Chương 234: Chúng thần chúc mừng
Lúc này, Trương Minh Hiên cười ha ha chỉ lên trời nói: “Ngươi xem, người đưa tiễn ngươi đến rồi.”
Chỉ nhìn thấy khoảng không trung này trong phút chốc tối sầm lại, lấp lánh ánh sao.
Một nhóm bóng dáng Hỏa thần uy nghiêm toàn thân rực lửa xuất hiện trên bầu trời đầy sao, chúng thần tới tấp ôm quyền nói với Trư Cương Liệp: “Chúng thần Hỏa bộ chúc mừng Nguyên soái bước vào con đường tu hành!”
Trư Cương Liệp sững sờ, bản thân mình và chúng thần Hỏa bộ vốn không hề có giao tình gì! Nhưng hắn vẫn tỏ vẻ vui mừng nói: “Đa tạ! Đa tạ!”
Lúc chúng Hỏa thần xuất hiện, tất cả người của Cao gia trang lại quỳ xuống hết, ngẩng đầu ngước nhìn lên thần linh trên trời, trong ánh mắt tràn đầy sự kính sợ, nịnh hót.
Ánh mắt Cao thái gia nhìn về phía Trư Cương Liệp cũng thay đổi.
Bóng dáng Hỏa thần mờ đi, lại một đám thần linh xuất hiện, người mặc thần bào màu xanh lam, phía sau sóng lớn trào dâng, vòng nước đẹp đẽ lượn lờ bên người. Chúng thần ôm quyền cười nói: “Chúng thần Thủy bộ chúc mừng Nguyên soái bước vào con đường tu hành, có tương lai tu hành chính quả!”
Trư Cương Liệp cười lém lỉnh nói: "Đa tạ! Đa tạ!"
Bóng dáng Thủy thần mờ nhạt đi. Một ngôi sao đột nhiên chiếu sáng chói lọi. Bên trong ngôi sao bảy dáng người hoặc uy nghiêm hoặc lạnh lùng hoặc hòa nhã, tấp nập ôm quyền nói với Trư Cương Liệp: “Bắc Đẩu Tinh Quân chúc mừng Nguyên soái bước vào con đường tu hành, có tương lai tu hành chính quả!”
“Chính thần Lôi bộ chúc mừng Nguyên soái bước vào con đường tu hành, có tương lai tu hành chính quả!”
“Chính thần Ôn bộ chúc mừng Nguyên soái bước vào con đường tu hành, có tương lai tu hành chính quả!”
“Nhị thập bát tú chúc mừng Nguyên soái bước vào con đường tu hành, có tương lai tu hành chính quả!”
“Chúng tinh Thiên Cương chúc mừng Nguyên soái bước vào con đường tu hành, có tương lai tu hành chính quả!”
“Chúng tinh Địa Sát chúc mừng Nguyên soái bước vào con đường tu hành, có tương lai tu hành chính quả!”
“Cửu Diệu Tinh chúc mừng Nguyên soái bước vào con đường tu hành, có tương lai tu hành chính quả!”
“Chúng thần Tài bộ chúc mừng Nguyên soái bước vào con đường tu hành, có tương lai tu hành chính quả!”
“Tứ đại thiên vương cùng chúng tướng chúc mừng Nguyên soái bước vào con đường tu hành, có tương lai tu hành chính quả!”
“Tám vạn Thiên hà Thủy quân chúc mừng Nguyên soái bước vào con đường tu hành, có tương lai tu hành chính quả!”
…
Trên trời ánh sao sáng lấp lánh, thần tướng xuất hiện liên tục, chúng thần liên tiếp chúc mừng, Trư Cương Liệp cười đến miệng cũng sắp lệch, ngẩng đầu ưỡn ngực thật không uy phong.
Tôn Ngộ Không nhìn đến sững sờ, quan sát kỹ Trư Cương Liệp, tên này lại có thể diện lớn đến thế cơ à?
Cao thái gia đang quỳ, trong lòng hối hận đến phát điên, ánh mắt nhìn Trư Cương Liệp chứa đầy sự xót xa ân hận, không cam lòng, còn có sự tham lam.
Trên bầu trời xuất hiện một luồng ánh sáng trắng, sóng gợn lăn tăn, bầu trời xuất hiện một khoảng trống, trong khoảng trống đó là một vùng đất thánh cảnh của tiên gia. Ở phía xa, tiên sơn trập trùng, tiên hạc bay múa. Ở gần hơn nước suối chảy róc rách, kỳ thạch dị hoa. Bên dòng suối có một chiếc bàn, bát tiên đang ngồi quanh chiếc bàn, phẩm rượu ngắm cảnh.
Tám người quay đầu cười ha ha nhìn Trư Cương Liệp nói: “Bát tiên chúc mừng Nguyên soái bước vào con đường tu hành, có tương lai tu hành chính quả!”
Trư Cương Liệp vội vàng bái lạy nói: “Đa tạ chư vị sư thúc!"
Khoảng không như dòng nước dập dờn biến mất.
Bầu trời sao ẩn đi, màn đen biến mất, trở về trạng thái ban đầu.
Cao thái gia vội vàng bò từ dưới dất lên, nhào về phía Trư Cương Liệp kêu lên: “Con rể! Con rể tốt!". Bộ dạng nóng vội đó giống như là sợ Trư Cương Liệp chạy mất vậy.
Trư Cương Liệp cười ha hả đỡ lấy Cao lão thái gia nói: “Nhạc phụ chớ hoảng sợ, có tiểu tế ở đây!” rồi chớp mắt nói: “Nhạc phụ đại nhân, nương tử của con đâu?”
Cao thái gia vội vàng quay đầu nói: “Mau, mau đi mời Thúy Lan ra đây!”
"Vâng!" Hai ả nha hoàn cuống quít chạy về phía nội viện.
Cao lão thái gia kéo Trư Cương Liệp lại ân cần nói: “Hiền tế, mau vào nhà ngồi đi.” rồi liếc nhìn quần áo trên người Trư Cương Liệp nói: “Là kẻ nào không có mắt làm dơ quần áo con rể tốt của ta vậy, mau đem một bộ quần áo mới tới cho cô gia!”
“Vâng!” Một quản gia lập tức chạy đi, thân thủ cường tráng không thua gì người trẻ tuổi.
Ở phía sau Tôn Ngộ Không cười hắc hắc khinh thường nói: “Lão già này, thực sự muốn cho lão ta một gậy!”
Đường Tam Tạng cũng không còn gì để nói.
Đi vào nhà, Cao lão thái gia vừa châm trà rót nước cho Trư Cương Liệp, vừa dâng bánh châm thêm nước trà, ân cần khỏi phải bàn.
Một lát sau, một cô gái dáng vẻ xấu hổ sợ sệt từ trong nhà đi ra.
Ánh mắt Trư Cương Liệp sáng lên, hắn đứng dậy kêu lên: “Nương tử!”
Trương Minh Hiên quan sát kỹ Cao Thúy Lan, dung mạo cũng không tệ.
Con gái rượu.
Cao thái gia lập tức không vui ngoắc tay nói: "Thúy Lan, mau tới đây cho ta."
Cao Thúy Lan thấp giọng nói: "Vâng!" rồi đi đến bên cạnh Cao thái gia, không dám ngẩng đầu nhìn Trư Cương Liệp.
Cao thái gia nắm tay của Cao Thúy Lan, vừa đặt vào tay của Trư Cương Liệp vừa cười ha ha nói: “Hiền tế, coi như ta giao con gái của ta cho con. Hy vọng các con có thể sớm sinh quý tử, càng hy vọng ta có thể nhìn thấy lúc các con con cháu đầy đàn!”, ánh mắt mong đợi nhìn Trư Cương Liệp.
Trư Cương Liệp hai mắt sáng lên nhìn Cao Thúy Lan, ngay cả Cao thái gia nói gì cũng không nghe rõ, chỉ biết gật đầu lịa lịa.
Tôn Ngộ Không ngồi xổm trên ghế cười hắc hắc nói: “Tên ngốc, ngươi đã hứa với Bồ Tát phải cùng sư phụ đi Tây Thiên thỉnh kinh rồi.”
Đường Tam Tạng sững sờ, liền vội vàng hỏi: "Ngộ Không, đây là chuyện gì?"
Tôn Ngộ Không cười hắc hắc nói: “Tên này từng thụ giới ở chỗ Bồ Tát, ở đây chờ đợi người đi lấy kinh.”
Tôn Ngộ Không ném một cái nhìn về phía Trư Cương Liệp nói: “Ngươi nói đúng không?"
Trư Cương Liệp cúi đầu lầm bầm nói: “Đúng là như thế!”
Đường Tam Tạng vui mừng nói: “Làm phiền trang chủ chuẩn bị hương án, ta phải cạo đầu để hắn thụ giới.”
Cao thái gia hơi giật mình kêu lên: “Cái gì đi Tây Thiên? Cái gì thụ giới? Đây là con rể của ta, sao có thể cùng các người đi làm hòa thượng chứ!”. Ông ta giương quải trượng kêu lên: “Người đâu! Đuổi bọn họ ra ngoài cho ta.”
"Vâng!" Một đám người khỏe mạnh tay cầm gậy gộc xông vào.
Tôn Ngộ Không thổi một hơi nói: “Dừng!”
Đám người khỏe mạnh đang xông vào lập tức đứng yên tại chỗ.
Cao thái gia vội vàng nấp sau lưng của Trư Cương Liệp, mạnh miệng kêu lên: “Tên yêu quái nhà ngươi đừng hòng làm càn, con rể ta là thần tiên đấy!”
Tôn Ngộ Không cười hắc hắc nói: “Ngươi thử kêu hắn đánh với ta một lát xem!”
Trư Cương Liệp không vui nói: “Tên khỉ nhà ngươi được lắm, ở trong nhà ta còn quát tháo đả thương người, thật sự xem tất cả bằng hữu trong thiên hạ đều ăn chay sao?”
Trương Minh Hiên từ đầu đến giờ vẫn luôn xem náo nhiệt, bước ra khẽ vẫy quạt cười nói: “Hai vị đừng cãi nhau nữa.”
Mọi người đổ dồn ánh mắt về phía Trương Minh Hiên.
Trương Minh Hiên nói với Trư Cương Liệp: “Ngươi muốn lên Trảm Tiên đài một chuyến sao?”
Trư Cương Liệp sững sờ, bất mãn nói: “Cho dù lão Trư ta không đi Tây Thiên cũng không đến nổi phải lên Trảm Tiên đài!”
Trương Minh Hiên vừa cười vừa nói: "Ngươi đã quên chuyện cả nhà Dương Tiễn sao?"
Trư Cương Liệp lập tức biến sắc, thật đúng là quên mất!
Trương Minh Hiên cười ha hả nói: “Cho nên! Ngươi nên ngoan ngoãn đi Tây Thiên thỉnh kinh, quý phu nhân để ta dẫn đi. Đợi đến khi ngươi thỉnh kinh trở về, ta trả lại ngươi một phu nhân Tiên Thiên, cũng sẽ không xúc phạm thiên điều rồi.”
Mắt Trư Cương Liệp sáng lên, vui mừng kinh ngạc nói: “Thật sao?”
Trương Minh Hiên gật đầu nói: "Thật!"
Ta phản đối!" Cao thái gia cuống quít nhảy dựng kêu lên.
Ông ta còn định dựa vào Cao Thúy Lan để mồi chài con rể thần tiên mà! Nhưng nếu Cao Thúy Lan bị dẫn đi, bản thân mình thật sự không còn hy vọng rồi.
Trương Minh Hiên cười nói: "Phản đối vô hiệu."
Cây quạt trong tay hắn lóe lên một cái rồi biến mất, một luồng ánh sáng màu mà mắt thường không thể nhìn thấy lướt qua, trong nháy mắt Cao Thúy Lan biến mất không còn tung tích.
Trang 118# 2