Tây Du Chi Đại Giải Trí Gia

Chương 250: Hết tập 1

Chương 250: Hết tập 1




Xích Thuyên Thiên rũ xuống từ trong không trung dựng thành vòng vây, nhốt Hoa Thiên Cốt và Bạch Tử Họa bên trong. Từng sợi xích xoay tròn điên cuồng, ép hai người không ngừng lui vào giữa. Nơi sợi xích đi qua, ngọn núi hóa thành phấn, mặt đất biến thành vực sâu, vạn vật trên thiên địa giống như được làm từ bột mì, không thể chịu nổi một kích.

Bạch Tử Họa đứng bên trong Xích Thuyên Thiên, lạnh lùng nhìn những sợi xích đang xoay tròn nói: "Một hồi nữa ta sẽ mở ra một khe hở, con đi ra ngoài trước!"

Hoa Thiên Cốt lo lắng, gật đầu liên tục.

Bạch Tử Họa chỉ ra một ngón tay thì thầm: "Vận kiếm thành lá chắn!"

Kiếm tiên tức khắc biến lớn, một cự kiếm hơn mấy chục thước trảm vào Xích Thuyên Thiên phát ra tiếng kêu leng keng, hoa lửa bắn ra khắp nơi. Bạch Tử Họa nhíu mày, lại chỉ ngón tay, dưới sự điều khiển của hắn, thân kiếm vạch một đường lên Xích Thuyên Thiênkéo theo một đường lửa. Bạch Tử Họa chậm rãi thu ngón tay lại, kiếm tiên cũng bay trở về cắm trên mặt đất bên cạnh hắn.

Đan Xuân Thu đứng bên ngoài cười ha hả nói: "Vô dụng thôi Bạch Tử Họa, ngươi không thoát khỏi Xích Thuyên Thiên được đâu."

Bạch Tử Họa hừ một tiếng: "Ta có thể thoát được hay không, không cần ngươi quan tâm.”

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Hoa Thiên Cốt dựa sát vào bên người Bạch Tử Họa, khóe miệng hơi mỉm cười.

Bạch Tử Họa ngạc nhiên hỏi: "Con cười cái gì?"

Hoa Thiên Cốt nói: "Có thể chết cùng với thượng tiên con cũng cam lòng!"

Bạch Tử Họa nhìn Xích Thuyên Thiên trước mặt nói: "Chúng ta sẽ không chết.”

Phía trong tay áo chậm rãi hiện ra một cây đàn bỏ túi, thân đàn bị một sợi xích phát ra ánh sáng vàng bao quanh.

Không đợi Bạch Tử Họa có hành động gì, Hoa Thiên Cốt đã vươn tay chạm vào Xích Thuyên Thiên, cười nói: "Nhìn rất đẹp! Dù sao cũng chết, con phải sờ nó một chút.”

Bạch Tử Họavừa kinh ngạc vừa sợ hãi kêu lên: "Không được!"

Bàn tay Hoa Thiên Cốt chạm vào Xích Thuyên Thiên cũng không xuất hiện cảnh máu thịt bay tứ tung như trong tưởng tượng, ngược lại nơi bàn tay nàng chạm vào lại hiện ra một cái lỗ lớn. Bạch Tử Họa quyết định rất nhanh, cây đàn trong tay lập tức biến mất, vòng tay ôm eo Hoa Thiên Cốt, tức khắc nhảy ra ngoài.

Đan Xuân Thu ở bên ngoài sợ hãi kêu lên: "Làm sao có thể như vậy được?"

Bạch Tử Họa mang theo Hoa Thiên Cốt chạy ra ngoài, kiếm tiên lại hiện lên giết về phía Đan Xuân Thu, một kiếm chém ra khiến gió mây biến sắc, chỉ ngẳn ngủn trong mấy chiêu, bản thân Đan Xuân Thu đã bị trọng thương, không còn sức lực nằm trên mặt đất, há mồm phun ra máu tươi.

Những người ngồi xem trước di động đều la lên, một đám mặt tươi như hoa, trừ ma vệ đạo chính là như vậy.

Phía sau núi Côn Lôn, Thiên Huyền không còn sức lực, nhắm mắt lại lẩm bẩm: "Đến rồi!"

Ngay lúc Bạch Tử Họa muốn giết chết Đan Xuân Thu, một tiếng kêu to "Lệ!" từ phía chân trời truyền đến, một con Phượng Hoàng hai đầu bay tới, phía trên Phượng Hoàng là một dáng người tuấn mỹ vô song, tóc dài xõa vai, trong tay còn cầm một cây quạt lông nhiều màu.

Bạch Tử Họa ngẩng đầu nhìn người này, trong lòng đông cứng lại.

Trên bầu trời trong xanh đột nhiên xuất hiện một cái vương tọa bằng bạch ngọc.

Một thân ảnh xinh đẹp xuất hiện phía trên vương tọa bạch ngọc, nghiêng người ngồi xuống, khẽ cười nói: "Bạch Tử Họa, đã lâu không gặp."

Bạch Tử Họa ngẩng đầu nhìn người thanh niên kia, ngưng trọng nói: "Sát Thiên Mạch!"

Sát Thiên Mạch cười nói: "Thật sự không ngờ có một ngày ngươi cũng muốn đại khai sát giới.”

Bạch Tử Họa trầm giọng nói: "Bọn họ giết Bạch Mi đạo trưởng! Diệt Thục sơn, chết không đủ đền tội."

Ánh mắt Sát Thiên Mạch ngưng lại, cây quạt đang phe phẩy trong tay cũng dừng lại, cúi đầu nhìn Đan Xuân Thu hỏi: "Hắn nói là sự thật sao?"

Đan Xuân Thu ngẩng đầu bối rối nói: "Thánh quân. . ."

Ánh mắt Sát Thiên Mạch lạnh lùng, vung cây quạt lên, thần quang nhiều màu tuôn ra. Đan Xuân Thu kêu thảm một tiếng, cả thân thể bị đánh va vào ngọn núi phía xa xa. Một chiêu của Sát Thiên Mạch,Đan Xuân Thu bay ra từ đống đá vụn, ngã người trên mặt đất, không ngừng ho ra máu.

Đan Xuân Thu khẩn trương giải thích: "Thánh quân, kẻ giết Bạch Mi đạo trưởng là Vân Ế chứ không phải ta."

Sát Thiên Mạch nhìn chằm chằm Bạch Tử Họa nói: "Bạch Tử Họa, ta đem Xích Thuyên Thiên này giao cho ngươi, món nợ này chúng ta coi như xóa bỏ."

Bạch Tử Họa nói: "Hơn trăm tính mạng đệ tử Thục Sơn cứ thế mà quên được sao?"

Sát Thiên Mạchsâu kín nói: "Vậy ngươi muốn thế nào?"

Bạch TửHọa nói: "Đem Đan Xuân Thu và Vân Ế giao ra đây."

Sát Thiên Mạch chậm rãi nói: "Vân Ế thế nào ta không quản, nhưng mạng Đan Xuân Thu là của ta, trừ ta ra, đừng hòng có kẻ nào động vào hắn."

Phía dưới, Đan Xuân Thu ngẩng đầu cảm động nhìn Sát Thiên Mạch.

Sát Thiên Mạch vung cây quạt trong tay lên, lực lượng ngũ hành sôi trào quanh thân tất cả đệ tử phái Thất Sát, ngũ hành như đao, chỉ một loáng, máu thịt đã bay lên tứ tung.

Bạch Tử Họa kìm lòng không được tiến lên từng bước, vừa kinh ngạc vừa tức giận nói: "Ngươi!"

Sát Thiên Mạch nhẹ phe phẩy cây quạt nói: "Như vậy ngươi đã bằng lòng chưa?"

Bạch Tử Họacả giận nói: "Đệ tử của thủ hạ ngươi cứ như vậy mà chết, ở trong lòng ngươi không hề có chút luyến tiếc nào sao?"

Sát Thiên Mạnh phe phẩy cây quạt nói: "Chuyện của ta, không cần ngươi quan tâm! Trả Xích Thuyên Thiên lại cho hắn!”

Đan Xuân Thu nói: "Thánh quân, việc này. . ."

Sát Thiên Mạch chau mày: "Hử!"

Đan Xuân Thu căm giận ném Xích Thuyên Thiên cho Bạch Tử Họa.

Phượng Hoàng hai đầu hạ xuống, thân ảnh của Sát Thiên Mạch lóe lên, lại xuất hiện trên đầu Phượng Hoàng. "Lệ!" Phượng Hoàng tung cánh, lập tức biến mất phía cuối chân trời.

. . . . . .

Hình ảnh trở lại trước mặt Hoa Thiên Cốt, nàng kêu lên một tiếng: "Ta nhất định sẽ vào được Côn Lôn!" Bộ phim chấm dứt, tập 1 kết thúc!

Trong một căn phòng khuê nữ, một tiểu cô nương gương mặt thanh tú, trên đầu đầy mồ hôi.

Kiểm Đào thầm nghĩ: "Sát Thiên Mạch thật là đẹp trai quá đi!"

Trong một căn phòng khác, một thiếu phụ phe phẩy cây quạt trong tay, cười nói: "Sát Thiên Mạch thật là xinh đẹp!"

Một thanh niên bên cạnh không vui nói: "Lại có ý tưởng không đoan chính phải không?"

Thiếu phụ cười nói: "Làm gì có!"

Thanh niên chớp mắt nói: "Có hay không ta thử một cái sẽ biết ngay." Lập tức vồ về phía thiếu phụ.

Thiếu phụ cười quở mắng: "Ngươi đó, hiện tại đang là ban ngày nha!"

Thanh niên nóng vội nói: "Ban ngày thì làm sao?"

Sau đó, một loạt thanh âm không đứng đắn vang lên.

Trình phu nhân ở trong vườn hoa cười nói: "Một nam nhân lại có bộ dáng còn xinh đẹp hơn cả nữ nhân!"

Trình Giảo Kim ở bên cạnh cắn cắn cọng cỏ trong miệng, tùy ý nói: "Chỉ là một tên ẻo lả, như Trình lão ta đây mới thật sự là đàn ông."

Trình phu nhân xoay người xem thường.

Trong tửu lâu có từng đám người đang nghị luận, đều là nghị luận về Sát Thiên Mạch.

Một thiếu niên mười mấy tuổi tôn sùng nói: "Sát Thiên Mạch quả là khí phách!"

Một người tầm tuổi như hắn ở bên cạnh liên tục gật đầu nói: "Đúng vậy! Đúng vậy! Lúc Phượng Hoàng xuất hiện, hắn ngồi trên vương tọa cao cao nhìn xuống chúng sinh, thật là bá đạo."

Một tiểu cô nương biểu cảm có chút xoắn xít nói: "Nhớ quá! Thật muốn nhìn thấy Sát Thiên Mạch lần nữa!"

Một lão giả mỉm cười nói: "Tên Sát Thiên Mạch này cũng không phải là người xấu, cũng tức giận cho cái chết của Bạch Mi đạo trưởng."

Một người trung niên ngồi bên cạnh lão giả lại lắc đầu: "Cái này gọi là đoạt quyền lực! Bản thân không muốn làm, lại phái thuộc hạ đi làm."

Lão giả biến sắc nói: "Cẩn thận lời nói!"

Sắc mặt người trung niên tức khắc trở nên trắng xanh, cảnh giác nhìn thoáng qua bên cạnh, sau đó lẩn vào trong đám người, biến mất không dấu vết.

Tại Côn Lôn. Một đám đệ tử ở cùng nhau, một người trong đó quỷ dị nói: "Đây là Thiên Huyền sư huynh đi!"

Một đệ tử bên cạnh hùa theo: "Đúng vậy, chính là Thiên Huyền sư huynh!" Một đám người nhìn nhau, kìm nén ý cười.

Bên trong hoa viên, một nữ đệ tử than thở: "Không nghĩ tới Thiên Huyền sư huynh trang điểm lại trở nên xinh đẹp như thế.”

Một nữ tử xinh đẹp bên cạnh bẽn lẽn cười xấu hổ: "Ta muốn đi tìm Thiên Huyền nói chuyện!"

Ánh mắt một nữ đệ tử khác sáng lên: "Bách hoa sư tỷ, ngươi mang Sát Thiên Mạch tới đây được không?"

Bách Hoa cười nói: "Yên tâm đi! Giao cho ta ."

Bên trong một tòa cung điện, một lão đạo sĩ cười ha hả nói: "Không nghĩ tới Tiểu Thiên Huyền trang điểm lại có thể xinh đẹp như vậy, về sau phải kêu hắn thường xuyên trang điểm như vậy mới được."


Trang 126# 2


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất