Chương 212: Lan Chi Linh Âm
Hai người cùng hát: “Duyên thiên lý, duyên tơ hồng.”
Khương Cẩm Tịch: “Thấp thoáng giai nhân dáng yểu điệu.”
Hợp ca: “Giang hồ mộng, giang hồ mộng, mộng sáng nay.”
Khương Cẩm Tịch: “Con đường đá xanh, cây cầu đá xanh, thư sinh mơ một giấc mộng từ kiếp trước. Nữ nhi nhà ai nhan sắc yêu kiều, từng cùng ta thề non hẹn biển.”
Lý Thanh Tuyền nhìn Khương Cẩm Tịch, chống nạnh cười. Khương Cẩm Tịch tức giận nhìn Lý Thanh Tuyền.
Lý Thanh Tuyền: “Chuông lay động,chuông ngân vang, thiếu nữ áo vàng tay chống nạnh. Đồ ngốc, đồ ngốc, tà thuật đơn giản cũng trúng chiêu.”
Khương Cẩm Tịch: “Chỉ là khi ấy tuổi còn nhỏ, không biết tình thâm chỉ biết giận. Ngây thơ không hiểu ái tình, lại hỏi nỗi tương tư này từ đâu tới.”
Hình ảnh chiếu tới đoạn hai người cùng nhau du ngoạn, cùng nhau bắt thỏ, cùng nhau tản bộ, nghe hý kịch, chèo thuyền du ngoạn sông hồ, dạo chơi bắt bướm.
Lý Thanh Tuyền: “Lưu luyến giấc mộng cùng bướm chơi đùa, cùng hoa làm bạn. Gió mát theo mộng tới Họa Kiều. Trong mộng mơ hồ nắng xuân đẹp, đâu biết nắng xuân dễ nhạt phai.”
Hợp ca: “Nắng xuân đẹp, nắng xuân phai.”
Lý Thanh Tuyền: “Năm tháng quên ta từ khi nào.”
Hợp ca: “Lá thu rơi, trăm hoa tàn, non nước xa xăm.”
Khương Cẩm Tịch: “Nhớ lại khi ấy còn nhỏ tuổi.”
Lý Thanh Tuyền: “Chỉ tiếc khi ấy còn nhỏ tuổi.”
Hợp ca: “Tơ hồng thắt không được, tơ tình lại vấn vương.”
Khương Cẩm Tịch: “Dù cho Cầm Xuyên nước chảy sông dài, đèn hoa đăng cũng khó trôi tới được núi cao.”
Dưới ánh nhìn của Khương Cẩm Tịch, Lý Thanh Tuyền chạy ra ngoài, quay đầu khấu lạy, gương mặt tươi cười.
Màn ảnh tối sầm lại, một dòng chữ to xuất hiện: Một trăm năm sau.
Hình ảnh xuất hiện. Tiếng chuông quen thuộc lại ngân lên. Vẫn là thiếu nữ áo vàng ấy, vẫn là thiếu nữ hồn nhiên ngây thơ ấy.
Trên bãi cỏ quen thuộc ở ngoài thành, một phần mộ nhỏ được dựng lên.
Lý Thanh Tuyền một mình đứng trước mộ phần.
Lý Thanh Tuyền: “Nhân gian trăm năm một đời xa cách. Thanh Khâu có một hồ ly hãy còn nhỏ tuổi.”
Hợp ca: “Hãy còn nhỏ tuổi, hãy còn nhỏ tuổi, phảng phất bóng hình cố nhân khẽ mỉm cười. Giang Nam Điệu, hát tới già, hát tới già.”
Lý Thanh Tuyền đi về phía ngoài thành, càng đi càng xa, tiếng chuông dần mờ xa.
Lý Thanh Tuyền: “Con đường đá xanh, cây cầu đá xanh, trước mộ phần bát ngát cỏ xanh.”
Khương Cẩm Tịch: “Chuông lay động, chuông ngân vang, tiếng chuông dần mờ xa.”
Trên ngọn núi cao, một con hồ ly trắng muốt đứng trên tảng đá, nhảy vài bước, thoắt cái đã biến mất khỏi tầm mắt.
Một người trẻ tuổi lẩm bẩm: “Đây là kết quả tình yêu giữa người và yêu sao? Một trăm năm vốn chỉ dài bằng một giấc mộng của hồ ly, nhưng quãng thời gian ấy lại dài bằng cả một đời người.”
Trong Thanh Khâu, một màn hình lớn treo giữa không trung, tiểu hồ ly khắp núi khắp đồng đều ngẩng đầu xem.
Một giọng nữ vang lên giữa không trung: “Đã nhìn thấy chưa? Sau này cách xa loài người ra cho ta.”
“Rõ!”
“Rõ rồi.”
Tiếng trả lời nhao nhao cả lên xen lẫn cả tiếng xì xào.
“Trật tự!”
Tất cả hồ ly lập tức im lặng, nằm rạp trên đất, mắt nhìn thẳng.
Không ít người trẻ ở trước điện thoại hạ quyết tâm: “Ta muốn thành tiên.”
Bình luận phát trực tiếp chạy.
Hồ ly áo vàng thật dễ thương!
Rõ ràng thư sinh áo xanh đó mới là đẹp trai nhất.
Quả nhiên là giữa hồ ly với con người không có kết cục tốt đẹp.
Sau này ta cũng muốn đeo chuông, hi hi hi.
Muội muội, ta có chuông. Nhà muội ở đâu? Ta mang tới cho muội.
Ta cũng có, ta cũng có!
Muội muội, chuông của ta làm bằng vàng nguyên chất này.
Bình luận phía dưới nhanh chóng lạc đề.
Trên thế giới nhỏ Vân Đỉnh, Lý Thanh Nhã thì thầm: “Nhân gian trăm năm một đời xa cách. Thanh Khâu có một hồ ly hãy còn nhỏ tuổi. Nói hay lắm!”
Lão giả mặc nho phục cười ha hả nói: “Cùng một tình thơ ý họa, chân thành, duy mỹ.”
Lão đạo sĩ hừ một tiếng nói: “Có hồ ly ăn thịt người đấy, ngươi mà nhìn thấy sẽ không duy mỹ nữa.”
Lão giả mặc nho phục cười nói: “Ta biết, nhưng lúc này ta cảm thấy có chút xúc động.”
Một nho sinh phong thái hiên ngang mỉm cười nói: “Sư phụ nói, cần phải loại bỏ những thứ phá hoại vẻ đẹp trong lòng ta.”
Lão giả mặc nho phục gật đầu hài lòng nói: “Khá lắm, có tiền đồ!”
Lão đạo sĩ bĩu môi nói: “Đạo đức giả!”
Hồng Hài Nhi gặm một quả đào lớn, lầm bầm nói: “Con người đúng là yếu đuối, một trăm năm đã chết rồi.”
Xà Minh nói rằng: “Nhưng bọn họ cũng không dễ đối phó, dù sao bọn họ cũng là trung tâm trời đất.”
Hồng Hài Nhi khinh bỉ nói: “Trung tâm trời đất gì chứ! Đại vương Sư Đà Lĩnh trực tiếp nuốt cả một vương quốc.”
Xà Minh kinh ngạc nói: “Sao có thể? Bọn họ không sao chứ?”
Hồng Hài Nhi cắn một miếng đào nói: “Không sao!”
Xà Minh cau mày nói: “Không thể nào! Sao có thể như vậy được?”
Trương Minh Hiên cười ha hả nói: “Bài “Lan Chi Linh Âm” này thế nào hả?”
Một nữ tử xinh đẹp cười ha hả nói: “Hay, hay! Ta rất thích!”
Một nữ tử khác che miệng cười nói: “Tiểu huynh đệ rất thích hồ tiên sao? Toàn viết về chuyện tình yêu của hồ tiên, sau này muốn lấy một hồ tiên sao?”. Mọi người được một trận cười lớn.
Lý Thanh Nhã ngồi một mình một bàn, mọi người vừa cười vừa liếc mắt về phía Lý Thanh Nhã.
Lý Thanh Nhã không nói được gì: “Các ngươi đủ rồi đó!”
Trương Minh Hiên cười mỉa nói: “Chuyện tình cảm còn phải dựa vào duyên phận, không ai nói trước được chuyện gì.”
“Vậy cũng chính là nói có khả năng là hồ tiên rồi?”, một người đàn bà trêu ghẹo nói.
Mọi người cười phá lên.
Trương Minh Hiên vội vàng nói: “Chúng ta đến với tiết mục tiếp theo, mọi người đều biết ta từng dùng phép thuật quay ca khúc “Hỏi phật”, bây giờ mời mọi người nghe bản người thật.”
Màn sân khấu phía dưới được vén lên, theo ánh sáng đèn chuyển cảnh có thể nhìn thấy bên trong tòa bảo điện rộng lớn là tượng phật cao mười thước cùng các vị la hán, bồ tát.
Vương Tinh đứng ở trong cung điện, bắt đầu hát:
Ta hỏi minh đài, phải chăng chưa từng có chút tình nghĩa
Ta hỏi chuyện tình đôi chim xanh, cớ sao mỗi con bay mỗi ngả
Tình cảm như ván cờ hư hư thực thực, không cách nào trốn chạy
Chỉ trách ta si mê, trọn kiếp này vẫn đem lòng si mê
Người ngồi ngay ngắn trên đài sen rõ mọi chuyện thiên cơ vạn kiếp
Duy chỉ mình ta cô đơn suốt quãng đời về sau.”
Tiếng ngân dần dứt, một tiếng thở dài vang vọng trong bảo điện, nghe như âm thanh đến từ phật tổ.
Ngọc Hoàng đại đế cười nói: “Hay! Hát hay lắm!”
Phật tổ Như Lai ở phía tây sắc mặt tái mét. Lại hát một lần nữa.
Quốc vương nước Dạ Lang sắc mặt trắng bệch lăn từ trên ghế lăn xuống, rốt cuộc là thần thánh phương nào? Dám biên cả bài về Như Lai Phật Tổ?
Bình luận yên tĩnh đến lạ, không ai dám nhiều lời. Ông chủ Trương không sợ, nhưng mà chúng ta sợ!
Một lúc sau mới có bình luận chạy: Sư đệ, tiết mục hay lắm! Ta thích.
Đám người xem bình luận trên điện thoại sắc mặt đều tái mét. Đúng là không sợ chết mà! Chỉ có thể nói không hổ là sư huynh hoặc là sư tỷ của ông chủ Trương. Đúng là không phải người một nhà không bước vào cùng một cửa, gan to như nhau!
Trương Minh Hiên cười ha hả nói: “Bài “Hỏi phật” này hay đấy chứ! Phần phối nhạc cũng đã chỉnh sửa rồi.”
Trên tầng mây, một đám người, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, đều im lặng không nói gì.
Hồng Hài Nhi cười nói: “Hỏi phật, ta thích! Đầu trọc thì chẳng có đồ chơi gì vui.”
Tất cả đều nhìn về phía Hồng Hài Nhi, Hồng Hài Nhi dương dương đắc ý, ngẩng đầu ưỡn ngực đón tiếp ánh mắt của mọi người.
Phía xa công chúa Ngọc Diện vỗ trán một cái, buồn rầu nói: “Thằng tiểu tử này muốn thêm phiền phức cho cha nó hay sao? Mà nó từ đâu đến đây vậy? Thanh Tuyền đáng ra không biết nó mới đúng!”
Trong điện Huyết Hải, Ngưu Ma Vương nhảy dựng lên nói: “Tiểu tử thối đúng là biết gây chuyện, vừa mới đánh Thục Sơn, giờ lại động tới cả Phật giáo.”
Công chúa Thiết Phiến nói: “Lời đã nói ra rồi, bây giờ chàng có đi cũng đã muộn.”
Ngưu Ma Vương tức giận nói: “Thằng bé sao lại chạy tới tham gia cái lễ mừng này chứ!”
Ngưu Ma Vương trong lòng bất an, đi tới đi lui hai vòng, nói: “Ta đảm bảo, thằng bé đã nằm trong tầm ngắm của Phật giáo rồi.”
Công chúa Thiết Phiến cũng thấp thỏm trong lòng, nói: “Chắc thằng bé sẽ không có chuyện gì đâu! Nếu không ta đón thằng bé về Huyết Hải tránh một thời gian.”
Trang 107# 2