Chương 238: Hoàn thành kịch bản
Vào lúc Phật giáo bận rộn phát cháo cứu trợ miễn phí, Trương Minh Hiên thảnh thơi nhàn nhã ở trên hòn đảo treo giữa bầu trời, viết tiểu thuyết một chút, rồi lại chơi điện thoại một lát, thật đúng là tự do tự tại biết bao nhiêu.
Ngày hôm đó, Trương Minh Hiên còn đang ngái ngủ nằm trên mặt nước mặc cho dòng nước tự đẩy trôi đi.
Ánh sáng rực rỡ chớp lóe trên bầu trời, bàn chân khẽ đạp nhẹ trên mặt nước, vụt một cái liền đứng bên cạnh Trương Minh Hiên. Ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng gọi: “Minh Hiên ca ca, dậy đi nào.”
Trương Minh Hiên khẽ mở hé mắt, liếc môt cái: “Là Cẩm Tịch đấy à!”
Khương Cẩm Tịch cười khẽ, dịu dàng nói: “Là muội! Minh Hiên ca ca, nhanh dậy đi nào.”
Trương Minh Hiên nhắm mắt lại, nói: “Đi tìm Lý Thanh Tuyền chơi đi, để cho ta ngủ một lát.”
“Trương Minh Hiên… ngươi dậy ngay cho ta!” Gầm lên giận dữ.
Hai mắt Trương Minh Hiên lập tức trợn to, đột ngột ngồi bật dậy.
Khương Cẩm Tịch hừ một tiếng, nói: “Rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt!”
Trương Minh Hiên im lặng nhìn Khương Cẩm Tịch, nói: “Ngươi muốn làm gì thế hả! Ngươi có biết làm phiền giác ngủ ngon lành của người ta cũng giống như giết cha giết mẹ không hả!”
Khương Cẩm Tịch ép hỏi: “Bộ phim mà ngươi đồng ý với ta đâu?”
Trương Minh Hiên nghi hoặc hỏi: “Phim gì cơ?”
Khương Cẩm Tịch bất mãn kêu lên: “Được lắm! Quả nhiên ngươi quên xừ nó mất rồi.” Đôi mắt đỏ lên: “Uổng công ta tận tâm tận lực giúp ngươi chuẩn bị mở đại điển, thế mà ngươi không để tâm đến chuyện của ta.” Vừa nói nước mắt cũng chảy ra.
Trương Minh Hiên vừa nhìn thấy tình huống này, ngay lập tức da đầu cũng tê dại: “Đừng khóc, đừng khóc mà! Không phải chỉ là bộ phim lấy Côn Lôn làm chủ đề thôi sao? Ta đã nghĩ xong rồi.”
Khương Cẩm Tịch nức nở nói: “Thật sao?”
Trương Minh Hiên gật đầu lia lịa đáp: “Thật!”
Khương Cẩm Tịch lập tức hoan hô: “Quá tuyệt vời! Ta muốn làm nhân vật chính.” Nào có thấy đâu cái bộ dạng thương tâm vừa nãy.
Trương Minh Hiên im lặng, kỹ năng diễn xuất lại tăng cấp rồi!
Khương Cẩm Tịch giơ tay đầy mong đợi, hỏi: “Kịch bản đâu? Ta muốn xem kịch bản!”
Trương Minh Hiên lắc đầu đáp: “Kịch bản còn chưa có.”
Khương Cẩm Tịch thu tay lại, bất mãn nói: “Tên lừa đảo!”
Trương Minh Hiên hé mắt liếc nhìn nàng: “Ai lừa ngươi hả, ta nói là đã nghĩ xong rồi, chứ đâu có nói là đã viết được kịch bản. Lần này cần mượn Côn Lôn của các ngươi dể quay phim, có thể sẽ còn cần đến đệ tử của Côn Lôn các ngươi.”
Khương Cẩm Tịch không để ý, hào phóng nói: “Không thành vấn đề! Cứ dùng đi, hủy cả Côn Lôn cũng không sao cả.”
Trương Minh Hiên khoát tay áo nói: “Đi đi! Đi đi! Viết xong, sẽ thông báo cho ngươi.”
Khương Cẩm Tịch cười he he, nói: “Ngài cứ từ từ viết nhá, ta không quấy rầy ngài nữa đâu.”
Xoay người rồi chạy về phía xa, chạy được mấy bước lại quay người dặn dò một câu: “Viết cho tốt nhá!”
Trương Minh Hiên cạn lời: “Biết rồi.”
Khương Cẩm Tịch không che dấu được tiếng cười chạy về phía xa.
Trương Minh Hiên chậm rãi đi vào nhà, vừa đi vừa lẩm bẩm: "Phim truyền hình về Côn Lôn sao, vậy thì quay bộ kia đi! Mặc dù không phải là tiên hiệp truyền thống, nhưng là đánh đánh giết giết mãi cũng xem đến chán rồi, thêm chút tình tiết ngược luyến vào cũng được lắm.”
Trong lòng Trương Minh Hiên còn có một chút ý định xấu xa, chưởng môn Thục Sơn đến Côn Lôn bái sư học nghệ, phái Thục Sơn nhìn thấy có lẽ là sẽ buồn nôn đến chết đi! Há há …
Trương Minh Hiên vừa chậm rãi viết kịch bản, vừa đăng thêm một tập ‘Phi Thăng Chi Hậu’, khai máy bộ phim mới nhất định phải vào lúc ‘Phi Thăng Chi Hậu’ kết thúc, hắn cũng không muốn lại phải vào thiên lao ngồi chồm hỗm thêm một lần nữa đâu.
Một ngày, năm ngày, mười ngày, một tháng trôi qua.
Trong khoảng thời gian này, nếu Khương Cẩm Tịch cũng không có việc gì thì đều đến tặng chút đồ như hoa quả ướp lạnh các kiểu, dò hỏi tình hình kịch bản.
Ngay cả Lý Thanh Tuyền cũng thường xuyên đến hỏi về chuyện kịch bản, việc Trương Minh Hiên sắp sửa quay phim cũng đã truyền khắp trên đảo Huyền Không, ngay cả Áp Long sơn, Liên Hoa động cũng đều nghe thấy tin tức.
Thiên cung, Ngọc Đế đớ người nhìn ba chữ ‘đã hoàn thành’ to đùng, thở dài than một tiếng hết rồi sao! Tam vị nhất thể, Phong Vân Vô Kỵ thành công. Sau đó cắn răng nói: “Đáng hận nỗi thần ma vẫn chưa diệt sạch!”
Hỏa Vân động.
Tâm trạng của ba vị hoàng đế dân gian cùng các vị hiền giả đều không yên, hết thảy cũng đều là vì nhân tộc.
Lý Thế Dân đóng di động, ra khỏi đại điện, nhìn lên bầu trời nói: “Phong Vân Vô Kỵ vì nhân tộc mà bỏ qua chính mình, Tam Hoàng Ngũ Đế vì nhân tộc mà vĩnh viễn cấm chế Hỏa Vân động, nguyện cầu cho nhân tộc ta vĩnh viễn thịnh hưng!”
Hai mắt Trình Giảo Kim đỏ bừng, hùng hùng hổ hổ nói: “Phong Vân Vô Kỵ, lão Trình ta đây sẽ nhớ kỹ ngươi.”
Dạ Lang quốc Quốc vương, xem xong ‘Phi Thăng Chi Hậu’, hơi giật mình xuất thần, một lúc lâu sau mới đứng dậy hạ lệnh: “Ra lệnh cho công tượng (thợ xây dựng) cả nước dựng thần miếu Phong Vân Vô Kỵ, cả nước cùng tế tự!”
Một nội thị ngoài cửa cung kính đáp lời: “Vâng!”
Không biết có bao nhiêu người đều rơi lệ khi xem xong ‘Phi Thăng Chi Hậu’, khó có thể khống chế được tam trạng một cách bình thường!
Tầng trời thứ ba mươi ba, Nữ Oa khe khẽ thở dài, nói: “Ta cũng biết là sẽ như vậy mà, Bích Dao, Linh Nhi, Phong Vân Vô Kỵ! Hắn không biết viết nổi một cái kết hoàn mỹ được hay sao?”
Nữ Oa nương nương đột nhiên sững sờ, nhíu mày.
Thanh Loan dè dặt hỏi: “Nương nương, đã xảy ra chuyện gì vậy ạ?”
Chân mày Nữ Oa giãn ra, cười nói: “Số mệnh nhân tộc đang tăng lên rồi.”
Thải Phượng hỏi: “Nương nương, là bởi vì “Phi Thăng Chi Hậu” sao ạ?”
Nữ Oa nương nương gật đầu: “Không sai! Hiện giờ khí vận của nhân tộc Đại Đường đang sôi trào, từ từ tăng lên.”
Thanh Loan cười nói: “Đây là chuyện tốt mà ạ!”
Nữ Oa gật đầu cười, nói: “Vốn dĩ còn định trừng phạt hắn một chút, nhưng hiện giờ ưu điểm khuyết điểm lại bù cho nhau rồi!”
Chuyện số mệnh của nhân tộc tăng lên, không thể gạt được các vị đại năng của tam giới, trong nháy mắt liền làm nổi lên một đợt sóng ngầm, lấy ví dụ mà so sánh, ‘Phi Thăng Chi Hậu’ kết thúc cũng chỉ là chuyện nhỏ, từng ánh mắt dò xét nhìn về phía hòn đảo treo giữa trời, nhưng không một ai dám động.
Trương Minh Hiên ngáp đi ra khỏi cửa phòng, Lý Thanh Tuyền đang ngồi trên băng ghế đá trong viện liếc mắt sang, hỏi: “Sao ngày nào ngươi cũng như ngủ không tỉnh được thế?”
Trương Minh Hiên duỗi cái lưng mệt mỏi, nói: “Ngủ nhiều thoải mái mà, đương nhiên là càng lâu càng tốt rồi.”
Đi lên trước, vươn đầu nhìn thoáng qua, hỏi: “Lại chơi đấu địa chủ à? Lấy tiền đâu ra vậy?”
Lý Thanh Tuyền đắc ý nói: “Thắng được đấy!”
Trương Minh Hiên giơ ngón tay cái lên nói: “Ngươi giỏi!”
Trương Minh Hiên hỏi: “Khương Cẩm Tịch đâu?”
Lý Thanh Tuyền cũng không ngẩng đầu lên nói: “Không biết! Ngươi tìm nàng làm gì?”
Trương Minh Hiên nói: “Kịch bản hoàn thành rồi đấy!”
Lý Thanh Tuyền ngay lập tức đóng rụp điện thoại di động, đứng bật dậy, mong đợi hỏi: “Ở chỗ nào? Cho ta xem một tí.”
Trương Minh Hiên gật đầu nói: “Được, ta gửi vào điện thoại di động của ngươi.”
Mở điện thoại ra, gửi qua TT, thuận miệng hỏi: “Lúc ngươi chơi đấu địa chủ, tắt điện thọai cũng không sao à?”
Lý Thanh Tuyền khinh thường nói: “Có thể làm sao được? Chút tiền nhỏ nhặt đó tỷ đây cũng không thèm để ý!”
Trương Minh Hiên im lặng, ngươi đang hố đồng đội đấy hả!
Lý Thanh Tuyền ngồi xuống ghế băng, mở kịch bản ra chăm chú xem, vừa xem trong miệng lại khẽ lẩm bẩm.
Trương Minh Hiên đi ra ngoài, gọi to: “Khương Cẩm Tịch, đến đây lấy kịch bản!”
Ánh sáng chợt lóe, Khương Cẩm Tịch đã xuất hiện trước mặt, tốc độ kia có thể sánh được với tia chớp.
Hai mắt Khương Cẩm Tịch lóe sáng, hỏi: “Đâu? Ở chỗ nào?”
Trương Minh Hiên lấy điện thoại di động ra nói: "Gửi trên điện thoại di động của ngươi rồi đấy.”
Khương Cẩm Tịch ngay lập tức lầu bầu nói thầm: “Nếu đã gửi trên điện thoại di động rồi, còn gọi ta làm cái gì nữa?”
Trương Minh Hiên cũng là sững sờ, đúng nhỉ! Ta còn gọi nàng ta làm cái gì? Ngay lập tức chau mày, nói: “Làm sao? Ý kiến à?”
Khương Cẩm Tịch cười he he, đáp: “Không có, một chút xíu ý kiến cũng không có!”
Trang 120# 2