Chương 202: Đánh nhau với Quan Âm
Tôn Ngộ Không cười nói: “Sư đệ, không phải là đệ không biết rõ về bản lĩnh của vi huynh, Hỗn Nguyên Nhất Thể Kim Cương Bất Hoại(1), bảy mươi hai phép thần thông biến hóa tương ứng với bảy mươi hai cái mạng, Thiên Đình cũng không làm gì được Lão Tôn ta.”
“Phải không?” Trương Minh Hiên đứng lên, cầm lấy ly nước trên bàn ném về phía Tôn Ngộ Không.
Tôn Ngộ Không sửng sốt một hồi, sau đó ưỡn ngực cười ha ha.
Ly nước nện vào ngực hắn, một luồng ánh sáng vàng kim chói mắt bắn ra bốn phía, tiếng rồng ngâm vang lên từng hồi, chín con rồng vàng rít gào lao ra.
Tôn Ngộ Không chỉ kịp hú lên một tiếng trước khi bị chín con rồng đâm thủng ngực rồi chui qua, sắc mặt hắn lập tức đỏ bừng, liên tục lui về phía sau vài chục bước, hít sâu hai hơi mới lấy lại tiếng nói: “Lợi hại! Thật là lợi hại!”
Trương Minh Hiên khẽ vẫy tay, triệu hồi ly nước trở về tay mình, thuận tay đặt nó lên bàn.
Trương Minh Hiên nói: “Hiện tại huynh còn cảm thấy thân thể của mình là kim cương bất hoại nữa không? Chỉ là một cái ly nước cỏn con mà huynh cũng không chịu nổi.”
Tôn Ngộ Không mang sắc mặt khó coi nói: “Tại sao lại như vậy?”
Thế rồi hắn ngẩng đầu nhìn Trương Minh Hiên, hỏi: “Bảo vật này của đệ gọi là gì?”
Trương Minh Hiên tùy ý cầm lấy bình rượu rót rượu vào trong cái ly, sau đó nâng ly uống một hơi cạn sạch nói: “Như huynh chứng kiến, đây là một cái ly nước. Ừm! Ly nước của đệ.”
Tôn Ngộ Không nhìn Trương Minh Hiên mà vẻ mặt thay đổi liên tục, hiện tại hắn đã bắt đầu tin rằng chiếc quạt thần mà hắn không đối phó nổi kia thật sự đúng là một cái quạt dùng để quạt lửa của Trương Minh Hiên, đệm hương bồ mà Quan Âm cũng phá không nổi thực ra cũng chỉ là tấm đệm hắn ngồi luyện công thôi.
Tôn Ngộ Không dè dặt hỏi: “Vậy bội kiếm kia của ngươi lợi hại đến mức nào?” Hắn nhớ tiên tử kia có cầm một thanh trường kiếm trong tay, mà hình như là Quan Âm Bồ Tát cũng vô cùng kiêng dè.
Trương Minh Hiên chắp tay sau lưng, từ từ thở dài nói: “Một kiếm vừa ra, chắc chắn là huynh sẽ phải chết.”
Cặp đồng tử trong mắt Tôn Ngộ Không lập tức co rút rất nhanh.
Ngay cả Hắc Hùng vẫn luôn quan sát hai người từ đằng sau, cũng vô cùng bất ngờ, lồng ngực nhấp nhô kịch liệt, rõ ràng lòng hắn cũng không bình tĩnh. Bản lĩnh của Tôn Ngộ Không thì hắn biết rõ, không ngờ một cái ly nước nho nhỏ nhẹ nhàng bị quăng đi lại có thể làm hắn bị thương. Nghe Trương Minh Hiên nói, hắn càng cảm thấy may mắn vì lựa chọn của mình, nếu trước kia hắn lựa chọn Quan Âm, Trương Minh Hiên sẽ không đâm hắn một kiếm chứ! Căn cứ vào hiểu biết của hắn về Trương Minh Hiên trong mấy ngày qua, việc này là rất có khả năng! May mắn! May mắn ghê!
Tôn Ngộ Không tức giận nói: “Loại vũ khí này có sát khí quá nặng, sao ngươi có thể giao cho một nữ hài tử như thế được? Rốt cuộc thì nàng là ai? Đừng nói nàng là tình nhân của đệ đấy!”
Trương Minh Hiên liếc hắn một cái: “Huynh đừng có nói hươu nói vượn!”
Thế rồi hắn có phần ngượng ngùng nói: “Chuyện này phải kể đén những tấm ảnh kia, nàng thừa lúc ta bị trưởng bối trong sư môn trừng phạt mà lén chụp những tấm hình… khó nói kia của đệ.”
Một đám thị nữ đứng phía sau đều phải nghẹn cười, khuôn mặt đỏ bừng.
Tôn Ngộ Không nhịn cười đáp: “Ta biết, ta đã thấy.”
Trương Minh Hiên trợn trắng mắt nói tiếp: “Sau khi ta biết, ta dã cắt bỏ hết đống ảnh đó, răn dạy nàng một trận, không ngờ nàng lại giận dỗi chạy trốn, ta cũng chỉ mới biết nàng đã trộm cả bội kiếm của ta mang đi.”
Tôn Ngộ Không nói với giọng điệu đầy vô lại: “Rốt cuộc thì cũng đã tìm được đầu sỏ gây tội, thì ra tất cả đều là do đệ!”
Trương Minh Hiên tức giận nói: “Nếu sư phụ huynh không nổi sắc tâm thì làm sao có thể xảy ra những vấn đề như thế này được?”
Tôn Ngộ Không cười mỉa: “Mặc kệ là ai sai, trước hết đệ phải mau cùng ta đi cứu tên hòa thượng thối kia ra.”
Trương Minh Hiên nói: “Hắc Hùng, ngươi cũng đi cùng đi!”
Hắc Hùng quái cung kính nói: “Vâng, thiếu gia!”
Hắc Hùng dẫn theo Trương Minh Hiên trực tiếp bay thẳng lên không trung, chỉ trong thời gian một chén trà nhỏ đã cùng Tôn Ngộ Không tới trước động phủ của Lý Thanh Tuyền.
Trương Minh Hiên lớn giọng nói: “Thanh Tuyền, ngươi mau ra đây đi, về nhà với ta.”
Lý Thanh Tuyền đi ra từ trong sơn động, trừng mắt với Trương Minh Hiên, hầm hừ nói: “Ta sẽ không trở về với ngươi, ta ở nơi này rất tốt!”
Trương Minh Hiên duỗi tay ra nói: “Trở về!”
Lý Thanh Tuyền kinh ngạc hô lên một tiếng, Thanh Bình kiếm trong tay nàng thoát ra ngoài chỉ trong nháy mắt, bay đến tay Trương Minh Hiên. Hai cái trâm cài trên đầu cũng khẽ ngâm lên hai tiếng, hóa thành hai chú chim nhỏ đậu lên tay Trương Minh Hiên, ánh sáng ngũ sắc lóe lên trên người nàng, một cây quạt bay ra, tiếp theo đó là một cái đệm hương bồ.
Lý Thanh Tuyền kinh ngạc kêu lên: “Ôi! Đừng đi mà! Những thứ này đều là của ta.”
Tôn Ngộ Không vỗ tay, hết sức vui mừng nhìn một đám pháp bảo bay lên, sau đó rơi xuống tay Trương Minh Hiên, lúc này chúng đều đã hóa thành hình dạng nho nhỏ tinh xảo.
Ánh mắt Tôn Ngộ Không khi nhìn đống bảo vật sáng quắc, hắn nói: “Sư đệ, đệ cũng không dùng đến nhiều bảo vật như vậy, hay là tặng cho sư huynh vài món đi!”
Trương Minh Hiên nắm tay lại, tất cả bảo vật đều biến mất, hắn nói: “Hành trình của sư huynh sẽ phải thường xuyên đấu tranh với thiên nhiên, nhất lực phá vạn pháp (2), cho huynh bảo vật ngược lại sẽ gây khó khăn cho việc tu hành của huynh.”
Tôn Ngộ Không cười nói: “Sư đệ nói không sai, đấu tranh với thiên nhiên, Lão Tôn ta thích!”
Sau đó hắn quay đầu nói với Lý Thanh Tuyền: “Ha ha… Ngươi mau thả sư phụ của ta ra đi.”
Lý Thanh Tuyền bĩu môi nói: “Ở bên trong cây quạt.”
Bàn tay Trương Minh Hiên lóe sáng, một cây quạt xuất hiện trong tay hắn, nhẹ nhàng vung lên, Đường Tam Tạng rơi xuống từ trong cây quạt, hôn mê bất tỉnh.
Trương Minh Hiên nói: “Hầu ca, huynh đi xem tên hòa thượng kia đi! Đệ mang tiểu muội đi về trước.”
Tôn Ngộ Không gật đầu: “Đa tạ sư đệ giúp đỡ.”
Trương Minh Hiên nhìn Lý Thanh Tuyền nói: “Theo ta trở về!”
Lý Thanh Tuyền kêu lên: “Ta không đi!” Nàng nhanh chóng xoay người bay đi xa.
Trương Minh Hiên vung cây quạt lên, ánh sáng ngũ sắc mạnh mẽ tản ra, Lý Thanh Tuyền sợ hãi kêu lên một tiếng rồi biến mất.
Trương Minh Hiên nói với Tôn Ngộ Không: “Sư huynh, hôm nay tạm biệt tại đây. Sau khi trở về, ta sẽ răn dạy tiểu muội thật tốt.”
Tôn Ngộ Không liên tục gật đầu, cười nói: “Ta cũng sẽ nghiêm khắc răn dạy tên hòa thượng thối kia một trận cho ra trò.”
Hắc Hùng dẫn theo Trương Minh Hiên, biến thành một cơn gió đen rồi phóng lên cao.
Trời cao vạn dặm, một vầng ánh sáng Thần Phật nở rộ, cơn gió đen bị chấn động rồi tiêu tán, để lộ Trương Minh Hiên và Hắc Hùng ở bên trong.
Trương Minh Hiên chăm chú nhìn thân thể cao đến mấy chục mét của Quan Âm ở phía trước, nắm chặt Thanh Bình kiếm trong tay, nói: “Quan Âm, vì sao ngài lại chặn đường ta?”
Xen lẫn trong những lời tụng kinh bằng tiếng Phạn, giọng nói vang dội của Quan Âm vang lên: “Tiêu Dao đạo hữu, ngươi đã nhúng tay quá nhiều.”
Trương Minh Hiên nói: “Là ngươi bảo Tôn Ngộ Không đến mời ta.”
Quan Âm nói: “Để cảm tạ, bần tăng muốn mời đạo hữu tới núi Phổ Đà luận đạo trăm năm, trong thời gian trăm năm đó, bần tăng sẽ giảng đạo cho đạo hữu.”
Trái tim Trương Minh Hiên run lên, nàng ta quyết tâm muốn bắt mình đi ư!
Lúc này không cần hắn ra lệnh, Thanh Bình kiếm đã tự ra khỏi vỏ, kiếm khí mạnh mẽ bùng nổ, kiếm quang xanh tươi như ngọc chém về phía Quan Âm.
Quan Âm niệm: “A di đà Phật” Thế rồi có một ngọc chưởng trắng tinh nắm lấy kiếm khí của Thanh Bình kiếm, dưới ánh mắt hoảng sợ của Trương Minh Hiên, ngọc chưởng vững vàng nắm giữ kiếm khí, kiếm khí không thể thương tổn được nó một chút xíu nào.
Quan Âm nói: “Thanh Bình kiếm là bảo vật của thánh nhân, uy lực vô song, nhưng ngươi quá yếu, không thể phát huy được uy lực chân chính của nó dù chỉ một chút.”
Trương Minh Hiên cảm giác không ổn, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy có thứ dám cứng rắn chống lại Thanh Bình kiếm mà không bị tổn hại, Quan Âm vốn không hề sợ Thanh Bình kiếm.
Quan Âm nói: “Nếu Thanh Bình kiếm ở trong tay mấy vị sư huynh, sư tỷ kia, ta chắc chắn sẽ rời khỏi đây ngay lập tức, nhưng hiện tại thì… Ngươi vẫn nên đi theo ta đi!”
Hắc Hùng quái run bần bật đứng ở phía sau Trương Minh Hiên, trận chiến như thế này hắn không hề có tư cách để tham dự.
Trương Minh Hiên tức giận nói: “Ta không tin!”
Thần lực trong cơ thể hắn điên cuồng bùng phát, liên tục chém ra mấy kiếm, kiếm khí lao ngược lên cao nhuộm xanh cả một góc trời.
“A di đà phật!”
Vầng sáng xung quanh thân thể Quan Âm lan tỏa rộng ra, dường như là có hàng vạn chúng sinh đang niệm kinh ca ngợi. Hàng ngàn cánh tay xuất hiện từ sau lưng nàng, bàn tay kết ấn, từng luồng Phật quang bắn ra, ngàn tia Phật quang cùng kiếm quang lao vào nhau chiến đấu kịch liệt. Một lát sau, kiếm quang bị đánh phá thành rất nhiều mảnh nhỏ.
Chú thích:
(1) Hỗn Nguyên Nhất Thể Kim Cương Bất Hoại: thân thể được làm từ kim cương cứng rắn, dù có đánh phá như thế nào cũng không bị hư hại.
(2) Nhất lực phá vạn pháp: chỉ dùng một đòn đã có thể phá tan mọi cản trở, ý trong truyện là những tình huống Tôn Ngộ Không gặp phải đều cần giải quyết nhanh gọn, nếu dùng pháp bảo thì chỉ làm mất thời gian mà công dụng cũng không hơn.
Trang 102# 2