Chương 239: Đi về phía Côn Luân
Trương Minh Hiên đưa một quyển kịch bản cho Dung Mỗ, bảo bà phát cho tất cả hạ nhân, còn mình thì lại tiếp tục ngồi trên võng nghĩ ngợi.
Bạch Tử Họa giao cho Phong Tiêu Mặc rất thích hợp, chắc hẳn là hắn đang ở Côn Lôn nhỉ! Khương Cẩm Tịch thì cứ như nàng ta mong muốn đi! Cho diễn Hoa Thiên Cốt. Cả “thế giới nhỏ” cũng phải, cảnh tượng bên trong bố trí cũng tiện. Hộ vệ Hùng đại cũng phải dẫn theo, dù thế nào ta cũng là người nổi tiếng, lỡ như xuất hiện nguy hiểm thì biết phải làm thế nào!
Đang lúc Trương Minh Hiên nghĩ ngợi lung tung, Khương Cẩm Tịch chợt xuất hiện trước mặt Trương Minh Hiên, vẻ mặt vô cùng mất tự nhiên.
Trương Minh Hiên nghi hoặc hỏi: “Lại sao rồi? Không hài lòng với chuyện xưa đấy à?”
Khương Cẩm Tịch vội vàng lắc đầu nói: “Ta rất hài lòng với câu chuyện đấy!”
Trương Minh Hiên thấy buồn cười, nói: “Nếu đã hài lòng, vậy thì còn bày ra cái vẻ mặt này làm gì!”
Khương Cẩm Tịch hơi do dự một chút, mới nói: “Tên của vai nam chính Bạch Tử Họa, có thể đổi một chút được hay không?”
Trương Minh Hiên sửng sốt, nghi hoặc hỏi: “Tại sao? Ta cảm giác cái tên này rất hay mà!”
Khương Cẩm Tịch không biết nói sao: “Cha ta tên là Khương Chí Hoa!”
Trương Minh Hiên phì cười một tiếng, trùng hợp thế sao! Lại cười ha ha: “Vậy thì lại càng phải dùng cái tên Bạch Tử Họa này rồi, không phải là càng có cảm giác nhập tâm nhân vật hơn sao!”
Khương Cẩm Tịch hừ một tiếng, nói: “Tùy ngươi! Đến lúc đó cha ta mà nổi giận, đừng có trách ta không nhắc nhở ngươi đấy.”
Trương Minh Hiên vừa cười to vừa xua tay, nói: “Không, không cần thay đổi đâu, cứ dùng cái này.”
Khương Cẩm Tịch bất mãn nhìn bộ dạng cười to của Trương Minh Hiên, nói: “Lúc nào chúng ta về Côn Lôn?”
Trương Minh Hiên cố nén ý cười lại, đáp: “Ngày… ngày mai!”
Khương Cẩm Tịch quay đầu bước đi.
Sau khi Khương Cẩm Tịch rời khỏi, Trương Minh Hiên cố nén ý cười, lẩm nhẩm: Khương Chí Hoa, Bạch Tử Họa, quả nhiên là duyên phận đến rồi, không quay bộ phim này mới là trời đất không dung.”
Ngày hôm sau, cả nhóm người cùng nhau đi ra khỏi đảo Huyền Không, có cả đám quỷ của Dung Mỗ, có đội nhạc của thiên đình, có hai người Thanh Linh Tử, Hiểu Tuệ, còn có Trương Minh Hiên, Lý Thanh Tuyền, Khương Cẩm Tịch. Mấy nữ bộc được cứu từ thanh lâu ra, bởi vì tu vi tương đối thấp nên phải ở lại.
Lý Thanh Nhã một tay bế Nha Nha, tay còn lại giữ chặt Tấn Dương đứng trước cửa động phủ tiễn đám người Trương Minh Hiên đi.
Trương Minh Hiên cười, khoát tay: “Thanh Nhã tỷ, không cần lo lắng đâu, bọn đệ đi mấy hôm rồi sẽ về ngay.”
Lý Thanh Nhã cười nói: “Chỉ với một thân bảo vật kia của mấy người các ngươi, còn lâu ta mới lo lắng về sự an nguy của các ngươi, cái cần lo lắng phải là Côn Lôn ấy chứ.”
Khương Cẩm Tịch cười nói: “Thanh Nhã tỷ tỷ, tỷ cũng đi luôn đi! Đến nhà muội, muội sẽ chiêu đãi tỷ tỷ thật tốt.”
Lý Thanh Nhã lắc đầu, nói: “Ta không đi đâu, đến lúc đó ta cũng không muốn phải giải quyết hậu quả cho bọn họ.”
Tấn Dương thấy vậy cũng nói bằng cái giọng non nớt: “Hoàng thúc, hoàng cô sớm trở lại nhé ạ! Con ở nhà chờ mọi người.”
Trương Minh Hiên cười nói: “Tấn Dương thật ngoan ngoãn!”
Vâng vâng… Tấn Dương nghiêm túc gật đầu.
Thạch Thiên Phàm vung tay lên, một chiếc thuyền ba tầng rất lớn liền treo giữa không trung, Thạch Thiên Phàm hàm chứa ý cười, nói: “Mời lên thuyền!”
Lý Thanh Tuyền vui mừng kêu lên: “Đi nào!” Sau đó dẫn đầu xông lên thuyền trước.
Trương Minh Hiên vẫy tay với Lý Thanh Nhã, cũng đi theo sau. Theo sát phía sau là hộ vệ Hùng Bì,Lăng Hư Tử.
Sau khi đoàn người lên thuyền, con thuyền liền rung một cái, từ trạng thái đứng yên đột nhiên động đậy rồi tăng tốc trong nháy mắt, vụt một cái biến mất ở tận chân trời.
Trương Minh Hiên đứng ở đầu thuyền, nhìn lớp bảo vệ được bao xung quanh con thuyền: “Có thể mở cái này ra được không, thử làm quen với cảm giác hóng gió một chút cũng hay mà!”
Lý Thanh Tuyền cười nói: “ Muốn ta cột ngươi vào bên ngoài lớp bảo vệ sao?”
Trương Minh Hiên cảnh giác: “Ngươi có ý gì?”
Lý Thanh Tuyền cây ngay không sợ chết đứng: “Cho ngươi làm quen với cảm giác hóng gió chứ sao!”
Trương Minh Hiên lắc đầu nói: “Không cần, kiểu gì cũng cảm thấy không yên tâm nổi với ngươi!”
Lý Thanh Tuyền hừ một tiếng nói: “Đây là phi thuyền phá không, tốc lực bay của nó có thể sánh được với tu sĩ Kim Tiên, với cái thân thể nhỏ bé này của ngươi, chỉ cần một nén nhang cũng có thể phá nát ngươi thành từng mảnh nhỏ.”
Trương Minh Hiên sửng sốt, có lý chẳng gì phải sợ: “Đương nhiên ta biết những thứ này rồi. Không phải là cảm thấy hơi phiền muộn chút sao, cho nên mới kể một câu chuyện cười nhỏ, một tí cảm xúc hài hước cũng không có.” Quay đầu đi về phía khoang thuyền.
Đi được một đoạn, Trương Minh Hiên nhỏ giọng nói với Hùng Bì ở phía sau: “Những gì nàng ta nói là thật?”
Hùng Bì ấp úng nói: “Đúng vậy!”
Trương Minh Hiên quay đầu nhìn về phía lớp bảo vệ kia, cứ có cảm giác trông nó thật mỏng manh, sẽ không bị phá đâu đúng không?
Rùng mình một cái, khẽ ho khen một tiếng rồi nói: “Lát nữa ngươi nhất định phải theo sát ra, ta sẽ dạy ngươi kỹ năng mà một người hộ vệ phải biết.”
Hùng Bì cảm kích: “Đa tạ thiếu gia!”
Trong đại điện tại Côn Lôn, Khương Chí Hoa hăng hái nói: “Theo như tin tức mới nhất của Cẩm Tịch, con bé đã dẫn theo Trương Minh Hiên đi về phía Côn Lôn chúng ta, lần quay phim này sẽ tiến hành ở Côn Lôn, không biết chừng các ngươi phải ra tay giúp sức.”
Nhan Tịch ở bên dưới cười nói: “Sư huynh thật đúng là quyết đoán! Huynh không sợ vết xe đổ của Thục Sơn sao?”
Khương Chí Hoa cười nói: "Cẩm Tịch đã xem qua kịch bản, không có liên quan đến đến đại thần chức vị nào cả. Hơn nữa, chúng ta quay phim tại Côn Lôn, toàn bộ quá trình chúng ta đều tham sự, có vấn đề gì thì ta cũng có thể phát hiện trước tiên.”
Một lão đạo cười ha hả, nói: “Nói cách khác, lão đạo ta cũng có thể xuất hiện trên phim ảnh rồi.”
Ánh mắt những người còn lại đều sáng lên, mong đợi nhìn Khương Chí Hoa.
Khương Chí Hoa vuốt râu mỉm cười: “Không sai, sau khi tất cả mọi người xuất hiện trên phim, sẽ thông qua điện thoại di động được truyền đi khắp bốn phương tám hướng, nói không chừng trưởng bối Ngọc Hư Cung cũng có thể nhìn thấy chúng ta.”
Hô hấp của mọi người bên dưới ngay lập tức trở nên dồn dập, trong mắt mỗi người đều bắn ra tia sáng nóng rực.
Một đạo trưởng trung niên lập tức đứng lên nói: “Chưởng giáo, ngài cứ việc nói thẳng đi! Cần chúng ta làm gì?”
Những người còn lại cũng đều nhìn Khương Chí Hoa gật đầu lia lịa.
Khương Chí Hoa nói: “Hiện tại các ngươi phải trở về truyền tin tức tốt này cho đệ tử các phong, dặn dò đệ tử tắm rửa thay quần áo nghênh đón bọn họ đến, nhất định phải thể hiện ra được bộ mặt tốt nhất của Côn Lôn chúng ta.”
Các vị trưởng lão đứng dậy ôm quyền nói: “Tuân theo chỉ đạo!”
Cả đám người ngẩng đầu ưỡn ngực, bước ra khỏi đại điện, hóa thành từng đạo ánh sáng cầu vồng bắn đến phía sau các đỉnh núi.
Chỉ chốc lát sau, cả Côn Lôn cũng bắt đầu sôi trào, ánh sáng bảy màu liên tiếp xẹt qua trên bầu trời.
Một đám nữ đệ tử vội vã chạy vào hoa viên, nhìn những cành khô lá úa khắp nơi, một cô gái thanh tú lo lắng nói: “Chúng ta đến chậm mất rồi, đã bị các nàng hái hết rồi, phải làm sao bây giờ đây!”
Sắc mặt cả đám nữ tu đều chìm xuống.
Một nữ tử áo hồng nghiến răng nghiến lợi nói: “Đi, đi tìm nhóm bọn họ đánh nhau.”
Cô gái thanh tú kiên định gật đầu: “Ừ! Ta muốn tắm bằng cánh hoa!”
“Đi!”
Cả nhóm người khí thế ngất trời xông ra ngoài.
Trong một căn phòng, một nam đệ tử không ngừng đi qua đi lại, lẩm bẩm: “Nhất định ta phải lên ti vi, hơn nữa còn phải thể hiện ra được bộ dạng vô cùng sáng chói, để cho các trưởng bối Ngọc Hư Cung thấy ta có tư chất trời sinh, sau đó tất nhiên sẽ coi trọng ta vạn phần, ta muốn một kích bay thẳng lên trời trở thành thượng tiên.”
Trong một căn phòng khác, một nữ đệ tử mỹ miều đang soi gương: “Ta xinh đẹp thế này, nhất định sẽ khiến Trương công tử giật nảy mình đúng không! Hi hi…”
Còn có người bình tĩnh nhìn tất cả, yên lặng ngồi xuống, trong lòng bất động.
Trang 121# 1