Chương 235: Chính là muốn gây chuyện
Trư Cương Liệp hoảng loạn nói: "Thúy Lan! Thúy Lan đâu!"
Trương Minh Hiên cười nói: “Nàng ấy đã bị ta đưa đi, ngươi hãy ngoan ngoãn đi thỉnh kinh đi!”
Trong tay hắn xuất hiện một cái điện thoại di động, hắn ném cho Trư Cương Liệp nói: “Cái này cho ngươi, các người có thể dùng để liên lạc!"
Trư Cương Liệp nhận lấy điện thoại di động nói lầm bầm: “Đây là vật gì?”
Trương Minh Hiên cười nói: “Đây là điện thoại di động!" rồi nói với Hùng Bì: “Chúng ta đi thôi!”, sau đó xoay người bước ra phía ngoài.
Cao thái gia hốt hoảng kêu lên: "Ngươi đừng đi, còn con gái của ta!"
Trương Minh Hiên, Hùng Bì cưỡi mây trắng bay lên không trung đi mất.
Cao thái gia ở dưới lôi kéo Trư Cương Liệp, hốt hoảng kêu lên: “Mau, mau đuổi theo tìm vợ con trở về đi.”
Trư Cương Liệp cười ha hả nói: “Nhạc phụ chớ hoảng sợ, hắn chỉ là dẫn Thúy Lan đi tu tiên thôi, chờ Thúy Lan trở về cũng sẽ trở thành thần tiên rồi.”
Cao thái gia sững sờ, tốt như vậy à! Ông giậm chân kêu lên: “Thần tiên, ta là cha của Thúy Lan, dẫn ta đi cùng đi!”
Một luồng khí đen xuyên thẳng qua không gian trên cao, nhanh như chớp.
Ầm ầm.
Một âm thanh như tiếng nổ như muốn xé toạc bầu trời, một tia chớp đánh xuống chính giữa luồng khí đen, luồng khí đen quay cuồng một hồi thì có hai bóng người như khói bốc lên rơi từ trên cao xuống.
Một tiếng ầm vang lên dữ dội, chim trong rừng bị dọa một trận bay tán loạn.
Trương Minh Hiên lắc lắc đầu leo từ trong hang đá ra, hùng hùng hổ hổ nói: “Con người ta xui xẻo thì đến bay cũng có thể bị sét đánh!”
Trương Minh Hiên nhìn thoáng qua xung quanh, nói thầm: “Đây là đâu?”
Chỉ thấy nơi này hình như là trong một hang động đá vôi, từng cây thạch nhũ rũ xuống. Mặt đất còn rải rác những phiến thạch nhũ nằm ngổn ngang, hình như là bị mình làm rơi, trên đỉnh đầu có một cái động lớn hình như cũng là do mình phá hỏng.
Trương Minh Hiên lẩm bẩm: “Sao gần đây lại xui xẻo đến thế, trước là ngồi tù, bây giờ lại bị sét đánh, có phải nên đi mời một pháp sự đến đổi vận hay không?”
Ánh mắt dáo dác của Trương Minh Hiên đột nhiên ngừng lại, mắt hắn lập tức mở to ra, nhìn cái bình đang phát ra ánh sáng trước mặt, trợn mắt mồm lẩm bẩm: “Không cần đổi vận, ta đây là gặp may rồi!”
Hắn vôi vàng bay về phía trước, cầm cái bình trên bệ đá phía xa trong tay, nhìn thoáng qua, chỉ thấy trên thân bình có một dòng bốn chữ lớn “Cửu Chuyển Kim Đan”.
Trương Minh Hiên lập tức há mồm kinh ngạc kêu lên: “Chị em ơi, thì ra là Cửu Chuyển Kim Đan!” rồi vội vàng che miệng lại! Hắn cảnh giác nhìn khắp bốn phía một chút rồi lập tức bỏ vào trong túi của mình.
Trương Minh Hiên chỉnh sửa lại y phục một chút rồi thấp giọng cười trộm nói: “Ta mới đúng là nhân vật chính đấy! Ngã xuống sườn núi nhặt báu vật, đây không phải là đãi ngộ dành cho nhân vật chính sao?”
"Thiếu gia thiếu gia". Bên ngoài vang lên tiếng réo gọi.
Trương Minh Hiên trả lời: “Ta ở đây này!”
Một luồng hắc toàn phong bay vào, bóng dáng của Hùng Bì hiện ra trước mặt Trương Minh Hiên, lúng túng bái lạy nói: “Thiếu gia tha tội!”
Trương Minh Hiên cười rạng rỡ nói: "Không có tội! Ngươi có công! Công lao rất lớn!" rồi cười ha hả vỗ vỗ vai Hùng Bì.
Hùng Bì ngơ ngác một hồi, nhưng vẫn là nhẹ nhõm trong lòng.
Trương Minh Hiên lại tìm kiếm trong động đá vôi nửa ngày cũng không có thêm thu hoạch gì. Lúc này mới cùng Hùng Bì quay lại Huyền Không Đảo.
Trên Huyền Không Đảo, Trương Minh Hiên thả Cao Thúy Lan ra ngoài, Cao Thúy Lan hốt hoảng nhìn khắp xung quanh.
Trương Minh Hiên dặn dò nói: “Dung Mỗ, dẫn nàng ấy đi sắp xếp lại, lấy một cái điện thoại di động đưa cho nàng ấy.”
Thân ảnh Dung Mỗ lóe lên xuất hiện bên cạnh Trương Minh Hiên, bà cung kính nói: “Vâng! Thưa thiếu gia.”
Dung Mỗ do dự một chút rồi nói: “Thiếu gia, ngài giao chuyện kinh doanh điện thoại di động của Trường An cho lão Chu, Đào Hồng Liễu Lục ở Trường An ăn không ngồi rồi, hỏi lão thân khi nào đón các nàng ấy trở về.”
Trương Minh Hiên sững sờ, miệng lẩm bẩm: “Đúng thật là quên mất các nàng ấy rồi.”, sau đó nói với Dung Mỗ: “Ngươi và Tiểu Hắc đi một chuyến đi!”
Dung Mỗ cung kính nói: “Vâng, thưa thiếu gia!”
Trương Minh Hiên đi về phía bên trong của Huyền Không Đảo. Một bé gái đầu đội vòng hoa, trang điểm lộng lẫy chạy tới, vui vẻ nói: “Hoàng thúc!”
Trương Minh Hiên cười bế cô bé lên xoay một vòng nói: “Tấn Dương có nhớ hoàng thúc không!”
Tấn Dương gật đầu lia lịa nói: “Ừm ừm! Con rất nhớ hoàng thúc!”
Trương Minh Hiên bế Tấn Dương đi về phía cái nôi, vừa cười vừa nói: “Chúng ta tới ngồi trên nôi được không!”
Tấn Dương chần chừ nói: “Nhưng mà Thanh Tuyền cô cô nói muốn con chơi cùng với Tiểu Tuyết!”
Trương Minh Hiên nghi ngờ hỏi: “Tiểu Tuyết là ai?”
Ánh mắt Tấn Dương sáng lên, vui vẻ nói: “Tiểu Tuyết là một tiểu bạch hồ ly. Là Thanh Tuyền cô cô dẫn về, rất xinh đẹp.”
“Tấn Dương Tấn Dương”, một tiếng gọi lanh lảnh vang lên.
Trương Minh Hiên quay đầu nhìn lại, chỉ nhìn thấy một tiểu hồ ly trắng noãn như tuyết đang núp trong bụi hoa, cảnh giác nhìn Trương Minh Hiên, lo lắng gọi tên của Tấn Dương.
Tấn Dương hưng phấn kêu lên: "Tiểu Tuyết!"
Trương Minh Hiên đặt Tấn Dương xuống. Tấn Dương vui cười chạy như bay về phía Tiểu Tuyết.
Trong nháy mắt Tiểu Tuyết đứng chen giữa Tấn Dương và Trương Minh Hiên nói: “Ngươi là ai? Vào đây bằng cách nào?”
Tấn Dương xoay người ôm lấy Tiểu Tuyết nói: “Tiểu Tuyết, đây là hoàng thúc, đừng vô lễ!”
Hoàng thúc? Tiểu Tuyết kinh ngạc nhìn Trương Minh Hiên.
Trương Minh Hiên lộ ra một nụ cười như thể tự nhận mình đẹp trai rồi nói: “Đây là nhà ta, đương nhiên ta ở đây rồi.”
Tiểu Tuyết nhe răng nói: “Đây là động phủ của Thanh Nhã cô cô của ta.”
Trương Minh Hiên nghiêm túc nói: “Phải nói là động phủ của ta và Thanh Nhã.”
Tiểu Tuyết lờ mờ nói: “Ngươi là đạo lữ của Thanh Nhã cô cô à?”
Trương Minh Hiên đắc ý nói: “Mặc dù không trúng nhưng cũng gần đúng rồi!”
Một âm thanh oán trách vang lên: “Lại nói bậy, ta phong bế miệng của ngươi.”
Trương Minh Hiên lập tức hậm hực không dám nói thêm nữa.
Tiểu Tuyết và Tấn Dương cười khanh khách chạy đi.
Trương Minh Hiên ngồi lên trên nôi, lấy điện thoại di động ra, nói thầm trong lòng: “Trương Tiểu Phàm, thêm TT của Trư Bát Giới.”
“Xong rồi!”
Sau một lát, Trương Minh Hiên thuận lợi thêm TT của Trư Bát Giới.
Tiêu Diêu Thần Quân: Dùng quen rồi.
Thiên Bồng Đại Nguyên Soái: [nụ cười] Đây là do ngươi chế tạo ra à, đúng là không tồi đấy! Thúy Lan vẫn khỏe chứ? TT của nàng là bao nhiêu?
Tiêu Diêu Thần Quân: Nàng vẫn khỏe, đã được sắp xếp ở lại chỗ này của ta rồi, chờ nàng học được cách dùng di động ta sẽ để cho nàng liên lạc với ngươi.
Thiên Bồng Đại Nguyên Soái: Đa tạ! Đa tạ!
Trương Minh Hiên chớp mắt, cười ha hả nhập lời nói: “Hôm nay thật khiến ta mở rộng tầm mắt! Nguyên soái ở trong lòng người của thiên đình thật sự không thể ngờ! Chư thiên thần linh toàn bộ đều đến đủ cả!”
Trên đường Tây Du, Trư Bát Giới vừa chịu trách nhiệm quảy gánh, vừa cúi đầu chơi điện thoại di động. Hắn nhìn tin nhắn của Trương Minh Hiên, mặt tỏ vẻ đắc ý, khiêm tốn trả lời: “Bình thường thôi mà!”
Tiêu Diêu Thần Quân: Thác Tháp Thiên Vương hình như không tới, quan hệ giữa các người không tốt sao?
Trư Bát Giới sững sờ, nhập lời nói: “Có thể hắn đang bận.”
Trương Minh Hiên cười hắc hắc nhập lời nói: “Na Tra hình như cũng không tới.”
Trư Bát Giới nhíu mày: “Có thể hắn cũng đang bận thôi!”
Trương Minh Hiên tiếp tục nhập lời nói: “Lôi Chấn Tử hình như cũng không tới. Vốn dĩ ta còn muốn xem hai cánh phong lôi của hắn!”
Thiên Bồng Đại Nguyên Soái: Rất xấu, không có gì đáng xem.
Tiêu Diêu Thần Quân: Nam Cực Trường Sinh Đại Đế cũng không tới, đối với hắn đại đế chướng mắt chúng ta cũng là bình thường. Nhưng Thần tài Tiêu Thăng Tiêu Bảo hình như cũng không tới, ta chỉ nhìn thấy Thần tài Triệu Công Minh.
Trang 119# 1