Chương 242: Lý Thanh Tuyền xuất thủ lần nữa
Một đám người ngồi trên bãi cỏ, vừa cười vừa ăn, vô cùng vui vẻ.
Trương Minh Hiên cầm một xiên thịt trong tay, vừa ăn vừa cảm thán: “Nếu có cánh gà thì tốt.”
Lý Thanh Tuyền miệng đầy dầu mỡ, nuốt một miếng thịt, quay ra hỏi: “Trên cánh có rất ít thịt, có gì ngon đâu?”
Trương Minh Hiên bình tĩnh nói: “Ngươi không biết đó thôi, cánh gà nướng chính là cực phẩm!”
Lý Thanh Tuyền vừa ăn vừa nghĩ, ánh mắt lóe sáng.
Khương Cẩm Tịch cười nói: “Tay nghề của Minh Hiên đệ đệ đúng là quá tuyệt!”
Trương Minh Hiên trợn trừng mắt: “Ngươi phải gọi ta là ca ca chứ!”
Khương Cẩm Tịch kiêu ngạo nói: “Ngươi đâu có lớn hơn ta bao nhiêu?”
Lý Thanh Tuyền gật đầu đồng ý: “Không sai, ngươi cũng phải gọi ta là tỷ tỷ, ngươi cũng không lớn hơn ta bao nhiêu.”
Lý Thanh Tuyền nhìn về phía Khương Cẩm Tịch: “Ngươi cũng phải gọi ta là tỷ tỷ.”
Khương Cẩm Tịch nghiêng đầu nói: “Ta không thèm gọi.”
Lý Thanh Tuyền uy hiếp: “Ngươi có gọi hay không?”
“Không gọi!”
Hai tay Lý Thanh Tuyền lập tức chọc vào nách của Khương Cẩm Tịch: “Ngươi có gọi không, có gọi không hả?”
Khương Cẩm Tịch cười lăn lộn trên mặt đất, muốn tiến lên phản kháng lại bị Lý Thanh Tuyền chế trụ, đè trên mặt đất, liên tục cù.
“Ngươi có gọi không?”
“Ha ha! Không gọi!”
…
Trương Minh Hiên buồn cười nhìn hai người náo loạn, cảnh tượng như vậy thật tốt, sao tu tiên lại cứ phải chém chém giết giết chứ? Cứ như thế này không được sao?
Một đêm trôi qua, sáng hôm sau, Trương Minh Hiên tinh thần sảng khoái rời khỏi phòng, Phong trưởng lão đang chắp tay sau lưng đứng trên bãi cỏ ngoài sân.
Trương Minh Hiên cười ha hả nói: “Phong trưởng lão, chào buổi sáng!”
Phong trưởng lão quay đầu lại, cười nói: “Trương công tử hôm qua ngủ có quen không?”
Trương Minh Hiên cười đáp: “Quen chứ!”
Phong trưởng lão nói: “Hôm nay ta phụng mệnh mang ngươi đi thăm Côn Lôn một chút, nha đầu Cẩm Tịch kia nói ngươi cần chọn cảnh.”
Trương Minh Hiên gật đầu: “Không sai!” Sau đó cười nói: “Làm phiền trưởng lão!”
Phong trưởng lão đưa tay làm tư thế mời: “Mời đi cùng ta!” Sau đó đạp mây bay về phía xa.
Trương Minh Hiên cũng đạp mây lập tức đuổi theo.
Phong trưởng lão nói: “Côn Lôn tổng cộng có mười ba ngọn núi, mỗi ngọn núi đều có một vị trưởng lão chấp chưởng. Nơi ở của chưởng giáo được treo lơ lửng giữa trời, đó cũng chính là hạch tâm chi địa của phái Côn Lôn chúng ta, phía dưới Huyền Không Đảo chính là quảng trường Côn Lôn, là nơi tổ chức đại hội và cũng là nơi đệ tử mới nhập môn sinh hoạt.”
Trương Minh Hiên nói: “Đi tới đó nhìn thử xem…”
Phong trưởng lão nói: “Được!”
Hai người rời khỏi đám mây, thấy phía dưới là một quảng trường rộng lớn bằng đá, bốn phía của quảng trường là tám Bàn Long trụ màu trắng cao vút, sắp xếp theo Bát Quái Đồ.
Trên quảng trường có không ít đệ tử mở quầy bán hàng, còn có người tụ tập một chỗ cười nói.
Hai người Trương Minh Hiên vừa hạ xuống, ánh mắt mọi người lập tức đều bị hấp dẫn, tò mò đánh giá Trương Minh Hiên.
Trương Minh Hiên cười nói: “Ở đây không tệ!”
Phong trưởng lão vuốt râu cười nói: “Đây là nơi các đệ tử luận bàn võ nghệ, một khi đại trận mở ra thì cũng đủ để ngăn chặn công kích của cấp bậc Huyền Tiên.”
Trương Minh Hiên gật đầu: “Đi thôi, chúng ta đi nơi khác xem một chút.”
Phong trưởng lão đáp: “Được!”
Hai người cưỡi mây đạp gió đi khắp mười ba ngọn núi, gặp mỗi trưởng lão đều chào hỏi một chút.
Trương Minh Hiên đứng trên bãi cỏ, Phong trưởng lão hỏi: “Như thế nào?”
Trương Minh Hiên gật đầu nói: “Cũng được, xây dựng lại, tạo một vài cảnh là được.”
Sau đó nhíu mày nói tiếp: “Lần này quay phim còn cần yêu quái, các ngươi có không?”
Phong trưởng lão cười to: “Linh Thú Viên tùy ngươi sai bảo.”
Trương Minh Hiên nói: “Còn có cảnh của thế tục nữa…”
“Thế tục?” Phong trưởng lão nhíu mày: “Chuyện này thì hơi khó, trong vòng nghìn dặm quanh đây không có quốc gia thế tục nào.”
Trương Minh Hiên nhíu mày: “Cảnh thế tục chỉ có thể quay ở Đại Đường thôi.”
Phong trưởng lão nói: “Làm phiền Trương công tử.”
Trương Minh Hiên nói: “Còn cần diễn viên nữa, thuộc hạ của tôi nhất định là không đủ rồi, cần có thêm đệ tử Côn Lôn.”
Phong trưởng lão hào phóng nói: “Không thành vấn đề!”
Trương Minh Hiên nói tiếp: “Đệ tử Côn Lôn cũng chưa chắc đã đủ, các ngươi có giao hảo với môn phái khác không?”
Phong trưởng lão nghi hoặc hỏi: “Còn cần người của môn phái khác sao?”
Trương Minh Hiên gật đầu: “Cảnh tượng khá hoành tráng, cần tương đối nhiều diễn viên.”
Phong trưởng lão nói: “Vậy cũng chỉ có thể nhờ phái Hoa Sơn hỗ trợ mà thôi.”
Phái Hoa Sơn? Trương Minh Hiên sững sờ, cẩn thận hỏi lại: “Chưởng môn của phái Hoa Sơn có phải tên là Nhạc Bất Quần không vậy?”
Phong trưởng lão tươi cười: “Ngươi nghe được tin tức ở đâu vậy? Chưởng môn Hoa Sơn là một đạo trưởng rất đứng đắn, không phải Nhạc Bất Quần gì đó đâu.”
Trương Minh Hiên thở dài một hơi: “Không phải thì tốt!”
Phong trưởng lão nghĩ ngợi một lúc rồi nói: “Cái tên Nhạc Bất Quần này cũng không tệ, tên rất hay!”
Ngay khi Trương Minh Hiên và Phong trưởng lão thảo luận chuyện quay phim thì Lý Thanh Tuyền lại lén lút đi vào Linh Thú Viên, ánh mắt nhanh chóng chuyển động, miệng lẩm bẩm: “Cánh, cánh…”
Lý Thanh Tuyền thi triển thuật ẩn thân, ngựa quen đường cũ chạy vào rừng, nhanh chóng xuất hiện trước một cửa động lớn.
Giải trừ ẩn thân thuật, Lý Thanh Tuyền nghênh ngang đi vào, bên trong động rất khô ráo, sạch sẽ thoáng mát, vô cùng rộng rãi.
Lý Thanh Tuyền đi vào bên trong động chỉ thấy một con hổ hai cánh màu vàng đang giận dữ nhìn nàng, con hổ này chỉ có ba chân, một chân sau đã bị cắt mất.
Lý Thanh Tuyền cười ha hả nói: “Tiểu Cùng Kỳ, ngươi xem, ta mang tới cho ngươi thứ gì này? Coong coong coong…” Tay khẽ mở ra, trong lòng bàn tay nàng có một viên đan dược màu đỏ thẫm.
Cùng Kỳ giận dữ gầm nhẹ một tiếng: “Nhân loại đáng chết, đừng mơ tưởng lừa được ta nữa!”
Lý Thanh Tuyền bĩu môi nói: “Ai thèm lừa ngươi chứ? Chỉ là hôm qua ăn một cái chân của ngươi, trong lòng cảm thấy áy náy nên hôm nay tới để đền bù tổn thất cho ngươi mà thôi.”
Ánh mắt Cùng Kỳ tràn đầy khát vọng nhìn viên đan dược trong lòng bàn tay Lý Thanh Tuyền, nó cảm giác được viên đan dược kia đối với nó có rất nhiều lợi ích, huyết mạch sẽ càng thêm tinh khiết, uy lực hai cánh của nó sẽ càng thêm cường đại.
Cùng Kỳ lắc đầu, gạt đi khát vọng trong lòng, gầm nhẹ: “Nhân loại, ngươi đừng tưởng rằng ngươi là khách quý của Côn Lôn thì có thể muốn làm gì thì làm.”
Lý Thanh Tuyền oán giận nói: “Ta nào dám muốn làm gì thì làm chứ! Hôm qua sau khi trở về ta đã bị Trương Minh Hiên trách mắng một trận.” Giơ cao đan dược trong tay, Lý Thanh Tuyền nói tiếp: “Đây không phải là tới nhận lỗi sao?”
Ánh mắt Cùng Kỳ nhìn chằm chằm vào đan dược trong tay Lý Thanh Tuyền, trong lòng có chút dao động, có lẽ nàng ta thật sự tới đây xin lỗi.
Lý Thanh Tuyền nói thêm: “Hơn nữa trong rừng này nhiều yêu thú như vậy, sao ta lại tốn công lừa một mình ngươi chứ?”
Cùng Kỳ động lòng, khẽ nói: “Ngươi thật sự tới để xin lỗi sao?”
Lý Thanh Tuyền cười ngọt ngào: “Đương nhiên!” Sau đó ném đan dược trong tay đi, nói to: “Tiểu Cùng Kỳ, đón lấy!”
Ánh mắt Cùng Kỳ sáng lên, ngửa đầu khẽ há miệng, đan dược màu đỏ thẫm nhanh chóng bị nuốt vào bụng. Dưới ánh mắt chờ mong của Lý Thanh Tuyền, Cùng Kỳ lắc đầu ngã xuống đất, ánh mắt tràn đầy sự tuyệt vọng.
Lý Thanh Tuyền hưng phấn nhảy lên: “Lại thành công rồi!”
Lý Thanh Tuyền lập tức đi lên xoay người Cùng Kỳ lại, để nó nằm rạp trên mặt đất, sau đó đứng trên lưng Cùng Kỳ nói: “Ta cũng không muốn như vậy, nhưng ai bảo trong đám linh thú cấp cao ở đây chỉ có một mình ngươi là có cánh chứ! Ngươi hiến cho ta một cái cánh đi! Ngoan!”
Trong tay Lý Thanh Tuyền xuất hiện một tiên kiếm, bắt đầu tính toán một chút, sau đó chặt thẳng lên lưng Cùng Kỳ! Một luồng máu tươi phụt ra.
Trên không trung của Linh Thú Viên, hai đạo sĩ cưỡi chim lớn chậm rãi bay qua.
Một đạo sĩ khẽ khịt mũi, cau mày nói: “Ngươi có ngửi thấy mùi máu tươi không?”
Một tiểu đạo sĩ khác cũng khịt khịt mũi, cười nói: “Có thể là linh thú nào đó đang săn bắt thôi.”
Đạo sĩ kinh ngạc kêu lên: “Không đúng! Bên trong máu này có lẫn một mùi hương thơm ngát, đây là máu của linh thú cấp cao!”
Nói xong, vội vàng ghì chặt chim cưỡi, hướng về phía khu rừng trên núi bay đi, tiểu đạo sĩ còn lại cũng lập tức đuổi theo.
Trang 122# 2