Chương 241: Lý Thanh Tuyền không yên phận
Một lát sau, Phong Tiêu Mặc quần áo tả tơi, tóc tai bù xù xuất hiện trong đại điện, sắc mặt trắng bệch như quỷ, ánh mắt không che giấu được sự mỏi mệt.
Khương Cẩm Tịch lập tức nhảy ra, chạy đến bên cạnh Phong Tiêu Mặc, đau lòng hỏi: “Phong sư huynh, huynh sao vậy?”
Phong Tiêu Mặc khẽ run rẩy khóe môi, nói: “Khi bế quan, lúc lĩnh ngộ đột nhiên bị gián đoạn, nôn nóng sốt ruột…”
Khương Cẩm Tịch bất mãn nói: “Gấp làm gì? Gián đoạn thì thôi! Nói không chừng tới lúc nào đó sẽ liên tục tăng lên đó.”
Phong Tiêu Mặc lệ rơi đầy mặt, ta cũng nghĩ như thế!
Trương Minh Hiên đánh giá Phong Tiêu Mặc một lượt từ trên xuống dưới, tặc lưỡi nói: “Mấy tháng không gặp, ngươi thay đổi nhiều thật đó! Không chỉ trắng mà còn gầy nữa.”
Phong Tiêu Mặc im lặng, miễn cưỡng ôm quyền nói với Trương Minh Hiên: “Tham kiến Trương công tử!”
Trương Minh Hiên khoát tay nói: “Bỏ đi, ngươi nhanh đi nghỉ ngơi một chút. Mấy ngày nữa còn cần ngươi quay truyền hình đó.”
Khương Chí Hoa cũng cười nói: “Phong Nhi, nhanh đi nghỉ ngơi đi! Đừng làm lỡ đại sự của môn phái.”
Phong Tiêu Mặc cung kính đáp: “Vâng!”
“Tiểu tặc, đừng chạy!”
“Dừng lại!”
“Ha ha! Có bản lĩnh thì các ngươi tới bắt ta đi!”
Bên ngoài truyền đến âm thanh huyên náo ồn ào.
Trương Minh Hiên sững sờ, âm thanh này rất quen thuộc, trong lòng hắn đột nhiên dâng lên cảm giác bất an.
Khương Chí Hoa và các trưởng lão cũng hai mặt nhìn nhau.
Khương Chí Hoa cười nói: “Hay là chúng ta ra xem một chút?”
Trương Minh Hiên gật đầu, lập tức đứng lên, không gian xung quanh ghế Thiên Hà Tinh có một trận dao động, nhanh chóng bị thôn phệ.
Khương Cẩm Tịch dẫn đầu chạy ra ngoài, Trương Minh Hiên, Khương Chí Hoa theo sát đằng sau.
Mọi người vừa tới bên ngoài, chỉ thấy Lý Thanh Tuyền đang tươi cười bay loạn trên không trung, đằng sau là đệ tử Côn Lôn, pháp bảo tiên thuật phun ra đầy trời.
Dung Mỗ và một đám người ở phía dưới nhìn lên, không biết làm sao. Hùng Bì lại hứng thú theo dõi, không lo lắng chút nào cho an nguy của Lý Thanh Tuyền.
Khương Chí Hoa nhíu mày kêu lên: “Dừng tay cho ta!”
Đệ tử Côn Lôn lập tức dừng lại, thu hồi pháp bảo, cung kính cúi người chào hỏi với Khương Chí Hoa: “Tham kiến chưởng giáo!”
Trương Minh Hiên im lặng nhìn vẻ mặt đắc ý của Lý Thanh Tuyền, quả nhiên là nàng, hắn nói: “Thanh Tuyền, ngươi xuống đây cho ta!”
Lý Thanh Tuyền bất mãn bay từ trên trời xuống.
Trương Minh Hiên nói: “Giải thích cho ta đây là chuyện gì?”
Lý Thanh Tuyền bất mãn nói: “Người Côn Lôn đúng là hẹp hỏi, ta bắt một con dã thú để chuẩn bị cơm tối, bọn họ lại đuổi theo ta không buông tha.”
Khương Chí Hoa nhíu mày nói: “Không biết bọn họ là khách quý của Côn Lôn sao? Ai cho phép các ngươi động thủ? Đừng nói là Lý tiểu thư bắt một con dã thú, cho dù Lý tiểu thư muốn câu cá ở hồ Thanh Tuyền thì các ngươi cũng không quản được!”
Khương Chí Hoa áy náy ôm quyền nói với Lý Thanh Tuyền: “Là ta dạy bảo không tốt, để cho Lý tiểu thư kinh sợ rồi!”
Lý Thanh Tuyền cười nói: “Kinh sợ? Không đâu, rất thú vị đó!”
Một tiểu đạo sĩ ở trên không trung ấm ức nói: “Chưởng giáo, nàng không phải bắt dã thú bình thường đâu, là ở Linh Thú viên đó…”
Khương Chí Hoa nhíu mày nói: “Được rồi, chỉ là mấy con linh thú mà thôi, Côn Lôn ta vẫn đưa ra được!”
Trương Minh Hiên vội vàng ôm quyền nói: “Thật sự là gây thêm phiền phức cho chưởng giáo rồi, lát nữa ta sẽ dạy lại nàng ấy.”
Khương Chí Hoa cười nói: “Phiền phức gì đâu chứ, Lý tiểu thư chỉ là có tính cách trẻ con hồn nhiên thôi mà!”
Trương Minh Hiên cảm thấy rất xấu hổ, vừa tới đã gây ra chuyện nên liền nói: “Phiền chưởng giáo giúp chúng ta sắp xếp chỗ ở, bọn ta còn phải lên kế hoạch chuyện quay truyền hình nữa.”
Khương Chí Hoa nói: “Nhan Tịch, phiền ngươi dẫn bọn họ đi.”
Nhan Tịch cười ha hả: “Các ngươi đi theo ta!”
Sau khi đám người Trương Minh Hiên rời đi, Khương Chí Hoa nhíu mày nói với tiểu đạo sĩ đang bay trên không trung: “Ngươi là người trông giữ Linh Thú Viên sao? Không ngờ ngươi lại làm mất thể diện của phái Côn Lôn chúng ta.”
Tiểu đạo sĩ ấm ức nói: “Nhưng nàng ta đã cắt đứt chân tọa kỵ của ngài rồi mang đi đó!”
“Cái gì?” Khương Chí Hoa trợn trừng mắt, kinh ngạc kêu lên: “Nàng cắt chân Cùng Kỳ rồi?”
Tiểu đạo sĩ gật đầu.
Khương Chí Hoa kêu lên: “Sao lại như vậy? Cùng Kỳ có đạo hạnh Huyền Tiên đó!”
Tiểu đạo sĩ nói: “Cùng Kỳ hình như đã bị đánh thuốc mê nên ngất đi!”
Khương Chí Hoa lập tức bay về hướng Linh Thú Viên, ôi Cùng Kỳ đáng thương của ta!
Đám người Trương Minh Hiên đi theo Nhan Tịch vào ngọn núi, trên đỉnh núi là rừng trúc màu xanh mướt, bên cạnh là một dãy nhà trúc, một dòng suối nhỏ từ đằng sau nhà trúc chảy qua, phía trước là bãi cỏ.
Nhan Tịch cười nói: “Ở đây được không?”
Trương Minh Hiên gật đầu: “Không tệ, không tệ! Vừa thanh tịnh vừa tao nhã.”
Nhan Tịch cười nói: “Mọi người thu xếp ổn định đi, ta đi trước.”
Bóng dáng của Nhan Tịch bay lên trời, trong nháy mắt không thấy tung tích đâu nữa.
Trương Minh Hiên khoát tay, quay đầu nhìn về phía Lý Thanh Tuyền: “Ngươi đúng là giỏi kiếm chuyện!”
Lý Thanh Tuyền đắc ý nói: “Có bản lĩnh thì đừng ăn bữa tối!”
Trương Minh Hiên hơi hiếu kỳ hỏi: “Ngươi đã bắt dã thú gì đó?”
Lý Thanh Tuyền vung tay lên, một tiếng động lớn vang lên, mọt chiếc chân thú to hơn hai mét, dài hơn mười mét rơi trên mặt đất, cả khu vực dường như đều bị chấn động một chút.
Trương Minh Hiên há hốc miệng nói: “Đây là cái gì? Móng hổ sao?”
Đám người Hoàng Dung cũng vây lên trước, chỉ trỏ vào chiếc móng vuốt, kinh sợ nhìn Lý Thanh Tuyền.
Lý Thanh Tuyền đắc ý nói: “Đây là móng Cùng Kỳ, lợi hại chứ?”
Trương Minh Hiên hơi giật mình, gật gật đầu: “Lợi hại!” Sau đó hắn vui vẻ nói: “Mọi người di chuyển đi, tối nay ăn đồ nướng.”
“Được!” Cả đám người vui vẻ đáp ứng, lập tức di chuyển.
Thanh Linh Tử ngồi bên bờ sông vừa lột da vừa cảm thán nói: “Không ngờ cũng có ngày ta có cơ hội ăn thịt linh thú cấp bậc này…”
Hiểu Tuệ nói: “Đi theo thiếu gia, về sau sẽ có nhiều cơ hội như vậy!”
Động tác của Thanh Linh Tử càng lúc càng nhanh.
Sau đó có người bắt đầu tìm củi, có người làm vỉ nướng, có người cắt thịt, có người xuyên qua que trúc.
Trương Minh Hiên thì đi đến phòng bếp của Côn Lôn tìm kiếm gia vị, sau đó đi lên núi tìm ít rau dại đặc sản.
Chạng vạng tối, ánh trăng lên cao, sao giăng kín trời, trên ngọn núi nhỏ nổi lên vài đống lửa, mọi người vui vẻ ngồi xung quanh nhìn Trương Minh Hiên làm đồ nướng, có nướng than, có nướng vỉ, còn có cả nướng trên đá. Trương Tiểu Phàm, Long Thiên Ngạo, Trương Minh Hiên cùng nhau hành động, mùi thơm nức mũi nhanh chóng lan tỏa.
“Hì hì, thơm quá!” Một tiếng cười vang lên trên đỉnh đầu mọi người.
Trương Minh Hiên ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy Khương Cẩm Tịch đang bay từ trên trời xuống.
Lý Thanh Tuyền nhíu mày nói: “Sao ngươi lại tới đây?”
Khương Cẩm Tịch thẳng thắn nói: “Ăn thịt của nhà ta, sao ta không thể tới?”
Lý Thanh Tuyền không nói được gì nữa.
Khương Cẩm Tịch ôm đầu gối ngồi trước mặt Trương Minh Hiên, nhìn thịt nướng cháy vàng trên vỉ nướng, khẽ nuốt nước miếng.
Trương Minh Hiên đem thịt xiên trong tay đưa cho Khương Cẩm Tịch: “Thịt của nhà ngươi, ngươi ăn trước đi!”
Khương Cẩm Tịch vội vàng nhận lấy thịt xiên, cười ha hả: “Vẫn là Minh Hiên đệ đệ tốt nhất!”
Hít một hơi dài, Khương Cẩm Tịch nói: “Thơm quá!” Cắn một miếng, ánh mắt nàng sáng rực lên, cúi đầu ăn liên tục.
Lý Thanh Tuyền bất mãn nói: “Ta thì sao?”
Trương Minh Hiên cầm một xiên thịt đưa cho Lý Thanh Tuyền: “Cho ngươi!”
Trang 122# 1