Chương 249: Tề Sấu Minh tức giận
Khương Chí Hoa phóng lên cao, khí thế hào hùng uy áp toàn bộ Côn Lôn, chúng đệ tử và trưởng lão Côn Lôn đều ngẩng đầu nhìn lên trời, trong lòng lo lắng không yên.
Nhan Tịch ngẩng đầu nhìn Khương Chí Hoa trên bầu trời, cười lẩm bẩm: "Nha đầu, ngươi tự cầu phúc cho mình đi!"
Thần niệm của Khương Chí Hoa đảo qua, tức khắc nhíu mày. Sao không thấy Cẩm Tịch và Tiểu Phong ở Côn Lôn nhỉ? Bóng dáng hắn chợt lóe lên rồi biến mất.
Thanh Linh đang nằm trên nóc nhà vội xoay người ngồi dậy nhìn Khương Chí Hoa, xấu hổ nói: "Tham kiến chưởng giáo đại nhân!"
Khương Chí Hoa hừ một tiếng, vung tay lên, không gian chung quanh Thanh Linh trực tiếp tan vỡ, thôn tính hắn, chỉ để lại một tiếng kêu bối rối thảm thiết.
Một lão đạo bước ra từ trong hư không bên cạnh, quét mắt nhìn hỏi: "Chưởng môn sư huynh, Thanh Linh đâu?"
Khương Chí Hoa cười nói: "Thiên tư của Thanh Linh phi phàm, vừa mới có chút đốn ngộ nên đã tới địa huyệt bế quan."
Ánh mắt của lão đạo run rẩy hai cái, cái cớ này rất quen tai nha! Lão chỉ có thế nói: "Như thế cũng tốt, dù sao hắn cũng là một kẻ lười nhác."
Ở bên cạnh thác nước, Thiên Huyền mặc đồ đen lẩm bẩm: "Ta cũng phải ra ngoài rèn luyện một phen!"
Trong đầu không ít đệ tử đều không yên, đều sinh ra ý nghĩ muốn ra ngoài rèn luyện.
Giọng nói của Khương Chí Hoa vang lên giữa trời: "Ngay trong hôm nay phong tỏa toàn Côn Lôn, cấm đệ tử ra ngoài." Một quầng sáng rực rỡ đem toàn bộ Côn Lôn phái bao phủ, dần dần phai nhạt đi rồi biến mất hẳn.
Không ít đệ tử cười gượng gạo.
Cũng có nhiều đệ tử cười sung sướng khi thấy người gặp họa, lúc trước các ngươi được lên TV thì vui vẻ lắm, hiện tại thì hay rồi!
Trong một khuê phòng, Thanh Trúc và Thanh Thảo đang ngồi trên giường, bên cạnh đặt một chiếc điện thoại, màn hình mở ra trước mặt.
Tiểu ThanhThảo không an tâm nói: "Thanh Trúc sư tỷ, chưởng giáo sẽ không trừng phạt chúng ta chứ?"
Thanh Trúc sờ đầu Thanh Thảo, gượng gạo cười nói: "Thanh Thảo diễn đáng yêu như vậy, chưởng giáo sao có thể trừng phạt muội được chứ?"
Thanh Thảo thở phào nhẹ nhõm nói: "Như vậy thì tốt."
Thanh Trúc khóc ròng trong lòng: "Tỷ diễn chính là Nghê Mạn Thiên đây này!"
Theo diễn biến nội dung vở kịch, Đông Phương Úc Khanh cượt nhả quấy rầy Hoa Thiên Cốt, nói rằng sẽ chịu trách nhiệm.
Trong thư viện tại thành Trường An, Trình Xử Mặc đấm một quyền xuống mặt bàn đá bên cạnh, tức giận nói: "Tên tiểu tử đáng ghét, cũng dám vấy bẩn sự thuần khiết của Hoa Thiên Cốt."
Trình Xử Lượng cũng tức giận nói: "Đúng là tên tiểu tử không biết xấu hổ, quả nhiên người đọc sách đều là những kẻ cặn bã."
Trình Xử Bật bên cạnh không nói gì, nhắc nhở: "Nhị ca, chúng ta hiện tại cũng là người đọc sách đó."
Trình Xử Lượng sửng sốt, cãi chày cãi cối: "Chúng ta không phải người đọc sách, chúng ta là quân nhân, là võ giả hành hiệp trượng nghĩa."
Bên trong tửu lâu, một thư sinh hâm mộ nói: "Về sau ta cũng nên đi lại trên đường núi nhiều hơn."
Một tên béo ngồi cạnh khinh bỉ nói: "Cẩn thận gặp phải nữ quỷ."
Thư sinh hừ một tiếng: "Ta là người đọc sách, hạo nhiên chính khí đầy người, ma quỷ nào dám tới gần?"
Tên mập cười khà khà nói: "Ta thấy ngươi một bụng xấu xa! Các cô nương ở Túy Hoa Lâu sớm đã hút sạch dương khí và chính khí của ngươi rồi."
Đám người chung quanh nhìn vị thư sinh kia mà cười lên ha ha.
Vị thư sinh xấu hổ nói: "Ngươi. . ."
Chưởng quầy đứng phía sau quầy nhíu mày, vỗ bàn một cái nói: "Im lặng, nếu không mời ra ngoài.”
Tức khắc trong tửu lâu lại yên tĩnh trở lại, mọi người đều cúi đầu nhìn chằm chằm vào màn hình.
Hoa Thiên Cốt dưới sự chỉ dẫn của Đông Phương Úc Khanh đi tới dưới chân một ngọn núi khác.
Thục Sơn phái.
Đại điện chưởng giáo sụp đổ, Tề Sấu Minh đứng trong đống đổ nát, sắc mặt xanh mét tức giận nói: "Giả dối, tất cả đều giả dối. Thục Sơn phái ta há có thể bị một đám ma đạo công phá,bạch mi tổ sư lại càng không thể chết."
Xa xa, bên trong một lầu gác, Tề Linh Vân nói xa xôi: "Cơn giận của hắn càng lúc lại càng lớn."
Chu Khinh Vân nhíu mày nói: "Dường như chưởng giáo không còn biết chừng mực nữa rồi."
Tề Kim Thiền cũng lo lắng nhìn phụ thân của mình.
Đột nhiên một giọng nói vang lên bên tai Tề Kim Thiền: "Ngươi muốn báo thù không?"
Tề Kim Thiền sửng sốt, cảnh giác quay đầu nhìn chung quanh, trầm giọng: "Ai, mau bước ra đây!"
"Ha ha… ngươi có muốn báo thù hay không?"
Tề Kim Thiền tức giận nói: "Hạng người phải dấu đầu lòi đuôi, sao có đủ năng lực giúp đỡ ta đây?"
Giọng nói kia lại vang lên: "Muốn báo thù, đêm nay tới phía sau núi!"
TềKim Thiền thấp giọng nói: "Ngươi là ai? Mau bước ra đây!". Nói xong cảnh giác tra xét một lúc, khôngcòn bất cứ động tĩnh nào cả.
Tề Kim Thiền lẩm bẩm: "Phía sau núi ư!"
Tề Sấu Minh trút giận một hồi, ngồi xếp bằng trên đống đổ nát, mở di động ra lẩm bẩm: "Ta thật muốn xem ngươi còn có thể sắp đặtThục Sơn ta như thế nào!"
Côn Lôn phái, sắc mặt đang trầm trọng của Khương Chí Hoa đột nhiên biến thành hơi cười. Bạch Mi đã chết, Thục Sơn bị diệt, không tồi! Không tồi! Côn Lôn ta mới là kẻ đứng đầu.
Bạch Mi đạo trưởng đang trong cơn hấp hối, đem chức vị chưởng môn truyền cho Hoa Thiên Cốt, để nàng lên làm chưởng môn Thục sơn kế nhiệm, sau đó ủy thác nàng đi tìm đại đệ tử của hắn là Vân Ẩn rồi truyền chức vị lại cho hắn, cũng nói cho nàng biết, kể giết ông chính là Vân Ế.
Bạch Mi đạo trưởng lấy ra lục giới toàn thư, kiếm pháp Thục Sơn và ấn tín chưởng môn giao cho Hoa Thiên Cốt, bảo nàng bảo quản cho tốt, mau chóng tới Côn Lôn báo lại cho Bạch Tử Họa là Xích Thuyên Thiên đã bị cướp đi. Vân Ế muốn Hoa Thiên Cốt giao ra lục giới toàn thư, Hoa Thiên Cốt nhất quyết không nghe, hắn buộc lòng phải hạ sát thủ. Không nghĩ tới Bạch Tử Họa chạy tới, Đan Xuân Thu lợi dụng Xích Thuyên Thiên vây khốn Bạch Tử Họa, Bạch Tử Họa càng công kích Xích Thuyên Thiên càng khiến nó ngày một xiết chặt lại.
Những hiệu ứng này không phải những tiên đạo bình thường có thể so sánh. Nhạc đệm vang lên, tiên pháp lóa mắt, Xích Thuyên Thiên phóng ra hàng vạn sợi xiềng xích hư ảo, trên những sợi xích này rậm rạp ấn chú thần văn, phong thiên khóa địa, không nơi nào có thể trốn, uy thế hiện ra có thể trói buộc bầu trời.
Tất cả hình ảnh này đều được quay trong một tiểu thế giới, pháp quy trong tiểu thế giới đó vô cùng nhỏ yếu mới khiến cho một đạo pháp bình thường cũng có được uy lực trảm phá hư không, hình ảnh vô cùng rung động.
Những người xem đang ngồi trước di động đều căng thẳng. Cái này quả thật là uy lực của thượng cổ thần khí nha, quá mạnh mẽ rồi!
Quốc vương của Dạ Lang quốc nhìn xem mà phát run, một sợi xích này rơi xuống quốc gia của mình thì nó cũng coi như xong đời! Trong miệng thì thầm: "Thần Quân từ bi! Thần Quân từ bi!"
Trình Giảo Kim đang ngồi trong hoa viên, nhổ cọng cây trong miệng ra, con mắt mở lớn kêu lên: "Mẹ nó! Cái tên tiểu tử này ngày càng lợi hại nha, còn lấy được cả cổ thần khí vào tay."
Lý Thế Dân khẽ động đậy, nhìn hình ảnh của Xích Thuyên Thiên lẩm bẩm: "Thứ đồ này không biết có thể lấy được hay không đây? Hay là để Tấn Dương xem thử xem?"
Lý Thanh Tuyền khinh bỉ nói: "Làm giả gạt người."
Trương Minh Hiên tức giận nói: "Ngươi có bản lĩnh thì tạo ra một cái thật sự cho ta xem."
Lý Thanh Nhã nói: "Im lặng! Ngồi im xem TV."
Tấn Dương ôm tiểu hồ ly gật đầu, bốn con mắt cũng tỏa sáng nhìn di động.
Về phần Nha Nha, rất yên tĩnh nằm trong xe, không hề náo loạn.
Trang 126# 1