Tây Du Chi Đại Giải Trí Gia

Chương 237: Phường thị

Chương 237: Phường thị




Chân Vũ Đại Đế cười nói: “Thú vị, không mưu mà hợp với ý nghĩ của ta! Ta vốn cũng muốn phân thân xuống hạ giới truyền bá đạo giáo, lập nên Thái Cực đạo, Thái Cực đạo nhân này cứ như đo ni đóng giày cho ta vậy.”

Một thần tướng đứng phía dưới nói: “Đại Đế, làm thế khác nào kế thừa nhân quả của hắn.”

Chân Vũ Đại Đế nói: “Không sao, lấy thân phận của hắn chấm dứt nhân quả cũng không có gì không tốt.”

Chân Vũ Đại Đế lẩm bẩm: “Thiên sứ! Thật là làm người ghê tởm.”

Trương Minh Hiên ra khỏi phòng đi vào hoa viên, hắn kinh ngạc phát hiện Trương Tuấn đang ngồi xổm một mình trong góc.

Trương Minh Hiên đi qua, đá hắn một cái, hỏi: “Ngươi làm sao vậy?”

Trương Tuấn nói: “Ta phát hiện, ở chỗ này ta không thể giúp huynh chuyện gì.”

Trương Minh Hiên nghi hoặc hỏi: “Ngươi nói vậy là có ý gì?”

Trương Tuấn nói: “Mỗi ngày ta ở chỗ này ăn không ngồi rồi, quả thực chính là lãng phí thời gian!”

“Ngươi có thể viết tiểu thuyết mà!”

Trương Tuấn trợn mắt nói: “Ta tự biết mình không có khả năng đó.”

Trương Minh Hiên nghiêm túc suy nghĩ một chút, gật đầu xác nhận dạo này hắn quá nhàn rỗi, mỗi ngày đều ở chùa ăn chùa uống chùa, như vậy là không được.

Ánh mắt Trương Minh Hiên sáng lên, nói: “Nếu không, ngươi giúp ta kinh doanh phường thị đi!”

Trương Tuấn tò mò hỏi: “Phường thị?”

Trương Minh Hiên nói: “Không sai, phường thị. Ngươi có thể mở phường thị ở dưới chân núi, mua bán với sơn yêu quỷ quái xung quanh, còn có thể trao đổi một ít thương phẩm với các quốc gia của con người.”

Trương Minh Hiên càng nói thì đôi mắt càng sáng, cứ như việc hắn nói là rất khả thi vậy! Theo hắn biết quả thật là trong giới yêu quái không có phường thị, bọn chúng cần thứ gì thì đều phải chém giết để đoạt lấy, phi vụ này ngon ăn rồi!

Trương Tuấn hoài nghi nói: “Việc này được không?”

Trương Minh Hiên chém đinh chặt sắt nói: “Khẳng định là được! Ngươi đi mượn một ít tiểu yêu từ động Liên Hoa và động Áp Long lại đây, bảo bọn họ giúp ngươi xây dựng phường thị, lại kêu Hùng Đại duy trì trật tự.”

Hùng Đại? Trương Tuấn không cần nghĩ cũng biết là ai, nhưng cái tên dở hơi này thật khiến người ta không nỡ gọi ra mồm.

Trương Tuấn cũng không có thời gian để rối rắm về chuyện này, tinh thần phấn chấn nói: “Được, chuyện này cứ giao cho ta.”

Trương Tuấn đi ra ngoài với thần thái vô cùng sáng láng.

Trương Minh Hiên nói thầm: “Sao ta lại không chú ý tới rằng bọn họ đều ở đây ăn cơm mềm chứ!”

Ánh mắt như sói đói của Trương Minh Hiên quét qua một đám quỷ thị nữ đang đứng trong hoa viên, mấy ngày nữa đều đi ra ngoài kiếm tiền cho ta.

Nói tới chuyện Già La lãnh Phật chỉ đi vào Đại Đường, hắn mặc một thân tăng y trắng tinh đi trên đường cái, mỉm cười đánh giá bốn phía.

Bên cạnh hắn có một đám người đang tụ tập với nhau, một tên lấm la lấm lét vô lại nói: “Ngày hôm qua các ngươi có xem “Sau khi phi thăng” không?”

Đám người gật đầu: “Có xem!”

Tên vô lại kêu gào: “Thiên sứ thật sự đáng chết, Phong Vân Vô Kỵ giết rất đúng.”

Một lão giả lắc đầu nói: “Ta cảm thấy nhân tài xuất hiện lúc sau mới lợi hại, một kiếm vừa ra mà đã lấy mạng hai vị Tọa thiên sứ.”

Tên vô lại nói: “Ta thì thấy Phong Vân Vô Kỵ khá là lợi hại, một ngày nào đó hắn sẽ trở thành chí tôn vô thượng.”

Một người trung niên nói: “Ta nghĩ tên loài người kia chính là Thái Cực đạo nhân.”

Một tiểu tử hâm mộ nói: “Ta thật hâm mộ các ngươi đều có di động.”

“Ừm! Có lẽ vậy.”

Vô lại cười nói: “Di động cũng không đắt, một trăm đồng mà thôi, nỗ lực tích cóp mấy tháng là có ngay.”

Bước đi của Già La lung lay, lẩm bẩm: “Phong Vân Vô Kỵ là ai? Thiên tài mới xuất hiện ở phương đông sao? Tọa thiên sứ lại là cái gì?”

Già La bước tới vài bước, cười hỏi một đại nương bán bánh bao gần đó: “Bánh bao của ngài bán bao nhiêu tiền một cái?”

Đại nương ngẩng đầu nhìn Già La, nhíu mày nói: “Hòa thượng?” Đột nhiên nàng mở miệng hỏi: “Ngươi có người tình không?”

Già La sửng sốt nói: “Trong lòng ta chỉ có Phật!”

Đại nương khinh thường nói: “Quả nhiên hòa thượng không có ai tốt, đoạn tình tuyệt nghĩa, sao lại có thể cô phụ một mối tình thâm của Tú cô nương? Cút cút cút…” Nàng liên tục phất tay đuổi Già La ra chỗ khác.

Già La giật mình lui về phía sau, ta làm gì mà đoạn tình tuyệt nghĩa? Tú cô nương là ai?

Già La tiếp tục đi về phía trước, lại bắt chuyện với mấy người nữa, nhưng bọn họ vừa thấy hắn là hòa thượng thì đều nhìn hắn bằng ánh mắt khinh bỉ, đồ vật cũng không muốn bán cho hắn, thậm chí có người còn mắng to Phật giáo là khối u ác tính.

Nếu không phải nơi này là Đại Đường Trường An, quả thật hắn còn tưởng rằng mình đã đi tới Ma Vực.

Già La đi dạo một vòng, đứng trên một tòa tửu lầu nhìn xuống dòng người tới lui phía dưới, nhíu mày nói: “Khó trách Thế Tôn phái ta đến đây, Đại Đường đã bài xích Phật giáo tới vậy sao?”

Thân hình hắn vừa nhoáng lên một cái liền xuất hiện trước chùa Hóa Sinh ở Trường An, chỉ thấy lá rụng bay tán loạn, cửa lớn đóng chặt, vô cùng thê lương.

Già La tiến lên gõ cửa. Bên trong vang lên một giọng nói mỏi mệt: “Ai đó!”

Già La đáp: “Bần tăng đến từ phương tây.”

Bên trong truyền tới âm thanh loảng xoảng, cửa lớn ầm một tiếng rồi mở ra.

Đám tăng nhân cung kính đứng hai bên cửa lớn, chắp tay trước ngực cúi người chín mươi độ. Già La mặc Phật y màu ánh trăng đi vào giữa hai hàng người, một đám đại hòa thượng và tiểu hòa thượng hoảng loạn chạy ra tới nội viện, nhìn thấy Già La thì vội vàng vái chào: “Tham kiến tôn giả!”

Già La gật đầu nói: “Đứng lên đi!”

Hắn dẫn đầu đi vào bên trong, đến Đại Hùng bảo điện, hắn cúi người vái một vái trước tượng Phật tổ rồi ngồi xếp bằng dưới tượng.

Mấy tên hòa thượng cung kính đi vào, nghiêm cẩn đứng trước mặt Già La.

Già La nói: “Rốt cuộc Trường An đã xảy ra chuyện gì? Vì sao các ngươi lại đóng chặt cửa lớn như thế?”

Một lão hòa thượng cung kính nói: “Bẩm tôn giả, gần đây Đại Đường bài xích Phật giáo tới mức nghiêm trọng, không ít dân chúng cố ý ném rác rưởi, phân, nước tiểu và những vật dơ bẩn linh tinh vào trong chùa, chúng ta không có cách nào, chỉ có thể đóng cửa thật chặt.”

Già La nhíu mày nói: “Sỉ nhục Phật giáo, theo lý nên nhốt vào mười tám tầng địa ngục, vì sao không giết?”

Lão hòa thượng sửng sốt, kín đáo nhắc nhở: “Tôn giả, nơi này là Đại Đường, không phải Thiên Trúc.”

Già La ngẩng đầu nhìn trời, chậm rãi nói: “Đại Đường! Thiên Đình!”

Già La hỏi: “Nguyên nhân do đâu?”

Lão hòa thượng nói: “Tôn giả, ngài xem cái này.” Nói xong, lão lấy ra một cái di động đưa tới trước mặt Già La.

Nửa ngày sau, Già La nói với giọng rất khó tin: “Chỉ vì mấy cái hình ảnh giả dối này mà bá tánh Đại Đường bài xích Phật giáo ư?”

Lão hòa thượng gật đầu nói: “Đúng là như thế!”

Già La cả giận nói: “Dân chúng vô tri!” Hắn hít sâu một hơi: “Truyền lệnh xuống, ngày mai chùa miếu trên khắp cả nước mở rộng cửa phát cháo, phát thuốc miễn phí, đồng thời tuyên truyền thông tin này với tất cả dân chúng.”

Lão hòa thượng cung kính nói: “Vâng!”

Già La nói: “Chuẩn bị cho ta một thứ giống như thế này, ta phải nghiên cứu nó thật kỹ.”

Một hòa thượng trung niên nói: “Ta sẽ đi chuẩn bị ngay.” Đoạn hắn xoay người chạy ra ngoài.

Già La vẫy tay: “Các ngươi đi ra ngoài đi!”

Đám hòa thượng chậm rãi lui ra ngoài.

Sau khi rời khỏi đó, một hòa thượng trung niên cát tiếng hỏi: “Phương trượng, ngài có từng hỏi La Hán về thân phận của vị tôn giả này không?”

Lão phương trượng lắc đầu nói: “Thầy của ta chỉ nói với ta rằng có một vị tôn giả đến từ phương tây, muốn ta tận tâm tiếp đãi, thân phận cụ thể ra sao thì người không nói rõ.”

Hòa thượng trung niên thở dài: “Hắn không nên làm quá căng! Nơi này không phải Thiên Trúc, không thể làm loạn được.”


Trang 120# 1


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất