!” Dưới chân nàng lập tức xuất hiện một đài sen, nhưng dù sao thì Ngũ Sắc Thần Quang này cũng không phải là bản chính nên vừa mới chạm tới đài sen thì đã bị đánh tan.
Chỉ một thoáng, ánh sáng xanh và ánh sáng ngũ sắc chiến đấu với nhau, một bên là đệm hương bồ Thủy Hỏa, một bên là đài sen ngũ phẩm, không ai làm gì được ai, song phương cùng trấn áp lẫn nhau.
Chú thích:
(1) Thụy khí: thụy là may mắn, khí là không khí.
(2) Ngũ Hành Giảo Sát: Ngũ hành gồm kim, mộc, thủy, hỏa, thổ; giảo nghĩa là vặn, xoắn; sát nghĩa là giết.
Trang 101# 2