Chương 248: Khương Chí Hoa nổi giận
Hình ảnh vừa chuyển, xuất hiện ở trong một gian phòng, Bạch Tử Họa đồng ý với sự giao phó của sư phụ, tiếp nhận chức vụ chưởng môn phái Côn Lôn, hóa phàm để tích lũy thêm kinh nghiệm.
Khương Chí Hoa vuốt vuốt chòm râu của mình hài lòng nói: “Vị sư phụ của ta diễn cũng không tồi đấy chứ, tiên phong đạo cốt, trong sự hiền lành tử tế vẫn có sự nghiêm khắc, trong sự nghiêm khắc lại có sự quan tâm chăm sóc, trong sự quan tâm chăm sóc lại có sự vui mừng! Không tồi, không tồi!”
Trong màn hình, hắc y nhân ngẩng đầu nhìn những ngôi sao trên trời, bầu trời đầy sao dường như đang treo trên đỉnh đầu, hắc y nhân ngửa đầu cười vang: “Bạch Tử Họa, luận về võ công thì ngươi là đệ nhất thiên hạ, ta không giết được ngươi nhưng hiện tại cuối cùng ta đã tìm được điểm yếu sinh tử của ngươi. Ha ha ha.”
Bạch Tử Họa chắp tay sau lưng đứng ở trên kiếm quang, quét qua hư không, đột nhiên nhướn mày cúi đầu nhìn xuống dưới, chỉ nhìn thấy một con quỷ núi to lớn đang lẩn giữa núi rừng.
Hoa Thiên Cốt ôm hai cánh tay, cầm đèn lồng, trong lòng hoảng sợ chạy chầm chậm trên con đường nhỏ trong rừng, miệng thầm đọc: “Ta phải đi tìm Trương đại phu cứu cha ta, ta phải tìm được Trương đại phu cứu ta cha, ta phải tìm được Trương đại phu cứu ta cha.”
Chạy đến hiệu thuốc, phát hiện Trương đại phu đã chết rồi, đúng lúc đó quỷ núi kéo tới, một tay phá vỡ gian phòng rồi hướng về phía Hoa Thiên Cốt định bắt đi. Hoa Thiên Cốt hoảng sợ hét lên một tiếng, vội vàng tránh khỏi bàn tay của quỷ núi, tay của quỷ núi vừa quét qua, Hoa Thiên Cốt thảm thiết kêu lên rồi bay ra khỏi phòng. Ngay lúc này, một cánh tay ôm lấy eo Hoa Thiên Cốt, cứu nàng xuống.
Đôi mắt Khương Chí Hoa tức giận nhìn bức tranh trong tay Bạch Tử Họa, cực kỳ giận dữ lẩm bẩm nói: “Không sao! Bọn họ đang diễn cảnh thầy trò, không sao, không sao cả!” Bàn tay đè nát cái bàn ở dưới.
Tình tiết của vở kịch được đẩy nhanh, Bạch Tử Họa và Hoa Thiên Cốt đang cầm thuốc trong tay cùng nhau trở về nhà, cứu Hoa phụ tỉnh lại, đúng vào lúc đó, bởi vì trước đó Hoa Thiên Cốt đi khám bệnh ở chỗ Trương đại phu, sau đó Trương đại phu lại chết nên mọi người trong thôn đều coi Hoa Thiên Cốt là yêu nữ, trong lòng đầy căm phẫn muốn thiêu chết Hoa Thiên Cốt để báo thù cho Trương đại phu. Theo môn quy Trường Lưu, trong thời gian lịch luyện Bạch Tử Họa không được sử dụng pháp thuật, Tử Huân kịp thời chạy đến dập lửa đang cháy lớn trong nhà của Hoa Thiên Cốt, nhưng nàng không muốn ra tay cứu giúp Hoa Chính Văn, Bạch Tử Họa chỉ có thể trơ mắt nhìn Hoa Chính Văn chết. Hoa Thiên Cốt bị gọi là tai tinh, mười sáu năm qua Hoa Thiên Cốt không có lấy một người bạn, nguyện vọng lớn nhất của nàng là có thật nhiều, thật nhiều bạn bè, nàng thỉnh cầu Bạch Tử Họa ở lại đón sinh nhật với mình.
Côn Lôn, Nhan Tịch đang ngồi trong rừng trúc, lẩm bẩm oán trách: “Xú nha đầu, ta cứ tưởng sẽ cho ta vai diễn đặc sắc nào, kết quả lại cho ta diễn vai Tử Huân, không ít người sẽ mắng chửi ta!”
Côn Lôn, trong một gian phòng, Khương Chí Hoa tức giận nói: “Đây là thầy trờ gì vậy? Xú nha đầu, ngươi lừa ta.”
Trong tửu lâu, một lão nhân nhíu mày nói: “Tử Huân này thật quá đáng, Bạch Tử Họa cũng thật bảo thủ.”
Một thư sinh phản bác nói: “Lời của lão nói sai rồi, nếu Côn Lôn đã có quy củ thì cần phải tuân thủ, không có quy củ thì không được, đây cũng không phải là bảo thủ.”
Lão nhân hừ một tiếng nói: “Lúc cần thiết thì quy củ cũng cần phải phá bỏ!”
Một người bên cạnh bất mã nói: “Đừng nói chuyện nữa.”
Hai người trừng mắt liếc nhau, tiếp tục nhìn về phía màn hình.
Chỉ thấy trong màn hình, sau khi Bạch Tử Họa và Hoa Thiên Cốt chia tay, bay về Côn Lôn xuyên qua những đám mây mà đáp xuống đất, cất bước đi giữa đường lớn, đệ tử Côn Lôn xếp thành hàng đứng hai bên đường, nhưng có điểm khác so với bản điện ảnh, đây đều là những đệ tử Côn Lôn thật sự, mỗi người đều có tư thế bất phàm, khí chất ngời ngời.
Bạch Tử Họa đi vào đại điện, một người đàn ông trung niên đứng ra hô: “Lễ nhậm chức tân chưởng môn phái Côn Lôn bây giờ bắt đầu, xin mời tân chưởng môn!”
Bạch Tử Họa tiến lên phía trước rồi quỳ xuống đất.
Đạo trưởng trung niên nói: “Những điều trưởng môn răn dạy, một là không được tham lam, hai là không được hận thừ ai, ba là không được vướng vào tình duyên!”
...
Côn Lôn, Phong trưởng lão hài lòng lẩm bẩm: “Vai diễn của ta rất tốt, vô cùng uy nghiêm!”
Một người trung niên ở một bên khác nói: “Thụ chưởng môn Cung vũ!”
Đây là một sự phân chia tuyệt vời.
Các fan của tiểu thuyết trên Internet nhắc nhở: Xin chú ý để mắt được nghỉ ngơi sau khi đọc trong thời gian dài.
Đề cử đọc:
Đây là một sự phân chia tuyệt vời.
Lão chưởng môn ở vị trí chủ tọa vung cây phất trần lên, trước ngực Bạch Tử Họa xuất hiện một mảng lông chim.
Mọi người nhìn chăm chú, Bạch Tử Họa đi ra khỏi đại điện, bay lên trời, hướng về phía Huyền Không đảo, dừng lại ở phía trên Huyền Không đảo, xoay người nhìn thấy rất nhiều đệ tử ở phía dưới, tòa đại điện ở phía sau phát ra ánh sáng rực rỡ chói lọi, ba chữ lớn Tuyệt Tình Điện được chiếu sáng rực rỡ.
Quốc vương của Dạ Lang quốc nhìn điện thoại di động rồi lẩm bẩm: “Đây chính là tiên gia môn phái sao? Quả nhiên là vô cùng tráng lệ.”
Không ít người ở trước điện thoại di động không kìm lòng được mà cảm thán, đây chính là tiên gia môn phái, đại lễ của tiên gia!
Hoa Thiên Cốt trên đường đi đến Thục Sơn, nhíu mày lẩm bẩm: “Thật là kỳ lạ, sao bây giờ càng lúc ta càng không nhớ rõ tướng mạo của Mạc đại ca nhìn như thế nào nhỉ?” Nàng vỗ vỗ mặt mình nói: “Có phải là ta đã quá mệt mỏi không?”
Nhìn thấy cảnh tượng này trong lòng người xem đều trầm xuống.
Trong tửu lâu có một thư sinh cười lớn nói: “Nàng ấy và Tiêu Dao giống nhau chứ? Đã ăn vong tình đan à?”
Một người trung niên nắm chặt đũa nói: “Không đâu, nhất định sẽ không như thế đâu.”
Thục Sơn, tâm tư của Tề Thục Minh trầm xuống, giống với Lý Tiêu Dao, lặng lẽ cầu khẩn: “Đừng đến, tuyệt đối đừng đến, Thục Sơn vừa mới xây dựng xong!” Đột nhiên vô cùng hối hận về việc quay cái gì mà Thục Sơn Kiếm Hiệp truyền, tự mình lại chọc giận hắn làm gì!
Hoa Thiên Cốt đi đến cổng vào của Thục Sơn liền phát hiện mình không vào được, bất luận là dùng tay đấm hay chân đạp, đấm đá lung tung thì cũng không vào được, ngược lại còn bị kết giới đánh bay ngược trở ra. Khi Hoa Thiên Cốt rơi xuống, phát hiện ở ngoài có trồng củ cải, đột nhiên cảm thấy vui vẻ, phấn khởi đi nhổ củ cải, mệt đến mức toát hết cả mồ hôi.
Hình ảnh vừa chuyển, Hoa Thiên Cốt xuất hiện ở trong dòng suối, lộ ra bờ vai trắng nõn. Hai tay hứng nước suối rồi cho từ từ chảy xuống, phát hiện tiếng cười như tiếng chuông bạc.
Trước điện thoại di động, tất cả mọi người đều ngây ra.
Mặt Khương Chí Hoa lập tức đỏ bừng, y phục không gió mà bay.
Nhan Tịch che miệng khẽ cười nói: “Nha đầu kia cũng thật to gan!”
Thiên Môn Sơn nhẹ nhàng nói, Lý Thanh Nhã đưa tay vỗ vỗ đầu Trương Minh Hiên, oán trách nói: “Ngươi đấy! Tại sao lại quay những cảnh như thế này?
Trương Minh Hiên cụt cổ lại cười ha ha: “Tỷ, vẫn đang mặc y phục mà!”
Lý Thanh Nhã nói: “Ta biết, nếu không thì ta đã không ỏ qua cho ngươi rồi.”
Thành Trường An, một phú thương nhìn điện thoại di động, đôi mắt trợn tròn, hai dòng máu đỏ tươi trào ra từ hai lỗ mũi, phú thương dùng tay lau một cách tùy ý làm máu dính khắp cả mặt.
Trong tửu lâu, một thanh niên mở to đôi mắt, xoay người hóp bụng, nhìn màn ảnh nói: “Tình tiết vở kịch rất là quen!”
Một người đàn ông trung niên ở bên cạnh ngẩn ngơ nói: “Đúng vậy! Linh nhi Tiên Linh đảo tắm rửa.”
Lý Thế Dân nhíu mày bất mãn nói: “Tên tiểu tử hồ đồ này sao lại quay những thứ lung tung như thế này!”
Trong tấm hình, sau lưng Hoa Thiên Cốt có một bóng người trông rất thanh tú bước ra, cầm bình nước hướng về phía dòng suối. Bóng người vừa ngẩng đầu liền bị cảnh tượng trước mắt dọa cho sợ ngây người, Hoa Thiên Cốt cũng xoay người lại, trong phút chốc bốn mắt trừng mắt nhìn nhau.
Hoa Thiên Cốt hét lên một tiếng thảm thiết: “A”, rồi lập tức ngụp xuống nước.
Đông Phương Úc Khanh cũng bối rối không biết phải làm sao.
Hoa Thiên Cốt kêu lên: “Đi mau!”
Đông Phương Úc Khanh khôi phục lại tinh thần, bối rối nói: “Đi! Đi! Đi!” Tay chân luống cuống chạy ra ngoài.
Côn Lôn, một tiếng nổ lớn, chưởng môn đại điện vang lên tiếng đổ vỡ, một tiếng gầm giận dữ vang vọng ở bầu trời Côn Lôn: “Thanh Linh! Khương Cẩm Tịch! Phong Tiêu Mặc!”
Trang 125# 2