Chương 203: Vân Tiêu
Phật pháp và ánh kiếm đồng thời lui lại, một bên là hào quang Đức Phật vạn trượng, một bên là ánh sáng màu xanh ngọc bích, một nữ tử mặc áo màu đỏ, mỉm cười nhìn Quan m, Phật pháp và ánh kiếm cũng khó mà tiến lên dù chỉ một phân.
Sắc mặt của Quan m đột nhiên tràn đầy sự kinh ngạc, nói: "Vân Tiêu!"
Trương Minh Hiên sững sờ, mừng rỡ kêu lên: "Sư tỷ!"
Vân Tiêu gật đầu cười với Trương Minh Hiên, tay duỗi thẳng ra, một cái đấu vàng xoay tròn trong lòng bàn tay, Phật pháp và ánh kiếm như là trăm sông đổ về một biển, đồng thời lao mạnh vào trong cái đấu vàng, thoáng chốc bầu trời đã trong vắt.
Vân Tiêu nói với Quan m: "Còn không lui lại, chẳng lẽ còn muốn đánh một trận với ta? Không sợ ta đánh tan tam hoa tụ đỉnh(1) và ngũ khí(2) trong ngực ngươi sao?"
Sắc mặt Quan m lập tức trở nên rất khó coi. Lúc trước, tại cuộc chiến Phong Thần, có mười hai vị Kim Tiên đều bị Tam Tiêu đánh tan tam hoa tụ đỉnh và ngũ khí trong ngực, không môt ai trong Ngọc Hư môn may mắn thoát khỏi, quả thật là sỉ nhục! Nhưng thực lực của Vân Tiêu cũng khiến cho Quan m không thể không kiêng dè, có thể gọi là vô cùng kinh khủng! Bây giờ Quan m trông thấy Vân Tiêu thì vẫn phải kinh hồn bạt vía.
Lúc này nàng ta không nghĩ ngợi gì thêm, lập tức xoay người rời đi trong nháy mắt.
Trương Minh Hiên nhanh chóng tiến lên, tươi cười nói: "Bái kiến sư tỷ!"
Hùng Bì cũng mau chóng tiến lên, cung kính cúi đầu nói: "Bái kiến tiên tử!"
Vân Tiêu cười nói với Trương Minh Hiên: "Lần này sư tỷ thoát nạn là nhờ có mưu kế của sư đệ, sư tỷ đa tạ đệ trước ở đây." Nàng thoáng cong lưng một chút.
Trương Minh Hiên liên tục xua tay, nói: "Không cần đa tạ! Không cần đa ta! Đây là chuyện sư đệ phải làm."
Trương Minh Hiên nói: "Sao lúc nãy sư tỷ không dạy dỗ Quan m kia một phen?"
Vân Tiêu giải thích: "Ta vừa thoát khỏi nạn lớn, thực lực thua kém nàng ta không ít, hiện tại ta không thể làm gì được nàng!"
Trương Minh Hiên khẩn trương nói: "Nàng ta sẽ không tìm tỷ để trả thù chứ!" Sau đó hắn tức giận nói: "Lòng dạ của nữ nhân này vô cùng hẹp hòi."
Vân Tiêu cười nói: "Tuy ta không thể làm gì được nàng ta, nhưng nàng ta cũng đừng hòng làm gì được ta."
Trương Minh Hiên khẩn trương hỏi: "Nếu lần sau nàng ta còn tới tìm ta gây phiền phức nữa thì làm sao bây giờ?"
Vân Tiêu nói: "Không cần lo lắng, tuy Tiệt giáo ta đã sụp đổ, nhưng cũng không dễ bắt nạt, phía trên còn có Kim Linh sư tỷ, nàng ta sẽ không dám quá mức làm càn."
Trương Minh Hiên thở phào một hơi, lòng đầy vui vẻ, nói: "Vậy thì ta an tâm rồi." Cảm giác có người che chở thật là tuyệt.
Vân Tiêu khẽ cười, nhìn Thanh Bình kiếm trong tay Trương Minh Hiên rồi nói: "Thanh phối kiếm của sư tôn ở trong tay ngươi đúng là mất hết uy phong."
Trương Minh Hiên lập tức xấu hổ không nói thêm gì nữa, chính hắn cũng thấy mình rất đáng thật vọng, thế nên cũng không có lời nào để nói.
Vân Tiêu thoáng điểm tay, một luồng ánh sáng bắn về phía trán cúa Trương Minh Hiên, Trương Minh Hiên lập tức sững sờ, một đạo phù xuất hiện trong thức hải, nhìn kỹ một chút thì chỉ cảm thấy đạo phù này biến ảo thành một thanh cự kiếm, càng lúc càng lớn, tới tận ngàn mét vạn mét, cắm xuyên trời xanh, tỏa ra khí thế ngạo nghễ giữa trời, không thể khuất phục.
"Tỉnh lại!"
Trương Minh Hiên lập tức tỉnh lại, đổ mồ hôi đầy đầu, hắn nhìn Vân Tiêu rồi hỏi: "Cái này. . . Đây là cái gì?"
Vân Tiêu vừa cười vừa nói: "Đây là Tiệt Kiếm Đạo, tốt nhất là ngươi nên nghiên cứu một chút, cũng dễ phát huy mấy phần sức mạnh của Thanh Bình kiếm."
Trương Minh Hiên ngạc nhiên rồi cúi đầu thật thấp, nói: "Đa tạ sư tỷ!"
Vân Tiêu khẽ gật đầu, nói: "Được rồi, ngươi trở về đi!" Thân thể của nàng nhạt dần rồi hoàn toàn biến mất.
Trương Minh Hiên hăng hái nói với Hùng Bì: "Tiểu Hắc, chúng ta cũng đi thôi!"
Hắc Hùng quái cực kỳ cung kính nói: "Dạ, thiếu gia!" Lần này Hắc Hùng quái không phản đối Trương Minh Hiên gọi hắn là Tiểu Hắc nữa.
Giờ phút này, lòng Hắc Hùng quái cũng đầy vui vẻ kích động, chút cảm giác không cam chịu khi bị hạ cấm chỉ đã sớm bị hắn ném ra ngoài chín tầng mây, mẹ nó vậy mà lại chui vào Tiệt giáo, hắn chỉ muốn ngửa mặt lên trời gào to để phát tiết sự vui sướng trong lòng.
Trương Minh Hiên trở lại Huyền Không sơn, vừa phẩy quạt một cái thì Lý Thanh Tuyền đã xuất hiện ngay trước mặt, Lý Thanh Tuyền vừa thấy được Trương Minh Hiên thì giận dữ nói: "Đã nói là chỉ thu ta lại một lát thôi, có phải là ngươi quên mất ta rồi đúng không?"
Trương Minh Hiên lập tức giải thích: "Sao ta có thể quên ngươi được! Cũng tại là đúng lúc ấy có chuyện thôi!"
"Chuyện gì?"
"Xem. . ." Vừa nói ra một chữ, Trương Minh Hiên lập tức sửa lời: "Sư tỷ của ta đến xem ta, bọn ta trò chuyện mất một lúc."
Lý Thanh Tuyền siết chặt nắm đấm, cả giận nói: "Nói cho cùng thì ngươi vẫn quên mất ta đúng không! Nhận lấy một quyền này của ta đi!"
Trương Minh Hiên thay đổi sắc mặt, vội vàng chạy vào bên trong, vừa chạy vừa gọi: "Tỷ, cứu mạng!"
Lý Thanh Tuyền kêu lên oa oa: "Ai cũng cứu được ngươi, ăn một quyền này của ta đi!"
Trên đảo lập tức trở nên vô cùng náo nhiệt, một trận gà bay chó sủa hoà với giọng cười khanh khách đầy vui vẻ của Tấn Dương.
Trên đường đi về phía Tây, Đường Tam Tạng rầu rĩ không vui ngồi trên đống hành lý, Tôn Ngộ Không cũng ngồi ở trên nhánh cây, mặt mũi cũng tràn đầy sự khó chịu, Bạch Long Mã thì yên lặng cúi đầu ăn cỏ tươi.
Tôn Ngộ Không nói: "Sư phụ, lần này sư phụ hại lão Tôn ta rồi, ngài khiến ta mất sạch mặt mũi trước mặt sư đệ. Sau khi truyện này bị truyền đi, không biết sẽ có bao nhiêu Thần Tiên trên trời dưới đất cười vào mặt lão Tôn ta."
Đường Tam Tạng lầm bầm: "Nếu như bần tăng nói bản thân bị người ta bày kế hãm hại thì ngươi có tin không? Lòng của bần tăng luôn hướng về cửa Phật, làm sao có thể sinh ra ý nghĩ xấu xa như thế được?"
Tôn Ngộ Không nói với giọng khinh thường: "Tiêu Dao sư đệ đã sớm nói rằng chắc chắn ngài sẽ chối bay chối biến. Nếu là Lão Tôn ta, đã làm thì sẽ thừa nhận, không thể vô duyên vô cớ để cho người ta coi thường được."
Đường Tam Tạng thở ra một hơi dài, mỏi mệt nói: "Chúng ta lên đường thôi!"
Tôn Ngộ Không nhảy xuống cành cây, Đường Tam Tạng cưỡi lên Bạch Long Mã.
Đi một hồi, Tôn Ngộ Không nói: "Sư phụ, đằng trước có thành trấn, ngài có muốn ăn diện một phen rồi đến thanh lâu phóng khoáng một lần không?"
Đường Tam Tạng nổi giận nói: "Nghiệt đồ, im miệng!" Thế rồi hai sư đồ càng đi càng xa.
Ban đêm, Trương Minh Hiên nằm ở trên giường, xoa xoa cái eo đau nhức, đau tới nghiến răng, nha đầu này ra tay nặng quá đi mất.
Động tác của Trương Minh Hiên chợt dừng lại, thần niệm lập tức xuất hiện trong thức hải, ngưng tụ ra thân thể.
Chỉ thấy trong thức hải, dưới phù triện Tiệt Kiếm Đạo, có ba bóng người đang đứng, một xanh một đen một trắng, người áo đen là Trương Tiểu Phàm, áo xanh là Long Thiên Ngạo, còn áo trắng chính là là Phong Vân Vô Kỵ.
Trương Minh Hiên vui vẻ nói: "Ngươi đã tỉnh rồi sao?"
Phong Vân Vô Kỵ khẽ gật đầu, nói: "Thoáng như một giấc mộng!"
"Thái Cổ. . ." Hắn lắc đầu.
Long Thiên Ngạo cười toét miệng nói: "Phải học cách chấp nhận hiện thực."
Phong Vân Vô Kỵ nhìn phù văn Kiếm Đạo một cách nghiêm trọng, nói: "Loại kiếm phù này vô cùng đáng sợ, nếu như ta có thể học được Kiếm Đạo này, chỉ cần một kiếm thôi là đã có thể trấn áp vạn tộc Thái Cổ."
Trương Minh Hiên hào phóng nói: "Vậy thì học đi! Đừng khách khí, cứ học đi."
Sau đó hắn nhìn Trương Tiểu Phàm và nói: "Dạo gần đây ngươi đang làm gì?"
Trương Tiểu Phàm nói: "Không làm gì cả, rảnh lắm!"
Trong lòng Trương Minh Hiên hơi xao động, nói: "Ngươi xem thử có thể làm ra trò chơi này không?" Một đoạn tin tức trong đầu hắn được truyền qua.
Trương Tiểu Phàm sững sờ, vẻ mặt đau khổ, nói: "Đây cũng không phải công trình nhỏ đâu, hơn nữa có lẽ là sẽ gây mạo phạm đến người khác."
Trương Minh Hiên nói với giọng đầy thách thức: "Nực cười, ta mà sợ mạo phạm đến người khác ư? Phía trên ta có người, có cái gì phải sợ!"
Trương Tiểu Phàm thoáng gật đầu, nói: "Được!"
Sau đó hắn nhìn về phía Long Thiên Ngạo, nói: "Thần Quốc cũa ngươi cũng cần góp phần."
Long Thiên Ngạo cảm thấy khó hiểu, hỏi: "Vì sao?" Sau đó hắn còn kiêu ngạo nói: "Ta không góp!"
Trương Tiểu Phàm nhìn về phía Trương Minh Hiên, nói: "Ngươi cảm thấy sao?"
Trương Minh Hiên hào phóng đáp: "Vẫn quyết định như vậy đi, cứ việc sửa lại."
Tam hoa tụ đỉnh: Tam hoa tụ đỉnh còn gọi là tam gia tương kiến. Tam gia là ba nhà Thổ, Thủy, Hỏa củng gặp nhau trên đỉnh và kết thành đan.
Ngũ khí: Ngũ tạng.
Trang 103# 1