Chương 201: Mời Trương Minh Hiên tới
Quan m bình tĩnh đánh nhau với Lý Thanh Tuyền, nói: “Bần tăng không muốn kết thù với ngươi, thả Đường Tam Tạng ra, chúng ta sẽ lập tức lui ra ngoài.”
Lý Thanh Tuyền kêu lên: “Tới đây! Tới đây! Ai sợ ngươi chứ!” Nàng cầm quạt càng chặt thêm.
Hai con phượng hoàng lửa đang bay lượn trong không trung kêu lên một tiếng, vươn cổ hợp hai thành một, hóa thành một con phượng hoàng lửa hai đầu, hai cánh khẽ vỗ tạo ra ngọn lửa có màu lưu ly che trời lấp đất cuộn trào về phía Tôn Ngộ Không.
Tôn Ngộ Không hú lên một tiếng đầy quái dị, vội vàng né tránh, lúc trái lúc phải, nhưng hắn vẫn bị phượng hoàng lửa hai đầu truy đuổi không tha.
Quan m nhíu mày, thuận tay tung ra một luồng thần quang, nói: “Chớ trách ta bắt ngươi về cung Đâu Suất.”
Lý Thanh Tuyền thu lại quạt thần ngũ sắc, hai tay chống nạnh kêu lên: “Đến đây đi! Đến đây đi! Ta sẽ nói với hắn là có một tên hòa thượng thất lễ với ta.”
Quan m lập tức sửng sốt, răng hơi ê, nàng có thể bảo đảm Đường Tam Tạng sẽ không sinh ra ý đồ xấu xa, nhưng quả thật hiện tại nàng là bên đuối lý, nếu cung Đâu Suất mà biết chuyện thì chỉ sợ sẽ không giải quyết được.
Cành liễu thấm Thanh Lộ vung ra, linh vũ (2) giáng xuống đầy trời, Nam Minh Ly Hỏa lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được mà tắt lụi dần dưới Chân Thủy.
Quan m nói: “Ngộ Không, chúng ta đi!”
Tôn Ngộ Không lập tức lộn nhào đến bên cạnh Quan m. Lý Thanh Tuyền vẫy gọi phượng hoàng lửa hai đầu tách ra thành hai, chúng khẽ kêu hai tiếng, hóa thành hai luồng ánh sáng rơi vào trong tay Lý Thanh Tuyền, sau đó biến thành hai chiếc trâm cài.
Lý Thanh Tuyền chống nạnh khoái chí nói: “Các ngươi tới bao nhiêu người ta cũng không sợ!” Sau đó nàng duỗi tay lấy Thanh Bình kiếm từ sau lưng ra, giơ về phía Quan m.
Quan m thấy thế thì càng đau đầu hơn, trong tay nàng ta còn có loại vũ khí đầy sát khí thế này ư, đành nói: “Đi!”
Quan m dẫn theo Tôn Ngộ Không nhanh chóng đi xa.
Bên trong một cánh rừng cách động phủ rất xa, Tôn Ngộ Không kêu lên: “Lợi hại, ngọn lửa này thật là lợi hại!”
Hắn quay đầu hỏi Quan m: “Bồ Tát có biết lai lịch của nàng không?”
Quan m gật đầu nói: “Ta biết về lai lịch của nàng, trong tam giới cũng chỉ hai nơi mới có thể hàng phục nàng.”
Tôn Ngộ Không tò mò hỏi: “Hai nơi kia là nơi nào?”
Quan m do dự một lúc mới đáp: “Một chỗ là cung Đâu Suất trên Thiên Đình, chỗ còn lại là Áp Long sơn.”
Tôn Ngộ Không vò đầu bứt tai nói: “Cung Đâu Suất thì ta đã quá quen thuộc! Nhưng Áp Long sơn là nơi nào?”
Quan m nói: “Bên cạnh Áp Long sơn có một hòn đảo nổi, đó chính là nơi ở của Tiêu Dao Thần Quân.”
Tôn Ngộ Không kinh ngạc nói: “Sư… huynh đệ của ta!”
Hắn cười ha ha nói: “Thì ra huynh đệ của ta có thể đánh bại nàng! Nếu ta hỏi hắn luôn ngay từ đầu thì mọi chuyện đã được giải quyết rồi.”
Sau đó hắn lạy Quan m một lạy, nói: “Đã làm phiền Bồ Tát, ta sẽ lập tức đi tìm huynh đệ của ta.” Hắn lộn nhào một cái, rồi biến mất ở chân trời.
Bên trong sơn động, Lý Thanh Tuyền đắc chí nói với Trương Minh Hiên qua màn hình di động: “Thế nào? Ta diễn không tệ chứ!”
Trương Minh Hiên liên tục gật đầu nói: “Tốt lắm, quả thực không tồi!”
Sắc mặt hắn bỗng nhiên thay đổi, nói: “Tín hiệu của con khỉ kia đang di chuyển về phía ta, hắn tới, lát nữa nhớ chú ý!”
Lý Thanh Tuyền không kiên nhẫn nói: “Biết rồi, biết rồi! Ngươi đã nói nhiều lần lắm rồi.”
Tôn Ngộ Không vừa tới đảo nổi, một luồng sáng màu đen lập tức xuất hiện trước mặt hắn, ngăn cản đường đi.
Tôn Ngộ Không tập trung nhìn vào, cười nói: “Thì ra là ngươi, Hắc Hùng quái(3)!”
Hắc Hùng cầm tam xoa kích trong tay, buồn bực nói: “Con khỉ họ Tôn kia, tới đây làm gì?”
Tôn Ngộ Không nói: “Ta tới tìm sư đệ, hắn ở nơi nào?”
Hắc Hùng nói: “Đi theo ta!” Hắn xoay người bay đi.
Tôn Ngộ Không lập tức đuổi theo.
Hai người bay vào cánh rừng trên núi, dừng bên bờ một con sông nhỏ.
Chỉ thấy Trương Minh Hiên nhàn nhã nằm trên một cái ghế được đan bằng dây mây già, trên ghế còn có mấy đóa hoa nhỏ. Bên cạnh là một cái bàn cũng được đan thành từ một sợi dây mây khác, trên bàn bày biện linh quả kỳ trân, bình ngọc rượu ngon, hai bên có hai thị nữ xinh đẹp đang đứng, tay hắn cầm cần câu mà thong dong câu cá.
Tôn Ngộ Không cười ha ha, nhảy vụt lên rồi ngồi xổm trên cái bàn, một tay bắt lấy một chùm nho, tay còn lại cầm bình ngọc, vừa đưa quả nho vào trong miệng, vừa nhấm nháp rượu ngon.
Trương Minh Hiên khẽ mỉm cười nói: “Hầu ca không đi bảo vệ Đường Tam Tạng sang Tây Thiên lấy kinh ư, sao lại có thời gian tới nơi này của tiểu đệ để dạo chơi vậy?”
Tôn Ngộ Không tức giận nói: “Đừng nhắc tới tên hòa thượng thối kia nữa, chỉ biết làm ra những chuyện hỏng bét.”
Trương Minh Hiên nghi ngờ nói: “Lại làm sao vậy?”
Hắn quay đầu nhìn về phía Hắc Hùng nói: “Gần chỗ của ngươi còn có yêu quái khác sao?”
Hắc Hùng lắc đầu nói: “Chưa từng nghe nói gần đó còn có yêu quái lui tới.”
Tôn Ngộ Không để bình rượu xuống, cười mỉa nói: “Lần này không phải bởi vì yêu quái, cái tên hòa thượng kia nổi lên sắc tâm, đùa giỡn tiên tử đi ngang qua, khiến tiên tử tức giận nhốt hắn lại rồi.”
Trương Minh Hiên cười nói: “Hay cho một tên hòa thượng lục căn không tịnh, đệ dám cam đoan, lúc huynh cứu hắn ra, hắn nhất định sẽ nói bản thân không nổi lên sắc tâm, chỉ là bị trúng kế.”
Sau đó hắn lắc đầu, tiếp tục nói: “Hòa thượng kia chính là loại mặt hàng này, bên ngoài thì niệm từ bi phổ độ chúng sinh, sau lưng cướp gà trộm chó tham tài háo sắc.”
Tôn Ngộ Không xấu hổ buông bình rượu, không nói lời nào.
Trương Minh Hiên nói: “Chẳng phải lúc này huynh nên đi cứu sư phụ huynh sao?”
Tôn Ngộ Không ngượng ngùng nói: “Tiên tử kia có pháp bảo rất lợi hại, ta không lại gần nàng được.”
“Vậy huynh đi tìm Nam Hải Quan m đi! Đệ thật sự không dám giúp huynh, không tiện ra tay!”
Tôn Ngộ Không bĩu môi nói: “Đại từ đại bi Quan m Bồ Tát, tên tuổi quá lớn, nhưng mà một chút bản lĩnh cũng không có, nàng cũng không bắt được tiên tử kia vậy nên Lão Tôn ta mới tới tìm đệ.”
Trương Minh Hiên sửng sốt nói: “Tìm đệ?” Hắn lắc đầu buồn cười nói: “Quan m thế là đang trốn tránh trách nhiệm ư!”
Hắn lại thở dài một hơi nói: “Thôi, thôi! Ai kêu huynh là sư huynh của đệ chứ! Đệ nói một chút xem tiên tử kia có gì lợi hại.”
Tôn Ngộ Không cảm động nói: “Sư đệ tốt! Nàng thích sử dụng quạt, vừa vung một quạt là có thể thay đổi ngũ hành, quấy nhiễu không gian, bên trong ẩn chứa lực lượng trấn áp cực mạnh, vô cùng lợi hại. Còn có hai cây trâm có thể hóa thành phượng hoàng, phát ra ngọn lửa lưu ly, cực kỳ bá đạo. Còn có một cái đệm hương bồ để phòng ngự, Quan m cũng không thể chạm đến nàng.”
Trương Minh Hiên tức khắc sửng sốt, lẩm bẩm: “Nghe rất quen!”
Hắn quay đầu nói: “Vương Bội, ngươi đi xem cây quạt quạt lửa của ta còn đó không? Còn có đệm hương bồ để của ta nữa.”
Một thị nữ cung kính hành lễ nói: “Vâng thưa thiếu gia!” Sau đó nàng lập tức tung người bay lên trời.
Tôn Ngộ Không kinh ngạc hỏi: “Những pháp bảo đó đều là của đệ ư?”
Trương Minh Hiên cười nói: “Cũng không tính là pháp bảo gì, chẳng qua là cây quạt dùng để quạt lửa nấu cơm với chiếc đệm hương bồ dùng để lót mông khi tu luyện mà thôi.”
Tôn Ngộ Không nghẹn họng, nếu căn cứ theo lời ngươi nói, có phải Kim Cô Bổng của ta cũng chỉ là que cời lửa thôi hay không.
Sau một lát, Vương Bội hoảng loạn đáp xuống, nói: “Thiếu gia, không xong! Không chỉ là quạt thần ngũ sắc, đệm hương bồ Thủy Hỏa, mà kể cả bội kiếm của ngài cũng không thấy đâu.”
“Cái gì?” Trương Minh Hiên kinh hoảng ngồi dậy.
Tôn Ngộ Không tò mò hỏi: “Làm sao vậy?”
Trương Minh Hiên thở dài một hơi, nói với Tôn Ngộ Không: “Sư huynh, huynh thật sự quá may mắn.”
Tôn Ngộ Không nói: “Sư đệ, lời này là ý gì?”
Trương Minh Hiên đứng lên nói: “Có chuyện huynh không biết, quạt thần ngũ sắc và đệm hương bồ Thủy Hỏa đều được luyện ra để làm đồ dùng sinh hoạt, cũng không có lực sát thương lớn. Thanh Bình kiếm lại không giống vậy, nó chính là món vũ khí sắc bén mà sư tôn ban cho đệ, sức công phá là thiên hạ vô song, nếu ra khỏi vỏ thì chắc chắn phải lấy được mạng người.”
Chú thích:
(1) Linh vũ: Linh là linh thiêng, vũ là mưa.
(2) Hắc Hùng quái: Yêu quái gấu đen.
Trang 102# 1