Chương 211: Hồ ly trắng
Ở Đâu Suất Cung, Thái Thượng Lão Quân nhướn mày một cái, lửa trong lò luyện đan bùng lên cao, một cột khói đen bay lên.
Bạch Mi chân nhân đang ngồi bên cạnh lò luyện đan, cẩn thận liếc nhìn Thái Thượng Lão Quân, rồi lập tức thu mắt về, ngồi nghiêm chỉnh bên cạnh lò luyện đan.
Thái Thượng Lão Quân vung tay, lò luyện đan mở ra. Mấy viên linh đan màu đen bay ra khỏi lò luyện đan, rơi vào lòng bàn tay Thái Thượng Lão Quân. Thái Thượng Lão Quân thổi nhẹ một hơi, linh đan lập tức chuyển sang màu vàng, lấp lánh ánh kim.
Thái Thượng Lão Quân đưa mấy viên linh đan cho Bạch Mi chân nhân rồi nói: “Bỏ cái này vào trong bình Cửu Chuyển kim đan.”
Bạch Mi chân nhân ngây ra một lát, dè dặt nói: “Thưa sư tôn, đây là phế đan.”
“Ta biết!”
Bạch Mi chân nhân không nói thêm lời nào nữa, đứng dậy đi tìm chiếc bình.
Trong thế giới nhỏ ở phía dưới, Trương Minh Hiên cười ha ha nói: “Bây giờ, xin mời Hồ Mỵ Nương đến từ động Áp Long biểu diễn bài “Hồ ly trắng”.
Lý Thanh Nhã sửng sốt, nhìn về phía Trương Minh Hiên, hồ ly trắng là đang chỉ mình sao?
Bóng tối phía bên dưới dần rút khỏi để chuyển sang cảnh mới. Phông cảnh phía sau là cảnh một con hồ ly chín đuôi khổng lồ đang ngửa mặt lên trời gào thét, trên bầu trời sấm vang chớp giật, mặt trời bị mây đen che kín. Sau cơn sấm sét, một nữ tử từ trên trời bay xuống đỉnh núi, nhảy múa theo gió.
Một người từ trong bóng tối bước ra, hát:
Thiếp là một con hồ ly tu luyện ngàn năm
Ngàn năm tu luyện, ngàn năm cô độc
Đêm khuya thanh vắng, liệu có ai nghe được tiếng khóc của thiếp
Chốn đèn dầu sắp tàn, liệu có ai còn xem thiếp đang múa
Thiếp là một con hồ ly chờ đợi ngàn năm
Ngàn năm chờ đợi, ngàn năm cô độc
Giữa hồng trần cuồn cuộn, ai đã gieo sâu độc tình ái
Giữa biển người mênh mông, ai đã uống thuốc độc tình ái
Phông cảnh phía sau thay đổi, trên con đường nhỏ, nữ hồ ly gặp thư sinh, hai người nhìn nhau mỉm cười.
Dưới gốc đào, nam tử ngắt một bông hoa đào cài lên mái tóc nữ hồ ly, nữ hồ ly e thẹn, cúi đầu khẽ mỉm cười.
Trong một gian nhà gỗ ở ngoài thành, nữ hồ ly đang nấu cơm, giặt y phục. Thư sinh ngồi trước cửa sổ đọc sách. Nữ hồ ly thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn về phía thư sinh, ánh mắt tràn đầy sự tình yêu.
Không lâu sau, thư sinh có tên trên bảng vàng, được nữ nhi của thừa tướng coi trọng, dứt khoát bỏ thê tử. Thư sinh mặc áo tân lang, ngực đeo hoa đỏ, say rượu bước vào phòng tân hôn, cười lớn.
Lúc thiếp yêu chàng, chàng là một thư sinh nghèo khó khổ cực
Lúc thiếp rời xa chàng, chàng đề tên bảng vàng, động phòng hoa chúc
Thiếp có thể vì chàng mà múa thêm một điệu nữa hay không
Thiếp là con hồ ly trắng được chàng cứu từ trăm ngàn năm trước
Chàng xem tay áo bay bay, tay áo bay bay
Những lời thề non, hẹn biển đều đã hóa thành hư vô
Thiếp có thể vì chàng mà múa thêm một điệu nữa hay không
Trước lúc chia tay, chỉ xin chàng một lần quay đầu lại
Chàng xem tay áo bay bay, tay áo bay bay
Lời hứa thiên trường địa cửu đều hóa thành hư vô
Thiếp có thể vì chàng mà múa thêm một điệu nữa hay không
Tiếng hát vừa dứt, ở phông cảnh phía sau, nữ hồ lymặc áo lụa trắng, đứng trên đỉnh núi bắt đầu múa dưới ánh trăng. Cảnh tượng hết sức cô quạnh thê lương.
Sau một lúc lâu, cả Vân Đỉnh không một ai lên tiếng, ai nấy đều cúi đầu im lặng.
Hồng Hài Nhi ngạc nhiên nhìn chung quanh, hỏi nhỏ: “Có chuyện gì vậy?”
Xà Minh khinh bỉ đáp: “Vậy mà cũng không nhìn ra sao?”
Hồng Hài Nhi nói: “Ngươi nhìn ra rồi?”
Xà Minh trầm ngâm một hồi rồi nói: “Trong này chắc chắn có điều kỳ lạ.”
Trương Minh Hiên cũng gãi đầu kinh ngạc, có chuyện gì vậy? Tiếng khen ngợi của các ngươi đâu? Sự kinh ngạc của các ngươi đâu?
Lý Thanh Tuyền không biết chạy tới từ lúc nào, tức giận nhéo vào hông Trương Minh Hiên, nói: “Ngươi sắp xếp bài hát này từ lúc nào, sao ta không biết?”
Trương Minh Hiên cắn răng nói: “Buông ra, mau buông ra!”
Lý Thanh Tuyền nhéo một lúc nữa mới chịu buông tay. Trương Minh Hiên bị đau, liên tục xoa hông.
Lý Thanh Tuyền nói: “Ai cho ngươi sắp xếp bài này?”
Trương Minh Hiên nhỏ giọng đáp: “Ngươi cũng đâu có nói là không cho.”
Lý Thanh Tuyền chống nạnh nói: “Tại vì ta không biết!”
Trương Minh Hiên nhìn Lý Thanh Nhã, thoáng chột dạ, nói: “Không phải nói trúng Thanh Nhã tỷ rồi chứ.”
Lý Thanh Tuyền hừ một cái, nói: “Cũng gần như thế đấy.”
Trương Minh Hiên mặt chau lại thành một đống, lẩm bẩm: “Đúng là muốn chết mà!”
Một nữ nhân dè dặt hỏi Lý Thanh Nhã: “Đây chắc là viết về tỷ hả?”
Lý Thanh Nhã cười một cái, đáp: “Không phải, không giống ta.”
Vũ Thần lẩm bẩm: “Cũng gần giống.”
Lý Thanh Nhã trừng mắt nhìn Vũ Thần, nói: “Lo ăn cơm của muội đi.”
Bình luận bắt đầu dấy lên như sóng.
Tên nam nhân này ở đâu vậy? Ta muốn đi đánh hắn một trận.
Nữ hồ ly tốt như vậy mà lại phụ bạc nàng, chắc lương tâm bị chó ăn rồi.
Ta dám cá nữ nhi của đại quan kia là một người vô cùng xấu xí.
Đại quan cũng là quan tham!
Nữ hồ ly đa tình quá! Nữ hồ ly hãy tới chỗ ta! Ta sẽ không phụ nàng.
Biến đi! Biến đi! Biến đi! Muốn tới cũng là tới tìm ta.
Trên thiên đình, Ngọc Hoàng đại đế nhìn về hướng Đâu Suất Cung: “Ông ta đang nghĩ gì vậy chứ!”
Ở Đấu Suất Cung, Thái Thượng Lão Quân lặng người nhìn về phía núi Áp Long.
Không ít thần tiên trên Thiên Đình đều biến sắc, cúi đầu nhìn điện thoại không dám nhiều lời.
Trương Minh Hiên nhìn cảnh tượng quỷ dị này, cười lớn: “Ha ha! Mọi người đừng hiểu lầm! Đây chỉ là một bài hát thôi, không có ý gì khác, thật sự không có ý ám chỉ Thanh Nhã tỷ!”
Lý Thanh Nhã sửng sốt, quay đầu nhìn về phía Trương Minh Hiên bằng ánh mắt ác ý.
Trương Minh Hiên cảm giác được ánh mắt ác ý, quay đầu lại, cười kiểu nịnh bợ với Lý Thanh Nhã.
Trương Minh Hiên đột nhiên cảm thấy không khí xung quanh càng trở nên quỷ dị hơn, bầu không khí căng thẳng lan tràn.
Trương Minh Hiên toát mồ hôi lạnh, cười nói: “Ừm, chúng ta đến với tiết mục tiếp theo, “Lan Chi Linh Âm” do LýThanh Tuyền và Khương Cẩm Tịch biểu diễn, cũng là câu chuyện giữa hồ ly và thư sinh.”
Lý Thanh Tuyền “hừ!” một tiếng rồi lập tức bay xuống phía dưới.
Màn sân khấu phía dưới được vén lên, Lý Thanh Tuyền với Khương Cẩm Tịch đóng thành thư sinh nắm tay nhau đi ra.
Khương Cẩm Tịch mặc y phục thư sinh đứng trên cầu đá, vạt áo bay bay trong gió. Lý Thanh Tuyền mặc y phục màu vàng, tươi cười từ phía xa chạy tới, lắc chân theo nhịp bước kêu từng tiếng leng keng vui tai.
Khương Cẩm Tịch bắt đầu hát: “Con đường đá xanh, cây cầu đá xanh, thư sinh hát khúc Giang Nam Điệu. Nữnhi nhà ai nhan sắc yêu kiều. Nàng dạo chơi bắt bướm, nàng hãy còn niên thiếu.”
Lý Thanh Tuyền cười, bắt đầu hát: “Chuông lay động, chuông ngân vang, thiếu nữ áo vàngvỗ taycười. Đồ ngốc, đồ ngốc nhìn xem kìa, nơi chân trời chim ưng tung cánh bay.”
Hai người ở trên đồng cỏ ngoài thành, Lý Thanh Tuyền vỗ tay, miệng cười chỉ về phía bầu trời, Khương Cẩm Tịch cũng mỉm cười ngẩng đầu nhìn.
Lý Thanh Tuyền hát: “Khi xưa còn nhỏ, hồn nhiên vui đùa. Phía rừng mai nở hoa rực rỡ, cạnh bãi ngọc trai nhìn sóng nước.”
Đoạn hai người vào rừng bắt bướm, tiếng cười vang khắp vùng sơn dã. Đoạn hai người cùng ngắm thủy triều, một đợt sóng cuộn tới, bọt nước như cũng muốn cùng hai người đùa vui.
Khương Cẩm Tịch hát: “Ngoài thành Giang Đô nước trà thơm, lại nếm thử một miếng bánh hoa quế. Gió mát đưa ta vào giấc mộng, từng có một tiên nữ ở tận chín tầng mây.”
Trên đường lớn, Lý Thanh Tuyền tay cầm bánh hoa quế, chân bước miệng cười. Khương Cẩm Tịch bước theo sau nhìn dáng vẻ vui tươi của Lý Thanh Tuyền. Tiếng chuông vang lên trong trẻo đến vui tai.
Hai người đầu ghé sát đầu nằm ngủ trên bãi cỏ. Một cơn gió mát thổi tới, vài chiếc lá nhẹ nhàng rơi xuống bên cạnh hai người.
Trang 107# 1