Chương 223: Cao Lão Trang
Bên một hồ nước trên Thiên cung, bát tiên ngồi quanh bàn cùng uống rượu, nhìn tin tức Trương Minh Hiên gửi trong nhóm chat.
Lữ Đồng Tân cười nói: "Hình như Thiên Bồng là đệ tử của Huyền Đô sư huynh thì phải."
Lam Thái Hòa khẽ cười nói: "Là một trong ba đồ đệ đứng đầu, sao Huyền Đô sư huynh nỡ đánh gã xuống hạ giới nhỉ."
Hà Tiên Cô cười nói: "Chúng ta cũng giúp tí đi."
Thiết Quải Lý cười sảng khoái, đồng ý: "Phải, là người của chúng ta lại phải nhờ người ngoài nghĩ cách giúp đỡ, còn không làm gì sẽ khiến người ta chê cười mất."
Ngày hôm sau, mới sáng sớm Trương Minh Hiên đã thức dậy, vừa đẩy cửa ra đã phát hiện Vương Bội khép nép đứng chờ trước cửa, Trương Minh Hiên hỏi: "Sao ngươi lại ở đây?"
Vương Bội nhỏ giọng nói: "Lăng Hư Tử ở ngoài cầu kiến."
Trương Minh Hiên nhủ thầm: "Gã tới làm gì nhỉ?"
Nâng bước đi ra ngoài, chỉ thấy Lăng Hư Tử mặc một thân đạo bào đang bưng một bình lưu ly, lo lắng đứng ngoài cửa ngõ đảo Huyền Không.
Trương Minh Hiên vội nói: "Vào trong đi "
Lăng Hư Tử vội vàng gật đầu xoay người đáp: "Vâng, vâng "
Gã định nọt cười chạy vào, nói: "Thiếu gia đây là tiên đan mấy hôm nay ta vừa khai lô luyện chế, đặc biệt đưa tới kính hiến cho ngài."
Trương Minh Hiên nhìn hai viên tiên đan màu đỏ thẫm trong bình, nhìn sao cũng như lấy chu sa ra vo đại lại.
Thế là Trương Minh Hiên nhíu mày nói: "Ngươi làm tiên đan gì vậy?"
Lăng Hư Tử vội vàng giới thiệu: "Đây là Nhiên linh đan tiểu nhân luyện chế, có thể thiêu đốt linh lực trong cơ thể, bài trừ hết độc cặn, lắng động lại tu vi."
Trương Minh Hiên lắc đầu nói: "Trong vẻ ngoài xấu quá, ngươi chạy tới tìm Kim Giác, Ngân Giác trong động Liên Hoa học tập nâng cao tay nghề và cách luyện đan đi, sau này đan dược trên đảo giao hết cho ngươi đó."
Lăng Hư Tử kích động nói ngay: "Cám ơn thiếu gia, Cám ơn thiếu gia."
Sau đó gã trù trừ một chút mới nói tiếp: "Thiếu gia, tuy rằng tiên đan ta luyện chế có vẻ ngoài trông hơi xấu xí, nhưng dược hiệu tuyệt nhiên không hề kém, chắc không cần đi tìm hai tiểu đạo đồng học tập chứ ạ?"
Trương Minh Hiên ngạc nhiên nhìn gã, hỏi lại: "Sao ngươi biết bản thể của họ vậy?"
Lăng Hư Tử ngượng ngùng đáp: "Mấy hôm trước trong đại điển khai trương, ta có nhìn thấy họ biến hoá để tiếp khách."
Trương Minh Hiên nghe vậy hiểu rõ: "Trước khi họ hạ giới là đạo đồng của Thái Thượng Lão Quân."
Lăng Hư Tử không nói hai lời, quay đầu bỏ chạy.
Trương Minh Hiên lấy điện thoại di động ra nhập chữ: "Sư huynh, gửi định vị cho ta đi."
Tôn Ngộ Không lập tức gửi định vị lại cho hắn.
Trương Minh nhìn bên dưới gọi: "Tiểu Hắc, lên đây xíu đi."
Một cơn gió đen nổi lên bốn phía, xoay một vòng trước mặt Trương Minh Hiên, biến thành Hùng Bi.
Trương Minh Hiên đưa định vị trong di động cho Hùng Bi xem, rồi nói: "Chúng ta đi chỗ này."
Hùng Bi cung kính nói: "Vâng thưa thiếu gia." Nói rồi hoá thành một cơn gió đen bao bọc lấy Trương Minh Hiên, ngay sau đó cơn gió đen biến mất đằng chân trời.
Nửa ngày sau, trên tầng mây ở Cao Lão Trang, Trương Minh Hiên nằm chơi di động, trên màn hình là khuôn mặt xinh đẹp đầy tức giận của Lý Thanh Tuyền.
Lý Thanh Tuyền bất mãn kêu rên: "Trương Minh Hiên, người ngươi giới thiệu cho ta là ai vậy hả?"
Trương Minh Hiên cười cười nói: "Sao vậy? Không thắng được tiền à?"
Nhắc chuyện này, hai mắt Lý Thanh Tuyền đỏ bừng, nước mắt đều suýt thì nhỏ xuống: "Thua trắng tay luôn rồi."
Trương Minh Hiên sửng sốt, cẩn thận hỏi lại: "Lần này các ngươi không hợp tác ăn gian nữa hở?"
Lý Thanh Tuyền càng uất ức: "Có chứ sao không, nhưng vẫn thua sạch." Lại quay sang nói Trương Minh Hiên: "Ngươi phải đền cho ta"
Trương Minh Hiên hết biết nói gì luôn: "Sao ta phải đền cho tỷ chứ?"
Lý Thanh Tuyền la lên: "Tề Thiên đại thánh là ngươi giới thiệu cho ta, không thì sao ta thua nặng vậy chứ?"
Nói tới đây Lý Thanh Tuyền sửng sốt, chần chờ hỏi lại: "Không phải ngươi giới thiệu Tề Thiên đại thánh đi đại náo thiên cung kia cho ta chứ? "
Trương Minh Hiên gật đầu tỏ vẻ đương nhiên nói: "Đúng vậy tên rất rõ ràng mà?"
Lý Thanh Tuyền lại càng thấy uất ức hơn: "Sao ngươi không nói sớm, ngươi có biết từ sau đại điển khai trương, trên di động lại có thêm một Tề Thiên đại thánh không, ta mà biết trước đó là Tề Thiên đại thánh thật, ta đã không chơi với y, y toàn quen đại thần thôi, còn là cái loại đại thần biết bấm tay tính toán ấy."
Trương Minh Hiên lắc đầu nói: "Ta có biết đâu chứ. "
Lý Thanh Tuyền nghẹn lời, muốn đánh người quá đi.
Mặt trời lặn về trời tây, sao trời trải dài, sau nửa đêm, dưới đất nổi lên gió đen càn quét lung tung.
Hùng Bi nhỏ giọng nói: "Thiếu gia, có yêu quái "
Trương Minh Hiên mở đôi mắt nhập nhèm ra: "Chờ đi."
Cả một đêm rầm vang, đất rung núi chuyển, ánh lửa tận trời, hai bóng người không ngừng loé lên giữa núi non trùng điệp. Khi thì to như núi, khi thì biến mất vô hình, gậy Kim Cô giáng xuống núi lở, đinh ba chín chỉa đập xuống đất rung, mãi tới khi trời sáng, mọi thứ mới bắt đầu yên tĩnh.
Tôn Ngộ Không cột lấy Trư Cương Liệp, cầm cây quạt hương bồ của con heo, vui vẻ cưỡi mây bay về phía Cao Lão Trang.
Đại viện trong Cao Lão Trang, Cao thái gia dẫn theo chúng tôi tớ hoảng sợ nhìn Trư Cương Liệp.
Đường Tam Tạng cũng bị doạ tới run người.
Lúc này, từ không trung có tiến nhạc tiên vang vọng khắp vạn trượng, Trương Minh Hiên chắp hai tay sau lưng, vạt áo bay bay đứng trên tầng mây, sau lưng hắn còn đứng một đại hắn người mặc áo giáp vàng uy vũ bất phàm.
Mọi người trong Cao gia đều ngẩng đầu lên nhìn Trương Minh Hiên, giật mình nói: "Thần thần tiên..." Họ cuống quít vội vã quỳ rạp xuống đất, không ngừng dập đầu, toàn bộ Cao Lão Trang tất cả đều quỳ xuống, tiếng cầu nguyện vang lên khắp nơi.
Tôn Ngộ Không khè khè nói thầm: "Sư đệ định làm cái quỷ gì thế, xem diễn cả đêm giờ mới chịu xuống."
Trương Minh Hiên bước từng bước xuống, mỗi một bước chân hắn đạp xuống, hư không đều sẽ sinh ra một đoá sen vàng đỡ bước chân hắn, có vẻ cực kì thần thánh bất phàm.
Đường Tam Tạng niệm một câu Phật hiệu, hai tay tạo thành chữ thập đạo: "A di đà phật, chào Trương công tử."
Trương Minh Hiên gật đầu chào lại Đường Tam Tạng.
Rồi bước lại chỗ Trư Cương Liệp giúp gã tháo dây thừng ra, nói: "Được chúng thần tiên trên trời nhờ vả, nên đặc biệt tới tiễn đưa Thiên Bồng nguyên soái."
Trư Cương Liệp sửng sốt, hoài nghi nhìn Trương Minh Hiên, sư phụ đâu có nói chuyện tiễn đưa gì với mình, không phải bảo là không được rêu rao à?
Trương Minh Hiên vung tay lên, mọi người trong Cao gia đều đứng lên.
Trương Minh Hiên cười nhạo nói thẳng: "Loài người mắt thường, không nhìn được chân thần."
Cao lão thái gia cúi đầu khom lưng đáp: "Thần tôn mắng không sai, mắng rất đúng"
Trương Minh Hiên chỉ vào Trư Cương Liệp hỏi: "Lão có biết người này là ai không?"
Cao lão thái gia sửng sốt, do dự đứng đó, vốn định nói là yêu quái, nhưng xem tình hình này, vị thần tôn này hình như có quan hệ không tồi với con yêu quái đó thì phải.
Trương Minh Hiên không đợi lão trả lời, đã nói ngay: "Đây chính là Thiên Bồng Nguyên soái trên thiên đình, là người đứng đầu Tứ Thánh Bắc Cực, dưới trướng có tám vạn thủy quân Thiên Hà, ở Thiên Đình cũng là người quyền cao chức trọng, vậy mà lão lại nhận lầm Nguyên soái thành yêu quái, quả nhiên là có mắt như mù."
Cao lão thái gia sửng sốt, không dám tin nhìn Trư Cương Liệp, con rể của lão hoá ra lại là thần tiên. Những người còn lại trong Cao gia cũng khiếp sợ nhìn Trư Cương Liệp, nhỏ giọng bàn tán xôn xao.
Trư Cương Liệp đắc ý nói: "Đó toàn là chuyện hồi xưa xửa thôi, không đáng nhắc tới, không đáng nhắc tới."
Trương Minh Hiên nói: "Nguyên soái không cần khiêm tốn, giờ ngài bắt đầu tu hành lại, chỉ mong ngài sớm ngày tu thành chính quả, khôi phục chân thân."
Trư Cương Liệp lên tiếng cười nói: "Nhờ lời hay của ngươi vậy."
Cao lão thái gia vẫn nghi ngờ nhìn Trư Cương Liệp, trong gã thế nào cũng chỉ giống một con heo yêu xấu xí, hoàn toàn không hề giống hình tượng thần tiên trên trời, ngược lại vị công tử này trông càng giống thần tiên hơn.
Trang 113# 1