Tây Du Chi Đại Giải Trí Gia

Chương 240: Côn Lôn đại điện

Chương 240: Côn Lôn đại điện




Mấy ngày sau, Khương Cẩm Tịch đứng ở đầu thuyền chỉ vào một hòn đảo treo phía trên bầu trời ở trước mặt, kêu lên: “Đến rồi, đó chính là Côn Lôn!”

Mọi người tập trung ở đầu thuyền, nhìn từng đỉnh núi cao ngút, khẽ than: “Thật hùng vĩ!”

Tốc độ của tàu cao tốc từ từ chậm lại, xuyên qua giữa từng ngọn núi cao trên bầu trời, sương mù mây trắng vờn quanh những sườn núi.

Trương Minh Hiên nhìn bóng dáng mấy nghìn người đang đứng giữa không trung, cười ha ha nói: “Đều ra đón cả sao! Vậy cũng ngại ngùng quá.”

Khương Cẩm Tịch hừ một tiếng: “Là tới đón ta đấy.”

Tàu cao tốc chấn động, dừng ở trước mặt chúng tiên Côn Lôn.

Lão đạo đứng phía trước cười ha hả, nói: “Hoan nghênh Trương công tử đến Côn Lôn này làm khách!”

Đông đảo đệ tử đồng loạt ôm quyền nói: “Hoan nghênh Trương công tử đến Côn Lôn làm khách!”

Trương Minh Hiên cười ngốc nghếch đi xuống khỏi chiếc phi thuyền, liên tục ôm quyền nói: “Không cần khách khí! Không cần khách khí!”

Khương Cẩm Tịch từ bên cạnh nhảy ra, kêu lên: "Phong trưởng lão, cha ta đâu?”

Phong trưởng lão cười ha hả nói: “Chưởng giáo đang ở chính điện đợi các vị, mời đi theo ta.” Xoay người đi về phía hòn đảo treo giữa bầu trời.

Đám người Trương Minh Hiên theo sát phía sau.

Trong hàng đệ tử Côn Lôn, một nữ đệ tử chỉ vào Vương Bội, nói: “Mau nhìn, đó là Thải Y kìa!”

Một nữ đệ tử khác chỉ vào Vương Tinh, vui mừng reo lên: “Đó là A Nô!”

“Mau nhìn đi, lão đạo kia chính là Kiếm Thánh Thục Sơn đúng không!”

“Không sai, chính là hắn!”

“Bên cạnh Kiếm Thánh hình như là Thánh Nữ!”

“Tửu Kiếm Tiên đâu rồi? Ta muốn nhìn thấy Tửu Kiếm Tiên!”

Đệ tử Côn Lôn vui vẻ chỉ trỏ đám người Trương Minh Hiên.

Thanh Linh Tử, Hiểu Tuệ bị bọn họ nhìn như vậy liền cảm thấy kinh hồn táng đảm, phải biết rằng phần lớn bọn họ đều có tu vi cao hơn mình nhiều lắm!

Vương Bội cũng sợ hãi rụt rè đi theo bên cạnh Dung Mỗ, cúi đầu chỉ lo bước đi.

Trương Minh Hiên đi theo Phong trưởng lão đến hòn đảo treo giữa bầu trời, Phong trưởng lão dừng bước, cười nói: “Mong Trương công tử thứ lỗi, đại điện nhỏ hẹp không thể chứa được quá nhiều người, sợ rằng những người này của ngài phải chờ ở bên ngoài một lát.”

Trương Minh Hiên gật đầu, nhỏ hẹp là giả, cảm thấy bọn họ không có tư cách mới là thật, mặc dù trong lòng cũng có chút khó chịu, nhưng cũng không quá so đo, quay đầu lại nói: “Dung Mỗ, bà dẫn mấy người họ đi dạo xung quanh đây một chút đi, thưởng lãm cảnh đẹp tiên sơn Côn Lôn.”

Dung Mỗ cung kính đáp: “Vâng!”

Lý Thanh Tuyền bẹp bẹp miệng, nói: “Có gì hay ho đâu, ta không đi.”

Phong trưởng lão khẽ khom lưng, cung kính nói: “Lý tiểu thư, ngài có thể vào.”

Lý Thanh Tuyền hừ một tiếng nói: “Không đi!” Rồi nhanh chóng chạy về phía xa.

Trương Minh Hiên nói: “Nàng không muốn thì kệ nàng đi, chúng ta đi thôi!” Cất bước đi vào phía trong dại điện.

Khương Cẩm Tịch cười hắc hắc, dưới chân vừa động một cái liền vượt qua Trương Minh Hiên, dẫn đầu chạy vào đại điện.

Lúc Trương Minh Hiên bước vào, chỉ thấy ở chủ vị có một người trung niên phong thần tuấn lãng đang ngồi, ngồi hai hàng bên dưới là những đạo trưởng già trẻ trai gái đều có đủ, Lý Thanh Tuyền đang cười hì hì ngồi chung một chỗ với một trung niên mỹ phụ, nhỏ giọng nói gì đó, hai người thỉnh thoảng ngẩng đầu lên nhìn Trương Minh Hiên một cái.

Phong trưởng lão cũng cười cười, ngồi vào một vị trí cuối cùng ở bên trái.

Khương Chí Hoa cười nói: “Thanh danh của Trương công tử ta đã sớm nghe nhắc đến! Hôm nay được gặp mặt quả nhiên đúng là thiếu niên tuấn kiệt!”

Trương Minh Hiên ôm quyền cười nói: “Đại danh của ngài ta cũng như sấm rền bên tai, chưởng giáo Côn Lôn kỳ tài ngút trời!”

Khương Chí Hoa phát ra một loạt những tiếng cười ha hả sảng khoái.

Khương Cẩm Tịch ở phía dưới khẽ nhỏ giọng nói thầm: “Dối trá! Cả hai đều dối trá!”

Nhan Tịch khẽ vỗ đầu Khương Cẩm Tịch một cái, nhỏ giọng nói: “Đừng nói chuyện.”

Khương Cẩm Tịch khịt khịt mũi, không nói luôn!

Khương Chí Hoa nói: “Người đâu, mau dọn chỗ cho Trương công tử.”

Trương Minh Hiên cười nói: “Không cần đâu!”

Ngồi xuống phía sau, trong hư không khẽ rung động, một chiếc ghế trong suốt như ngọc xuất hiện trên không trung, Trương Minh Hiên ngồi xuống chiếc ghế đó, hai tay đặt lên chỗ tay vịn.

Khương Chí Hoa sửng sốt, ngưng trọng đánh giá chiếc ghế dưới mông Trương Minh Hiên, nói: “Chiếc ghế này của Trương công tử cũng không phải là vật phàm!”

“Ồ!” Trương Minh Hiên cười nói: “Ý câu này là thế nào?”

Trong lòng thầm nói: “Đương nhiên không phải là vật phàm rồi, không biết là đại thần nào trên trời khen thưởng xuống đấy.”

Khương Chí Hoa nói: “Nếu như ta không nhìn nhầm, chiếc ghế này hẳn là được dùng thiên hà chi tinh chế tạo mà thành, thiên hà chi tinh chỉ có ở dưới đáy Thiên Hà Nhược Thủy mới có, công hiệu thần kỳ, phàm trần lại càng khó gặp, lúc luyện pháp khí nếu như có thêm một chút thiên hà chi tinh, tất sẽ thành vật chí bảo đứng đầu thuộc tính thủy.”

Đau lòng nhìn chiếc ghế, nói: “Để làm thành một chiếc ghế như vậy không biết phải dùng đến bao nhiêu thiên hà chi tinh, thật là bảo vật trên trời mà!”

Ánh mắt của tất cả các trưởng lão cũng đều nóng rực nhìn chằm chằm vào cái ghế của Trương Minh Hiên.

Trương Minh Hiên khẽ dịch dịch mông, nói: “Hóa ra là được làm từ thiên hà chi tinh à! Khó trách lúc ngồi lại thấy thoải mái như vậy, chẳng nóng chút nào, lần sau phải nhờ bạn bè làm giúp một cái giường lớn mới được.”

Bàn chân Khương Chí Hoa khẽ cử động, dùng trường bào che kín chân ghế, trong lòng tràn đầy khổ sở.

Trong lòng vị Dư trưởng lão kia cũng có chút khó tiếp nhận, lấy vật chí bảo làm thành giường lớn, có cần phải lãng phí vậy không.

Khương Chí Hoa ha hả cười lớn nói: “Chúng ta vẫn nên nói đến chuyện bộ phim đi!”

Trương Minh Hiên gật đầu nói: “Đúng vậy, chuyện này mới là trọng điểm.”

Khương Chí Hoa ngưng trọng nói: “Ngươi chắc chắn là Côn Lôn chúng ta sẽ không xảy ra cái loại chuyện giống như Thục Sơn kia?”

Trương Minh Hiên tức giận nói: “Là các ngươi tìm ta quay phim, giờ lại không muốn nữa? Không muốn thì bỏ đi, kiểu gì cũng có người nguyện ý.”

Khương Chí Hoa liền vội vàng cười giải thích: “Đâu có, làm gì có chuyện không muốn. Chúng ta rất bằng lòng mà!”

Trương Minh Hiên nói: “Vậy không phải là được rồi sao, nể tình Khương Cẩm Tịch ta cũng sẽ không gài mấy người đâu!”

Khương Cẩm Tịch đắc ý ngẩng đầu nói: “Cha, người cứ yên tâm đi!”

Khương Chí Hoa nhìn Khương Cẩm Tịch một chút, nói: “Được, vậy thì nhờ cậy Trương công tử, nếu ngài có cần gì xin cứ việc căn dặn.”

Trương Minh Hiên cười nói: “Nhất định sẽ có chỗ phải phiền đến mọi người, đệ tử Côn Lôn chắc chắn cũng sẽ cần không ít đâu.”

Khương Chí Hoa cười ha ha: “Chuyện này không thành vấn đề!” Lại hơi do dự: “Công tử thử xem trong đó có nhân vật nào phù hợp với ta không?”

Ánh mắt đám Dư trưởng lão đều sáng lên, mong đợi nhìn Trương Minh Hiên.

Trương Minh Hiên chần chừ nói: “Thân phận của ngài.”

Khương Chí Hoa lập tức nói: "Thân phận? Không cần suy nghĩ đến những thứ đó, cứ coi như ta là người bình thường.”

Trương Minh Hiên nói: “Để cho ta suy nghĩ thật kỹ đã.”

Khương Cẩm Tịch nói khẽ với Nhan Tịch nói: “Nhan Tịch cô cô, con đã nói trước với hắn để lại cho cô cô một nhân vật.”

Nhan Tịch vui vẻ ôm Khương Cẩm Tịch, thấp giọng nói: “Vẫn là Cẩm Tịch ngoan nhất, không uổng cô cô thương con.”

Một lát sau, Trương Minh Hiên hỏi: “Phong Tiêu Mặc đâu rồi?”

Khương Chí Hoa mỉm cười: “Lần trước Tiểu Phong trở về từ Trường An, chợt có chút lĩnh ngộ, hiện đang bế quan.”

Trương Minh Hiên chần chờ nói: “Vậy thì phải làm thế nào đây? Vai nam chính ta định ra chính là Phong huynh mà!”

Khương Chí Hoa cười nói: “Không sao, đó cũng không phải là lĩnh ngộ gì quá quan trọng.”

Quay đầu nói: “Phong trưởng lão, phiền ngươi thả Phong Tiêu Mặc ra đi.”

Phong trưởng lão đứng lên nói: “Vâng!” Rồi quay đầu đi ra ngoài.


Trang 121# 2


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất